*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thẩm Đường đúng là đang gọi Nguyên Nhược.
Đại viện năm đó không vắng vẻ như sau này, mọi người sinh sống ở đó cũng không đến nỗi nào, Dương Hà Anh thường lớn tiếng gọi Nguyên Nhược về nhà, người của Thẩm gia cũng theo đó mà gọi, những đứa trẻ nhà khác cùng nhau chơi đùa cũng vậy, tất cả mọi người mỗi ngày đều "A Nhược, a Nhược".
Thẩm Đường trong lúc đang tập bò lổm ngổm trên mặt đất từ nghe được nhiều nhất chính là cái danh xưng này, a Nhược, chứ không phải ba mẹ hay chị gái. Đứa nhỏ thời kỳ bi bô tập nói miệng còn chưa nói rõ ràng được, phát âm không chuẩn, chỉ có thể theo mọi người cùng nhau gọi "A Nhạ, a Nhạ".
Nghe thấy chị gái của mình đang gọi Nguyên Nhược một lần nữa, bạn nhỏ vui mừng đến mức không ngừng a a bập bẹ lên tiếng, càng thêm dùng sức mà chộp lấy Nguyên Nhược.
Nguyên Nhược có chút kinh ngạc, véo véo khuôn mặt của Thẩm Đường.
"Gọi chị thiệt hả?".
Chắc vì không thích bị nhéo vào mặt nên Thẩm Đường liền đánh đánh vào tay cô tỏ vẻ không hài lòng. Đứa nhỏ đứng còn chưa ổn định nên đứng lâu sẽ bị mỏi, đánh tay cô xong liền sắp sửa té nhào trên mặt đất.
Thẩm Lê nhanh chóng đỡ lấy em ấy, nếu thật mà té xuống không chừng sẽ lại khóc ầm lên.
Đối với việc em gái mình gọi người khác như vậy, Thẩm Lê có chút đau lòng mà xoa xoa mặt Thẩm Đường, ngồi xổm xuống nhẹ giọng dụ dỗ: "Tiểu Đường, gọi chị nè, đây đây, chị gái em đây".
Bạn nhỏ không nghe lời, vung vẩy hai cánh tay, không muốn cho chị gái đυ.ng mình.
Giai đoạn khi một đứa trẻ tập đi tập nói là thời kỳ khiến người ta thích nhất cũng phiền muộn nhất.
Thẩm Đường cả ngày đều ê ê a a gì đó, căn bản nói không lưu loát, đi thì hai bước sẽ vấp ngã. Lúc đầu ngã thì bạn nhỏ sẽ khóc lên, dần dần không còn khóc nữa, lăn tại chỗ hoặc bò bò một hồi rồi dùng hết sức đứng lên, rồi lại tiếp tục đi loạng choạng.
Em ấy thích bám lấy Nguyên Nhược, trẻ nhỏ bình thường là ghét kiểu dính người này nhất.
May mà Nguyên Nhược từ nhỏ là một đứa trẻ tốt tính, đối với ai cũng rất kiên nhẫn.
Đợi được Thẩm Đường mọc răng sữa, Nguyên Nhược và Thẩm Lê lặng lẽ đưa em ấy lên tầng hai của Nguyên gia, bí mật đút kẹo cho Thẩm Đường ăn.
Hai đứa bé cũng tốt bụng, nuông chiều bạn nhỏ nên mới làm như vậy.
Nhưng mà Thẩm Đường khi đó còn nhỏ, ăn kẹo cũng không thể nào kiểm soát được miệng mình, không ngăn được nước miếng chảy lum la, mặt và cổ đều trở nên nhớp nháp, trông thật bẩn.
Buổi tối hôm đó, Thẩm Lê bị Mạnh Tinh Vân đánh một trận, Nguyên Nhược càng thảm hại hơn, sau khi bị mắng hơn nửa ngày thì tiền tiêu vặt một tháng cũng bị mất.
Toàn bộ sự việc chỉ có Thẩm Đường là vui vẻ nhất, trong một khoảng thời gian dài sau đó, hễ đứa nhỏ này nhìn thấy Nguyên Nhược không còn bi bô kêu "A Nhạ, a Nhạ" nữa mà thành "A Nhạ, kẹo".
Nguyên Nhược đối với chuyện này rất là đau đầu.
Mà một năm này, Nguyên Nhược cùng Thẩm Lê đã học lớp sáu tiểu học (*), qua nửa năm nữa là sẽ vào trường trung học cơ sở rồi.
(*) Hệ thống giáo dục của Trung Quốc có chút khác Việt Nam mình, bậc tiểu học gồm 6 năm, lớp 1 đến lớp 6 (từ 6-12 tuổi).Chuyện thi vào trường cấp hai tương đối quan trọng, ba mẹ Nguyên gia đã dành rất nhiều tâm tư vào chuyện này.
