Chương 46

Vết sẹo khá dài, hơn mười centimet, vảy đã bong ra rồi.

Có lẽ bị thương cách đây không lâu, vết sẹo màu hồng, nhìn như vết xước nhưng lại không giống lắm, thoạt nhìn rất đáng sợ.

Cả hai người trong phòng đều không ngờ cô lại đột nhiên xông vào, đặc biệt là Thẩm Đường.

Hạ Minh Viễn có chút việc muốn tìm Thẩm Đường nói, cậu ta mới đến đây được một lúc, không có gì đặc biệt quan trọng, cũng không mất nhiều thời gian nên lúc đi vào không đóng cửa lại. Còn nữa, cậu ta là một người đàn ông trưởng thành, vào phòng phụ nữ thì nên tránh để người khác nghi ngờ, đóng cửa nói chuyện thật sự không hay lắm nên cậu ta để cửa mở, bỗng nhiên bị Nguyên Nhược đi vào.

Thẩm Đường đi về phía trước vài bước, lấy áo khoác trên giường mặc vào, sau đó nhìn về phía cửa.

Hạ Minh Viễn phút chốc phản ứng lại, quay về phía Nguyên Nhược gọi: "Chị Nguyên Nhược".

Nguyên Nhược thu hồi ánh mắt, tạm thời không biểu lộ cảm xúc.của mình ra. Cô gật đầu với Hạ Minh Viễn coi như là đáp lại, trông vẫn dịu dàng và tốt bụng như vậy.

"Em tìm A Đường nói chút chuyện học hành", Hạ Minh Viễn chủ động giải thích, tựa hồ sợ cô suy nghĩ nhiều.

Nguyên Nhược theo thói quen muốn đóng cửa lại, nhưng rất nhanh liền thôi, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, hai đứa nói chuyện trước đi, không cần để ý đến chị. Chị định tới gặp Thẩm Đường chút thôi, quấy rầy hai đứa rồi".

"Không, không đâu", Hạ Minh Viễn mỉm cười nói: "Nói sắp xong rồi chị".

Sắc mặt Nguyên Nhược vẫn như cũ, ánh mắt lướt qua Thẩm Đường ở bên cạnh, chần chờ một chút, vẫn là nhường không gian lại cho hai người kia, lấy cớ đi phòng tắm rửa tay.

Phòng khách sạn có ban công riêng, Thẩm Đường cùng Hạ Minh Viễn đi ra ngoài, thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng hai người cũng không nói chuyện bao lâu, biết Nguyên Nhược lại đây nhất định là muốn cùng Thẩm Đường nói gì đó nên Hạ Minh Viễn biết điều rời đi, không ở lại đây lâu.

Trước khi đi, Hạ Minh Viễn cao giọng nói rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Một lúc sau, Nguyên Nhược từ phòng tắm đi ra, vừa đi vừa lau nước trên tay. Cô không nói gì, yên lặng nhìn người bên giường.

Thẩm Đường cũng không sốt ruột, trước tiên mở chiếc đèn nhỏ đầu giường, sau đó kéo cô ngồi xuống. Bạn nhỏ rất giỏi dỗ người, liền đem khăn giấy trong tay Nguyên Nhược ném đi, nhẹ giọng hỏi: "Mới sáng sớm đã tới đây rồi, hôm nay chị có mệt không?"

Nguyên Nhược nhướng mi, nhìn thẳng người này, thản nhiên nói: "Không mệt".

"Có muốn em giúp chị xoa bóp một chút không?", Thẩm Đường hỏi.

"Không cần", Nguyên Nhược cự tuyệt.

Không cho thì không cho, Thẩm Đường cũng không ép.

Bầu không khí có chút cứng ngắc, không nhẹ nhõm giống như ban ngày, giống như bột hòa với nước, không dễ khuấy động. Thẩm Đường từ trong ngăn tủ lấy ra một chai nước khoáng, dùng tay trái vặn ra, lại đưa cho Nguyên Nhược.

Nguyên Nhược không nói lời nào, cũng không nhận.

Thẩm Đường nói: "Chị cầm uống một ngụm đi, ngày hôm nay chị không uống nhiều nước".

"Không muốn uống", Nguyên Nhược ngăn lại một hồi, giọng điệu kiên định, nhưng sau khi nhìn người trước mắt lại mềm đi một chút, "Tạm thời không khát lắm."

