Lễ bảo vệ đồ án của Học viện máy tính được tổ chức vào cuối tháng năm. Tháng sáu là mùa tốt nghiệp, trường học làm công tác chuẩn bị kết thúc cũng gần như xong hết rồi, bước tiếp theo là chụp ảnh tốt nghiệp và liên hoan, chờ ăn xong bữa cơm chia tay thì bạn bè bốn năm học chung sẽ đường ai nấy đi, sau đó hơn phân nửa sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Có người vui mừng, có người buồn bã.
Hạ Minh Viễn thậm chí còn không chụp ảnh tốt nghiệp. tuần thứ hai sau khi bảo vệ đồ án thì rời thành phố C, nghe nói là đi tới nhà bà ngoại ở Tân Cương.
Mà Kỷ Hi Hòa vẫn vậy, nên làm việc thì làm việc, dường như không bị ảnh hưởng nhiều.
Nguyên Nhược không nhắc tới những chuyện ngổn ngang kia, cũng không thể quan tâm nhiều như vậy, mỗi ngày cô đều bận rộn ngược xuôi, thỉnh thoảng đi đến trung tâm thương mại dạo một vòng hoặc đi nơi nào đó mua ít đồ, để chuẩn bị cho Thẩm Đường đi đến thành phố B.
Cô chính là dáng vẻ một bậc phụ huynh đang buồn sầu, lo lắng đứa nhỏ nhà mình sống bên đó không tốt, nghĩ tới cái gì liền mua cái đó, không quan tâm đến tiền bạc gì cả.
Có điều những việc này cô không nói với Thẩm Đường, yên lặng mà chuẩn bị ngay từ sớm.
Thẩm Đường cả ngày đều nhàn rỗi ở nhà, ở trong phòng của mình thật lâu, không biết đang làm cái gì trong đó.
Có lẽ vì chuyện giữa Kỷ Hi Hòa và Hạ Minh Viễn mà quan hệ của Nguyên Nhược và Thẩm Đường đã dịu đi rất nhiều, hai người cũng sẽ không tiếp tục xoắn xuýt mấy cái chuyện kia nữa, mâu thuẫn đã lặng yên không tiếng động mà lắng xuống, hai người khôi phục giống như trước đây.
Nguyên Nhược hỏi: "Em có nghĩ muốn mời người bạn nào dự tiệc mừng thi đỗ chưa?"
Thẩm Đường ừ hử: "Bọn Triệu Giản, còn có mấy người chị đã gặp ở căn tin trước đây."
"Không thêm ai sao?"
"Không cần", người này giọng điệu bình thản: "Quan hệ với những người khác cũng không thân thiết gì, sau này cũng sẽ không còn liên lạc, không cần thiết đâu".
Vậy cũng đúng. Hơn nữa, việc mời bạn cùng lớp đi ăn cũng khá là lúng túng, tốt nghiệp vốn là chuyện có người vui vẻ có người sầu lo, làm tiệc lớn như vậy cứ như giống trống khua chiêng, hẳn mọi người sẽ nghĩ đây là đang khoe khoang, tự nhiên sẽ làm người ta ghét.
Nguyên Nhược cân nhắc không chu toàn, đúng là không nghĩ tới nhưng chuyện này, gật đầu đồng ý, ngẫm lại rồi hỏi: "Vậy giảng viên của em thì sao, còn có mấy đàn anh, đàn chị trong phòng thực nghiệm nữa, em không mời sao?"
"Không mời giảng viên đâu", Thẩm Đường nói, nghiêng đầu nhìn cô một cái, đặc biệt giải thích thêm: "Tránh cho người khác nghi ngờ".
Đàn anh, đàn chị phải mời, dù sao bình thường họ cũng hay hỗ trợ nhưng giảng viên thì không thể mời, đại học không phải cấp ba, bí mật mời đi ăn đi uống thì cũng có thể chứ mời thẳng thừng như vậy, làm long trọng thế thì khó tránh khỏi sẽ mang đến những phiền phức không tất yếu. Thêm nữa, mặc dù Thẩm Đường muốn mời thì chưa chắc giảng viên sẽ đi.
Nguyên Nhược lo lắng về những vấn đề liên quan đến bữa tiệc mừng, cơ bản là đã lo liệu xong. Gần đây kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc nhưng vẫn chưa có kết quả, thừa dịp này mà tổ chức tiệc thì sẽ không đυ.ng trúng tiệc mừng của mấy cô cậu vừa thi đỗ đại học, vừa vặn né được.