Nguyên Nhược quá mê chơi, không tập trung vào việc học, điểm số ở trường tiểu học của cô quá bình thường, với điểm số đó cô sẽ khó mà vào được một trường trung học tốt. Nếu không vào được trường tốt, rồi thi vào trường cấp ba tốt sẽ lại càng khó hơn, sau đó còn thi vào đại học nữa. Cha mẹ Nguyên gia luôn là người nghĩ nhiều nghĩ xa nên vô cùng sầu lo.
Dương Hà Anh đã quyết định thuê gia sư sinh viên cho Nguyên Nhược, từ đây kết thúc cuộc sống tiểu học thoải mái và thú vị của cô. Đám bạn bè trang lứa đều chạy chơi lung tung trong ngõ nhỏ, cùng nhau chơi game cả ngày, Nguyên Nhược chỉ có thể ở trong phòng luyện đề, học thuộc bài, lúc rảnh rỗi mới có thể từ ban công nhìn ra bên ngoài, ánh mắt trông mong nhìn lũ bạn chơi đùa.
Khoảng thời gian đó không mấy tốt đẹp nhưng cũng không để lại ấn tượng sâu sắc với Nguyên Nhược, ký ức duy nhất của cô là cuối cùng bản thân cũng có thể thi đậu trường Nhất Trung, lại học cùng trường với Thẩm Lê, chỉ là không chung lớp mà thôi.
Trong thời gian nửa năm nỗ lực học tập, Nguyên Nhược cùng Thẩm Đường cũng trở nên xa cách, vốn dĩ đứa nhỏ rất dính cô nhưng sau nửa năm đã trở nên xa lạ.
Thẩm Đường lớn hơn một chút rồi, rất được người lớn trong đại viện yêu thích. Bạn nhỏ chưa đủ tuổi đi nhà trẻ nên Mạnh Tinh vân đã đưa con gái đến cửa hàng để vừa chăm sóc con vừa bán hàng.
Đứa nhỏ rất ngoan, cũng thông minh, có lúc còn có thể giúp Mạnh Tinh Vân cầm đồ vật này nọ, tuy không giúp được gì nhiều nhưng lại rất được lòng người lớn.
Dương Hà Anh rất là cảm khái, lại theo đó mà đánh Nguyên Nhược: "Con nhìn Tiểu Đường nhà người ta có bao nhiêu nghe lời, ý là còn chưa cao bằng cái bàn mà đã hiểu được giúp mẹ mình làm việc. Con thì tối ngày lười biếng, buổi tối học bài luôn tìm cớ, coi có chán con không?".
Nguyên Nhược đã quen với những lời cằn nhằn của mẹ mình, cô như nước đổ đầu vịt, nghe tai này ra tai kia, giả vờ như không nghe thấy.
Hai đứa bé Thẩm gia đều ưu tú, một đứa nhắm mắt cũng có thể đạt điểm cao trong kỳ thi, đứa còn lại dù đi còn vấp ngã nhưng cũng hết sức thông minh, đều là con nhà người ta điển hình, không so sánh được. Nguyên Nhược chưa bao giờ tự làm khó mình, nếu cô không thể so sánh thì sẽ không so sánh, so thì cũng vậy thôi mà.
Cuộc sống học sinh cấp hai không dễ dàng như ở trường tiểu học, sự cạnh tranh trong trường vẫn rất lớn, Nguyên Nhược vẫn là loại học sinh trung bình trong lớp, không nổi bật cũng không xuất sắc, vô cùng bình thường.
Có lẽ là do tính cách của mình, thời kỳ trưởng thành của Nguyên Nhược quá mức bình thản, ngoại trừ học tập vẫn là học tập, chưa bao giờ động lòng với bất kỳ cậu trai nào chứ đừng nói là yêu sớm, chuyện này làm cha mẹ Nguyên bớt lo rất nhiều.
Khi đó cũng có những cậu bạn viết thư tình cho cô, nhưng cô không để ý lắm.
Mà Lúc này Thẩm Lê đã mất đi tính khí bướng bỉnh, dần dần trở nên trầm ổn thận trọng, càng lớn càng xinh đẹp, càng trở nên ưu tú, trở thành tiểu mỹ nữ học bá vang danh ở Nhất Trung.
Dương Hà Anh luôn ghen tị với Mạnh Tinh vân, khen ngợi Thẩm Lê chỗ này tốt chỗ kia giỏi, nói nhiều tới mức lỗ tai Nguyên Nhược muốn đóng kén.
Mỗi lần vào lúc này Thẩm Đường đều ở đó, đứa bé rụt rè trốn sau chân của Mạnh Tinh vân, thỉnh thoảng liếc nhìn Nguyên Nhược. Em ấy không có ký ức về thời thơ ấu của chính mình, cũng đã quên trước đây bản thân đã dính lấy Nguyên Nhược thế nào, ấn tượng của em ấy về Nguyên Nhược dừng lại ở thân phận chị gái hàng xóm bạn của chị mình.