Đối phương cũng không ép cô, vặn nắp chai và đặt lại chỗ cũ.

Tiến lại gần Nguyên Nhược một chút, Thẩm Đường vươn tay giúp cô vuốt tóc trước trán, ánh mắt khẽ động, thấp giọng hỏi: "Chị tức giận sao?"

"Không", Nguyên Nhược phủ nhận, khóe miệng mấp máy, do dự không nói, nhịn một hồi mới nói thêm: "Ai rảnh giận em!".

"Nhìn dáng vẻ chị thì đang tức giận rồi đó", Thẩm Đường nói, nắm lấy tay cô, dùng ngón cái xoa xoa mu bàn tay cô, kiên nhẫn xoa đi xoa lại.

Nguyên Nhược thực sự có chút tức giận, nhưng cô mạnh miệng không chịu thừa nhận mà thôi.

Vết thương lâu như vậy vẫn còn sẹo, khẳng định bị thương rất nặng, nhưng Thẩm Đường trong điện thoại chưa từng nhắc đến một chữ nào, lần nào cũng nói chuyện thật là bình thường tựa như người không liên quan, ngay cả lần này cô đến thành phố B mà người này vẫn lừa gạt cô.

Những năm gần đây, bệnh nặng nhất của Thẩm Đường là cảm lạnh, ngoài ra không có bệnh gì khác. Người này một chữ cũng không dám nhắc tới, không cần đoán bảo đảm không phải chuyện gì ngoài ý muốn, hơn nửa rất có thể cùng Mạnh gia có quan hệ.

Nguyên Nhược không nói, ngược lại nắm lấy tay phải Thẩm Đường, đối phương muốn trốn, cô nắm thật chặt lại, ra vẻ không nhịn được nói: "Đừng nhúc nhích, ngồi yên đó!".

"Không có việc gì, chị đừng nhìn." Thẩm Đường giãy giụa một chút, muốn rút tay về.

Nhưng cuối cùng Nguyên Nhược lại nhanh hơn một bước, đột nhiên vén ống tay áo lên, để lộ hoàn toàn cánh tay phải.

Những vết sẹo sâu và dài đủ bắt mắt, dưới ánh đèn cam dịu nhẹ trông rất đáng sợ. Lúc trước nhìn xa không rõ, nhưng bây giờ đến gần mới thấy vết sẹo kinh khủng như thế nào, xiêu xiêu vẹo vẹo, cực kỳ xấu xí.

Nguyên Nhược mím chặt môi, không nói lời nào vươn tay, dùng đầu ngón tay sờ sờ.

Thẩm Đường còn giả vờ thoải mái an ủi cô: "Không sao, đã khỏi rồi."

Nói xong, lại lắc lắc cánh tay, cố ý không cho cô xem.

Nguyên Nhược cũng bướng bỉnh và nhất quyết giữ lấy nó.

"Tôi nói em đừng nhúc nhích, để tôi xem!"

Hai người giằng co, nhưng cuối cùng, Thẩm Đường là người bị đánh bại trước, người này dừng một chút, nhưng vẫn không nhúc nhích, duỗi cánh tay ra cho Nguyên Nhược nhìn.

Vết sẹo này là do tai nạn giao thông để lại, bị một chiếc xe đâm vào, kính cửa sổ bị bể vụn em ấy không kịp tránh, lúc đó phản ứng đầu tiên là đưa tay lên che mặt, nhưng chưa kịp định thần lại thì đã bị kính cắt bị thương, máu tươi chảy ròng ròng. Vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy thịt bên trong, sau khi được đưa đến bệnh viện, phải khâu hơn chục mũi.

May mà lúc đó em ấy đưa tay lên đỡ chứ nếu lỡ mà thương tổn lên mặt hay cổ thì hậu quả khôn lường.

Sau khi tai nạn xảy ra, Thẩm Đường vẫn luôn giấu cô, không nói cho Nguyên Nhược và những người trong Nguyên gia biết việc này vì sợ mọi người sẽ quá lo lắng. Khoảng cách xa như vậy, lấy tính khí của Nguyên Nhược, nhất định sẽ lập tức chạy tới thành phố H. Thẩm Đường không dám nói gì, trong khoảng thời gian đó em ấy cũng không dám lén quay trở về gặp cô, sợ sẽ bị lộ.