Hai ông bà Nguyên gia cũng rất quan tâm chuyện này, ngày nào cũng muốn mời họ hàng thân thích. Họ hàng xa khẳng định là không mời, mấy người ở gần muốn mời thì phải đầy đủ lễ tiết, tiền biếu này nọ thật rõ ràng. Tiệc lần này là tổ chức cho Thẩm Đường, sau này nhà họ Nguyên sẽ trả lại ân tình này, đây cũng thật là đem Thẩm Đường coi như con cháu nhà mình mà đối đãi, bằng không làm sao mà hao phí tâm trí như vậy được.
Một nhà anh trai không quan tâm đến chuyện này, chỉ đưa cho Thẩm Đường một cái phong bì màu đỏ lớn. Chị dâu cùng Nguyên Ngải Ninh không biết những chuyện kia, còn gọi Thẩm Đường qua ăn cơm, anh trai từ trước đến nay vẫn im lặng, dáng vẻ như không thèm để ý.
Cuối xuân là khoảng thời gian thoải mái nhất, những bông hoa ở tầng dưới đang nở vô cùng đẹp, trên những cành cây đang ra lá mới, đâu đâu cũng là khung cảnh sức sống tràn trề.
Mùa này thích hợp cho sự dịu dàng ấm áp, tình yêu tựa như một mầm cây sinh trưởng từ trong lòng đất, khi được tưới nước sẽ mạnh mẽ vươn cao.
Nguyên Nhược hoàn toàn để bản thân phóng túng một thời gian, không cân nhắc hiện thực nhiều như vậy, cứ sống cho khoảnh khắc hiện tại, mặc cho tham vọng và ham muốn người kia, cả ngày chìm đắm trong nó. Cô giống như những bông hoa diễm lệ ở dưới lầu, bén rễ trong đất ẩm ướt, nở rộ hoàn toàn.
Đứa nhỏ "thô bạo" này, vẫn nhớ chuyện không vui trước kia, hết lần này đến lần khác đều không cho cô được thoải mái.
Cuộc sống như thế khiến người ta không biết mệt mỏi, ngày tháng trở nên lãng mạn, thời gian sẽ nuốt chửng mọi thứ không quá quan trọng, rung động nhập vào xương tủy, len lỏi vào mỗi một mạch máu, sâu sắc mà khó quên. Nguyên Nhược cực kỳ yêu cái cảm giác này, trong cơn mê man chỉ có thể ôm chặt lấy người kia, trong lòng cũng dần dần sinh ra cảm giác vô lực.
Cô càng thêm luyến tiếc để Thẩm Đường rời đi, tương lai sau này hai người sẽ ở hai nơi, cho dù giao thông thuận tiện, khoảng cách ngàn dặm cũng không thể vượt qua. Khoảng cách giữa hai người vẫn bày ra ở đó, tạm thời không có cách nào giải quyết. Một người đã ra lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, một người vẫn còn đang đi học, hoàn cảnh mà hai người phải đối mặt cũng hoàn toàn khác nhau.
Cũng may là bây giờ Nguyên Nhược không nghĩ nhiều như vậy, cũng sẽ không bốc đồng như trước.
Có một số việc chừng nào nó xảy ra thì lại tính chứ phòng ngừa chu đáo cách mấy cũng không nhất định có thể dùng được.
Cô thích tất cả những gì Thẩm Đường mang đến cho mình, nhưng đôi khi cô không thể chịu đựng được, đứa nhỏ xấu xa kia mới được nếm trải mùi vị, tính chiếm hữu quá mạnh rồi.
Thẩm Đường nói: "Đừng đẩy em ra, em chỉ đi bên kia học thôi".
Nguyên Nhược bật cười, "Nghĩ gì vậy?"
Thẩm Đường không hé răng, tựa như lấy lòng mà nắm chặt tay cô. Nguyên Nhược vỗ về khóe miệng người này, một lúc sau, đưa đầu ngón tay chạm vào môi em ấy, sờ sờ, sau đó tiến lại gần.
Bây giờ vẫn là ban ngày, ba, bốn giờ chiều, sắc trời sáng sủa, trời trong nắng ấm.
Tiệc mừng được tổ chức vào ngày mười sáu tháng sáu, rơi vào ngay chủ nhật, lúc đó mấy người đang đi làm cũng có thể đến. Nguyên Nhược đã sớm thương lượng với khách sạn, sắp xếp cụ thể ổn thỏa, mời khá nhiều người, mười mấy bàn, trong đó gần một nửa là bạn bè của Nguyên Nhược, cũng đều quen biết Thẩm Đường.