Nguyên Nhược không muốn nghe người lớn cằn nhằn, biết rằng chờ một lúc Dương Hà Anh nhất định sẽ chuyển hướng cuộc trò chuyện lên trên người mình, liền viện cớ mang Thẩm Đường đi mua đồ ăn vặt rồi ôm bạn nhỏ vào trong lòng chạy mất.
Dương Hà Anh ở phía sau gọi: "Coi chừng Tiểu Đường đó, đừng đi chỗ nào đông xe cộ!".
"Con biết rồi ~!", Nguyên Nhược không quay đầu lại đáp.
Sau đó liền đem bạn nhỏ chạy đến chỗ ngã ba nhiều người nhiều xe, nơi đó có cửa hàng đồ ngọt.
Thẩm Đường ba, bốn tuổi tính cách hoàn toàn khác với Thẩm Lê, Thẩm Lê hoạt bát hiếu động, đối xử tốt với mọi người, ngược lại, bạn nhỏ thì rất hướng nội, không thích nói chuyện, không chơi với những người xung quanh nhiều.
Nguyên Nhược đưa em ấy đến cửa hàng nhưng em ấy không muốn đi vào, bởi vì ông chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên giọng nói lớn, mỗi lần nhìn thấy em ấy đều sẽ trêu chọc nên em ấy không thích.
Nguyên Nhược không thể làm gì khác hơn là để em ấy ở ngoài cửa, lấy một ít bánh kẹo gần đó, vừa lấy vừa hỏi: "Uống Wahaha không?" (*)
(*) Hiệu sữa chua
Bạn nhỏ đứng ở cửa, chỉ lộ ra nửa người, nhìn vào bên trong, sau đó khẽ gật đầu.
Nguyên Nhược mua rất nhiều đồ ăn vặt, Dương Hà Anh cùng Nguyên Lợi Hòa mỗi tháng cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt, anh trai cùng chị dâu thỉnh thoảng cũng sẽ cho tiền nên cô khá là giàu có, mua nhiều đồ như vậy cũng không đau lòng. Sau khi rời khỏi cửa hàng, cô một tay cầm đồ, tay kia dắt Thẩm Đường.
Bạn nhỏ muốn giúp đỡ nhưng cô từ chối.
"Em cầm không nổi đâu, chị làm được rồi".
Thẩm Đường liền nắm chặt tay cô, bi bô ngâm nga bằng chất giọng trong trẻo.
"Chị em đâu rồi?", Nguyên Nhược hỏi.
Thẩm Đường thành thật nói: "Ở nhà."
"Nhất định là đang học bài rồi", Nguyên Nhược nói, có chút cảm khái, "Cậu ấy thật sự rất cố gắng, kết quả học tập tốt như vậy mà còn chăm chỉ đọc sách, chờ thi xong thế nào mẹ chị cũng lấy cậu ấy ra để la chị".
Thẩm Đường không hé răng, đứa trẻ chân ngắn bước nhỏ, Nguyên Nhược đi quá nhanh, em ấy theo không kịp, chỉ có thể dùng sức nắm lấy tay đối phương, mau chóng đuổi theo, nào có tâm tư đi chú ý Nguyên Nhược nếu nói cái gì chứ.
Cửa hàng bánh ngay ở đầu hẻm cách đó không xa, một đường về đại viện chỉ cần mấy phút đồng hồ, Nguyên Nhược cảm thấy rất gần, mà Thẩm Đường lại cảm thấy rất xa. Đi có một hồi mà thấy mệt quá chời quá đất.
Chồng đồ ăn vặt đã mua này Nguyên Nhược cũng không ăn, đưa hết cho Thẩm Đường. Nguyên Nhược tháo một hộp Wahaha, ghim ống hút vào rồi đưa cho bạn nhỏ, bạn nhỏ nhanh chóng đưa tay ra cầm. Sau đó, một lớn một nhỏ ngồi ở cổng vòm tròn kia, Nguyên Nhược nói huyên thuyên, cằn nhằn, chia sẻ chuyện phiền lòng gần đây của mình, Thẩm Đường phụ trách lắng nghe, ôm Wahaha hút hết mình.
Nguyên Nhược nói: "Chị thực sự ghen tị với em vì không cần phải đọc sách, không phải lo lắng về kết quả học tập, chị sắp phải làm bài kiểm tra rồi, ôi phiền lòng quá ~"
Nói xong, nghiêng đầu liếc nhìn bạn nhỏ.
Thẩm Đường cũng quay đầu nhìn, đối mắt với nhau, mắt to tròn vo xinh đẹp như nước.