Vết thương quá sâu, cần thời gian dài mới có thể lành lại, lúc đó chỉ cần hơi dùng sức một chút cũng sẽ bị đau, sau khi đóng vảy liền để lại vết sẹo, không liền hẳn được, không cách nào xóa bỏ.

Hôm nay mặc áo khoác đi ra ngoài là để che đi vết sẹo, tránh cho Nguyên Nhược phát hiện.

"Làm sao lại vậy?", Nguyên Nhược hỏi, tay lại sờ vết sẹo lần nữa.

Đứa trẻ này là cô nhìn trưởng thành, sống với cô đã vài năm, vậy mà giờ lại chịu tội tình thế này. Một người khỏe mạnh đi qua đó mà khi trở về lại có vết sẹo dài như vậy, cô thậm chí còn không quan tâm đến việc tức giận, chỉ cảm thấy đau lòng và bất đắc dĩ.

"Xe tông, kính bị vỡ nên bị thương", Thẩm Đường trả lời, giơ tay vuốt ve mặt Nguyên Nhược, nửa là an ủi nửa là dỗ dành, "Đã không sao rồi, không có chuyện gì".

Nguyên Nhược cau mày, "Có phải người đυ.ng em có liên quan đến Mạnh gia không?".

"Là một người đàn ông lái xe khi đang say", Thẩm Đường giải thích, nhưng câu cuối cùng em ấy cũng không trả lời câu nói kia, không muốn để cho Nguyên Nhược lo lắng nhiều.

"Việc xảy ra khi nào?".

"Cách đây không lâu".

Nguyên Nhược cảm thấy khó chịu khi chạm vào vết sẹo xấu xí kia.

Cô biết rõ Thẩm Đường, biết người này sẽ không đem hết thảy mọi chuyện nói cho cô nghe, cũng biết bộ mặt xấu xa của những người Mạnh gia kia, từ cuộc điện thoại lần trước, khi biết ông lão qua đời để lại nhiều cổ phần như vậy cho Thẩm Đường cô đã rất lo lắng. Chỉ lo Mạnh Tri Hành cùng Mạnh Bạch những người kia sẽ làm cái gì đó, đúng như dự đoán, bọn họ ra tay tàn ác như vậy.

Đây chỉ vẫn là mấy việc có thể nhìn thấy chứ những thủ đoạn lặng lẽ khác ai mà biết được sẽ tổn hại như thế nào.

"Đau không?", Nguyên Nhược nhẹ giọng hỏi, lông mày nhíu chặt chưa từng buông lỏng.

Thẩm Đường nói: "Cũng ổn chị, lúc đầu thì có hơi đau".

"Nếu như không phải là bị chị thấy được, e là em sẽ giấu đến cùng đúng không? Sợ chị tìm Mạnh Bạch tính sổ sao? Chị lại tìm không được cô ta".

"Không phải cô ấy, không liên quan tới cổ".

"Là Mạnh Tri Hành", Nguyên Nhược khẳng định nói.

Thẩm Đường không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.

Không có bằng chứng về vụ tai nạn xe, nhưng bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể thấy có điều gì đó không ổn. Trong mắt những người đó, cổ phần là một quả bom hẹn giờ, thêm một ngày chờ đợi sẽ dày vò hơn một phần. Mạnh Tri Hành đến bệnh viện đến thăm em ấy nhưng không có một tia quan tâm nào trong đáy mắt, lời nói đa số đều là thăm dò, mà những người khác lại đối với tai nạn lần này của em ấy tương đối hờ hững.

Đem phản ứng của Thẩm Đường để ở trong mắt, Nguyên Nhược thấp giọng mắng: "Thật sự không phải là thứ tốt lành gì!"

Có lẽ câu nói này chưa đủ làm cô nguôi cơn giận nên cô lại lầm bầm những câu khác. Nguyên Nhược xưa nay là một người sống rất lý trí, hiếm khi chửi mắng hay nổi nóng, đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt Thẩm Đường như vậy. Cô có chút hung hăng, đem tay phải Thẩm Đường kéo đến đặt lên đùi mình, không tự chủ được vuốt vuốt vết sẹo nhiêu lần.