Tất cả mọi người đều mừng cho Thẩm Đường, còn hào phóng tặng quà. Mấy người chị Văn đã sớm cho tiền mừng, đến đây sẽ không đưa tiền nữa mà mang quà tặng theo.
Vào ngày này, căn bản đều Nguyên Nhược chủ trì, mang theo Thẩm Đường đi kính rượu, chịu trách nhiệm ứng phó với mọi người.
Bạn nhỏ đau lòng cô quá mệt mỏi, mời rượu xong liền lôi kéo cô đi tới phòng nghỉ ngơi, hai người ở lại đó một lúc lâu.
Cửa phòng nghỉ không khóa, Dương Hà Anh vô ý xông vào, bà ấy vốn định tới để cất đồ, bỗng nhiên đi vào liền gặp được tình cảnh này.
Thẩm Đường quỳ một chân trên đất giúp Nguyên Nhược massage chân, một tay đặt lên bắp chân thon thả của Nguyên Nhược, tay kia giữ mắt cá chân của cô. Về phần Nguyên Nhược, người đang ngồi trên ghế, cô mặc một bộ sườn xám được may tinh tế, ưu nhã, dáng người lả lướt hấp dẫn, đôi chân trắng nõn xinh đẹp, trên mặt cô không hề tỏ ra khó chịu hay ngượng nghịu đối với hành động Thẩm Đường đang làm, thay vào đó giống như đã thành thói quen.
Cảnh tượng như vậy thực sự không ổn, người tinh tường đều có thể nhìn ra ám muội trong đó.
Dương Hà Anh đều ngây ngẩn cả người, đứng hình tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.
Tuy rằng bà ấy bảo thủ hơn nửa đời người nhưng vẫn có thể thấy hành vi của hai người họ không bình thường, lập tức liền nhận ra vấn đề.
Nguyên Nhược và Thẩm Đường cũng không ngờ tới sẽ có người đột ngột đi vào, hai người đều cứng ngắc một chút, vẫn là Thẩm Đường phản ứng trước, nhẹ nhàng gọi: "Dì".
Nguyên Nhược dừng một chút, gọi theo: "Mẹ".
Hai người vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, cũng tương đối bình tĩnh, không có tách ra lập tức giống như bị bắt tại trận chuyện gì.
Chính sự bình tĩnh này đã lừa được Dương Hà Anh, thấy hai người không chút hoang mang, không có nửa phần căng thẳng, Dương Hà Anh tưởng chính mình suy nghĩ nhiều, đứng đó đi cũng không được ở lại cũng không xong. Bà ấy còn có chút ngượng ngùng, một hồi mới nói: "Bên ngoài còn có khách đó, hai đứa không ra nhanh đi".
Thẩm Đường lúc này mới buông tay ra, bình tĩnh đứng lên, làm như thật mà giải thích: "Chị Nguyên Nhược bị trẹo chân nên vào nghỉ một chút".
Chỉ là một câu đơn giản đã giải thích được vấn đề vừa rồi, không chút nào chột dạ, không nói lời vô nghĩa.
Nguyên Nhược ngồi trên ghế không nói lời nào, không dấu vết mà thả chân xuống, cảm thấy có chút không thoải mái.
Dương Hà Anh bị dọa, thật sự cho rằng Nguyên Nhược bị thương, vì vậy bà ấy liền đi tới, quan tâm hỏi thăm: "Ý, có phải đi giày cao gót bị trẹo không? Sáng sớm đã nói con đổi giày đế bằng đi mà không chịu nghe, giờ bị đau rồi đó. Mẹ coi coi có bị nặng không, coi chừng hồi nữa nó sưng to lên đó!"
"Không có gì đâu ạ", Nguyên Nhược vội vàng tránh ra, lấy tay cản ở trước mặt, không cho Dương Hà Anh nhìn kỹ, "Không sao, chỉ hơi trẹo nên đau chút à, không có bong gân".
Dương Hà Anh rất bảo vệ con gái của mình, bà ấy nào có nghe theo chứ, lập tức gạt tay con gái ra, ngồi xổm xuống để xem xét.
Nguyên Nhược không còn cách nào khác đành phải nói: "Mẹ đừng lo lắng, thực sự không sao đâu."