Nguyên Nhược không có thời gian để bận tâm ngoại hình bạn nhỏ, lại thở dài, vò vò đầu Thẩm Đường, bất đắc dĩ nói: "Thành tích của chị em tốt như vậy, sau này em chắc chắn sẽ không tệ, đi học cũng sẽ không cần lo lắng, không giống như chị đây".
Những câu nói này Thẩm Đường tuổi nhỏ nghe không hiểu cũng không nhớ được.
Có rất nhiều chuyện phiền lòng khi lớn lên, thậm chí còn tồi tệ hơn nếu bạn không xuất sắc, thời kỳ trưởng thành của Nguyên Nhược vượt qua trong nỗi oán giận về điểm số của mình không đủ tốt, vì để đạt điểm cao mà ưu sầu, buồn phiền nhức cái đầu.
Có lẽ là một đống đồ ăn vặt đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người, dần dần Thẩm Đường sẽ chủ động tiếp cận Nguyên Nhược, thậm chí có ngày còn lên lầu hai Nguyên gia chờ Nguyên Nhược tan học..
Chỉ là không đúng dịp, ngày đó Nguyên Nhược về nhà tương đối muộn, khi vội vàng chạy lên lầu, Thẩm Đường đã nằm ở trên giường của cô ngủ say, nghiêng ngã nằm trên giường, chăn cũng không đắp.
Nguyên Nhược nhẹ nhàng đi vào, đóng cửa lại, đắp chăn lên cho bạn nhỏ, bật đèn bàn, nằm nhoài trên bàn làm bài tập.
Đêm đó Thẩm Đường ngủ lại Nguyên gia, cũng ăn cơm tối ở đây. Lúc đó cha Thẩm tới đón người, Thẩm Đường không chịu đi, Dương Hà Anh để Thẩm Đường ở lại, cho bạn nhỏ ngủ chung với Nguyên Nhược.
Đêm hôm đó nằm trên giường, tắt đèn, Nguyên Nhược như thường ngày nói chuyện học hành cùng Thẩm Đường, thậm chí còn nói một "chuyện lớn".
"Trong lớp tụi chị có một bạn nam thôi học không học nữa, muốn ra ngoài học nghề kỹ thuật gì đó. Kết quả học tập của cậu ấy rất kém, ba mẹ không cho học nữa, nói là học cũng vô ích, không bằng sớm một chút ra ngoài học một cái nghề. Em có hiểu học nghề không? Là như cha em vậy đó".
Thành tích kém liền thôi học đi học nghề, tìm kiếm con đường mưu sinh khác, mấy chuyện như thế này hồi đó không phải là hiếm, không phải chuyện xấu gì, nhiều người sẽ chọn con đường này, nhưng những gia đình bình thường sẽ không cho con cái họ đi theo con đường này lúc còn nhỏ như vậy, ít nhất cũng phải học xong trung học cơ sở cái đã.
Thẩm Đường nho nhỏ hoàn toàn không hiểu Nguyên Nhược đang nói cái gì, nhưng vẫn là thấp giọng đáp: "Dạ".
Nguyên Nhược ngơ ngác nhìn trần nhà, "Lúc đi cậu ấy đã khóc, không đi học thật thảm mà".
Bạn nhỏ không nói lời nào.
Nguyên Nhược rất rối rắm, ở trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng nằm nghiêng cũng thấy thoải mái hơn một chút. Trong bóng đêm, cô nhìn Thẩm Đường, trầm mặc hồi lâu, sau đó nặn nặn khuôn mặt Thẩm Đường, vô cùng thâm tình nói: "Tiểu Đường, sau này nhất định phải chăm chỉ học tập, cố gắng hơn một chút nhé".
Vì không thích bị người khác bóp mặt, Thẩm Đường nhíu nhíu mày, không hề trả lời câu nói này, tuy nhiên cũng không ngăn đối phương lại.
Con người sống trong xã hội này sẽ bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh, rất nhiều điều nhỏ nhặt không đáng kể nhưng lại trở thành những bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời.
Người khác thôi học, Nguyên Nhược vì thế như bị thúc giục, lúc này mới chân chính bắt đầu nỗ lực đọc sách, hai năm sau đó thi đậu vào một trường trung học trọng điểm, bắt đầu cuộc sống nội trú ba năm của học sinh cấp ba.
Năm năm đủ để thay đổi mọi thứ, kể cả sự thân thiết của những người xung quanh bạn.
Chớp mắt một cái Nguyên Nhược học đại học, Thẩm Đường mới chín tuổi, đúng bằng tuổi của Nguyên Nhược lúc bạn nhỏ mới được sinh ra.
Giờ đây Nguyên Nhược và Thẩm Lê đã ở bên nhau, nhưng mới chỉ là mối quan hệ ngầm mà thôi.