Thẩm Đường không nói gì, cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng nghe, cuối cùng đem người ôm vào lòng, "Được rồi, em thật sự không sao mà".

Nguyên Nhược ôm eo bạn nhỏ, không nói nữa.

Có một số việc khá là bất đắc dĩ, bàn cờ của ông lão đánh thật hay, bẫy người không hề chớp mắt. Ông ấy để lại cho Thẩm Đường nhiều cổ phần như vậy, căn bản là không nghĩ tới tình cảnh sau này của Thẩm Đường, đứa nhỏ này không có kinh nghiệm không chỗ dựa, ngay cả người ở bên cạnh giúp một tay cũng không có ai, ở Mạnh gia tứ cố vô thân. Không thể cho những người kia cổ phần nhưng cũng không thể chuyển chúng, ít nhất em ấy không thể làm điều đó cho đến khi tìm thấy một người đáng tin cậy,. Dù cho muốn bán cho bên thứ ba thì cũng nhất định phải đảm bảo an toàn cá nhân của mình và chắc chắn rằng bên kia đáng tin cậy, nếu không bị người khác lừa hoặc phản bội, đem cổ phần bán đi thì sau này em ấy sẽ không biết làm sao bây giờ.

Những người kia Mạnh gia không phải là người hiền lành, có thể bọn họ đang nghĩ cách đối phó với Thẩm Đường.

Bạn nhỏ hiện đang ở trong một tình thế khó khăn, như ôm vàng đi dạo phố, ai cũng để ý. Cô thật sự là muốn bứt em ấy ra nhưng đã đến nước này, tiến không được mà lùi cũng không xong, sao có thể dễ dàng như vậy, tiến như thế nào, lui như thế nào, đối phó với đám ác nhân rình rập trong bóng tối như thế nào, cô nhất định phải suy nghĩ rõ ràng trước mới có thể hành động.

Đều đã tới đây rồi, Nguyên Nhược không trở về phòng mình bên cạnh nữa, ở lại nơi này luôn. Hai người cùng nhau đi tắm, sau đó nằm trên giường, tắt đèn, cùng nhau ôm nhau trò chuyện, hai người cũng không vội, dù sao đêm cũng còn dài.

Nguyên Nhược nói với Thẩm Đường tình hình ở thành phố C, bao gồm cả việc tài chính không đủ khi mở nhà hàng, không hề gạt Thẩm Đường điều gì.

Cô lại có suy nghĩ khác, cho rằng chính mình cũng chủ động khai báo như vậy thì bạn nhỏ cũng nên nói nhiều hơn về tình hình ở Mạnh gia nhưng là Thẩm Đường không nói nhiều, tất cả những gì em ấy nói đều là mấy chuyện không quá quan trọng. Cô nhịn không được lần nữa nói đến chuyện cổ phần, còn cười cười như đang đùa mà đề nghị người đối diện bán cổ phần nhưng bản thân lại tự mình từ chối, rủi ro quá lớn, không cần thiết.

Làm như vậy không khác gì đào mồ tổ tiên Mạnh gia, đến lúc đó Mạnh Tri Hành và Mạnh Bạch còn không phát điên sao, ai biết bọn họ đến tột cùng sẽ làm ra chuyện gì, sau đó sẽ không đơn giản như tông xe thôi đâu.

Thẩm Đường yên lặng nghe, ôm Nguyên Nhược, nghiêng người đến gần nói: "Nói cho chị một chuyện."

Nguyên Nhược giật mình.

Bạn nhỏ thấp giọng nói vài câu về những chuyện này. Em ấy đã chuẩn bị sẵn sàng, sẽ không để mặc cho người khác bắt nạt mình, cuối cùng thấp giọng nói: "Yên tâm, qua trận này sẽ ổn thôi".

Nguyên Nhược nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"

"Dạ".

Thẩm Đường lui về phía sau một chút, một cái tay mò mẫm vào trong quần áo cô.

Ngọn đèn nhỏ đầu giường được bật lên, ánh sáng màu cam tràn ngập căn phòng. Nguyên Nhược không ngăn cản, tùy ý để người này làm càn.

Ngoài trời đang mưa, tí tách tí tách.

Những hạt mưa nghiêng nghiêng dày đặc thấm ướt những ô cửa kính.