Sau khi nhìn kỹ lại, chắc chắn mắt cá chân còn tốt, trái tim Dương Hà Anh mới an vị, bất quá vẫn là lẩm bẩm vài câu.
"Tiểu Đường", Dương Hà Anh ân cần gọi, "Đi lấy một đôi giày bệt trên xe chị dâu con đi".
Lần này chị dâu lái xe lại đây, trên xe có đôi giày của chị ấy. Đôi giày đó chỉ được mang khi lái xe, nếu lấy tới cho Nguyên Nhược mang chị dâu tuyệt đối sẽ không để ý.
Nguyên Nhược vội vàng ngăn lại, "Không cần đâu, cứ mang đôi này được rồi".
Dương Hà Anh nhất quyết để Thẩm Đường đi lấy.
Thẩm Đường nghe theo lời bà ấy, từ cửa sau đi vòng ra lấy.
Thật là rắc rối, Nguyên Nhược không cản được Dương Hà Anh, cuối cùng chỉ có thể đi ra ngoài với đôi giày bệt kia.
Những người khách bên ngoài đang ăn uống vui vẻ, mấy người chị Văn kéo Thẩm Đường đi tới, để em ấy cùng uống rượu, cản cũng cản không được. Thẩm Đường bị chuốc không ít rượu, mấy chị gái nói tương đối nhiều, vây quanh em ấy trêu ghẹo, làm bạn nhỏ bị ghẹo đến đỏ bừng lỗ tai.
Nguyên Nhược bước tới để đỡ rượu, không cho Thẩm Đường tiếp tục uống.
Chị Văn dẫn đầu ồn ào: "Không cho em gà mẹ che chở gà con nha, tiểu Đường bao lớn rồi, uống chút rượu cũng cần em cho phép sao ~"
"Đúng đó, đúng đó", ai đó tiếp lời, "Nguyên Nhược, tim cậu lệch tới bên nách rồi hả, sao chưa bao giờ thấy cậu che chở tụi mình vậy".
Nguyên Nhược không nói nhiều với mấy người này, ngược lại đem Thẩm Đường che chắn sau lưng.
Nhưng mà cô càng che chở, những người khác lại càng hăng hái, ai cũng không chịu yên tĩnh.
Dương Hà Anh ở bên kia nghe thấy âm thanh liền nhìn sang đây, khi nhìn thấy Nguyên Nhược nắm chặt lấy tay Thẩm Đường, cố hết sức đem người dấu ở sau lưng thì bà không khỏi nhíu mày, bà luôn cảm thấy có gì đó không ổn, rất kỳ lạ.
Những nghi ngờ đã được xua tan trước đó lại hiện lên trong đầu, hoài nghi càng thêm mãnh liệt.
Cũng vào lúc này, anh trai đi tới, ung dung thong thả chắn trước mặt Dương Hà Anh, vừa vặn che lại cảnh tượng đằng kia, anh nhẹ nhàng nói: "Mẹ, chú tìm mẹ".
Dương Hà Anh hoàn hồn: "Chuyện gì?"
"Muốn tìm mẹ nói chuyện thôi, chờ mẹ bên kia kìa", anh trai chỉ hướng bên kia.
Bị cắt ngang đột ngột, Dương Hà Anh phản ứng hơi chậm chạp.
Vì còn có những chuyện khác nên bà không quá quan tâm đến những gì mình vừa nhìn thấy, dù sao họ cũng đang ở bên ngoài, có rất nhiều người thân đang nhìn.
Nguyên Nhược không biết chuyện đó, vẫn đang ở chỗ này chắn rượu, uống hết ly này đến ly khác.
Bởi vì chỗ rượu này, cô giữa trưa cũng không ăn uống được gì, không kiên trì được bao lâu, tiệc gần kết thúc liền đi lên xe nghỉ ngơi.
Hôm nay gió lớn, cô đem hết cửa xe đóng lại, ngã người ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chiếc xe này là của chị dâu, kính xe được dán phim nên nhìn từ ngoài vào không thấy bên trong.
Nguyên Lợi Hòa đang nói chuyện với ai đó bên cạnh, không phát hiện Nguyên Nhược trong xe.
Có lẽ là uống nhiều rồi nên ông ấy không để ý nhiều, Nguyên Nhược dường như nghe thấy Nguyên Lợi Hòa đang nói chuyện quan trọng gì đó.
"Ông ngoại của Thẩm Đường, ở thành phố H".