Trong nhà có rất nhiều người trẻ tuổi, tất cả đều là những người tràn đầy sức sống, ngươi một lời ta một lời, không có chút ngại ngùng khi nói về những chuyện này.
Một lúc sau, có người phát hiện Nguyên Nhược đang cầm cốc nước đứng ở phía sau liền dùng cùi chỏ chọt vào người vẫn đang trò chuyện bên cạnh, đoàn người hậu tri hậu giác nhận ra rằng cô đã đứng ở đó từ lâu, thấy sắc mặt cô có chút kỳ quái nên vội vã thay đổi đề tài nói chuyện.
Triệu Giản hút thuốc xong đi vào, đối với chuyện này không hề hay biết gì, cười vỗ nhẹ vai Nguyên Nhược, cà lơ phất phơ hỏi: "Chị chủ, mật mã wifi là gì dạ?".
Nguyên Nhược bình tĩnh lại, miệng mấp máy.
"Giống như trong cửa hàng."
"Okla", Triệu Giản đáp lại rồi rót một ly nước uống.
Nguyên Nhược do dự một chút, sau đó không dấu vết lại liếc nhìn những người kia, cuối cùng vẫn tự mình làm bộ như cái gì cũng không nghe được, uống nước xong liền đi làm việc khác.
Có một cửa hiệu ở lối vào tiểu khu, đi ra ngoài một chuyến cũng chỉ mất mười mấy phút là về tới. Thẩm Đường mua một bao lớn đồ này nọ, có một bạn học cùng đi ra ngoài hỗ trợ mang đồ vào, vào cửa không bao lâu là đến giờ dùng bữa.
Có mấy lời Nguyên Nhược rất muốn hỏi Thẩm Đường, những gì mấy người kia nói vừa rồi chính là cái gai trong lòng cô, mắc kẹt ở một chỗ lên không được mà xuống không xong, khiến cô cảm thấy khó chịu, có điều do dự rất lâu nhưng cô vẫn không hỏi, xem như cả ngày nay không có chuyện gì xảy ra.
Buổi tối chỉ còn lại có hai người bọn họ ở nhà, vừa dọn dẹp phòng khách, Nguyên Nhược vừa như vô ý hỏi: "Gần đây ở trường có chuyện gì không?"
Thẩm Đường đang lau bàn trà, bình tĩnh nói: "Không có, mọi người đều đang làm đồ án tốt nghiệp, mấy ngày nay rất bận."
"Trước đây nghỉ hè đều có thi đấu, năm nay không có sao?", Nguyên Nhược lại hỏi, lén lút liếc nhìn người kia một chút.
Đối phương phủ nhận, ngữ điệu không có nửa điểm chập trùng, hoàn toàn không nghe thấy được là đang nói dối.
Nguyên Nhược không vạch trần người này, chỉ ừm một tiếng. Lời nói dối như vậy cũng không là gì, không phải là cố ý lừa dối, hơn nữa cũng không có ảnh hưởng gì đến cô.
Nhưng chẳng biết vì sao, ban đêm nằm ở trên giường Nguyên Nhược lại mất ngủ, trong lòng nghĩ mãi không ra, có chút hoảng sợ. Trằn trọc gần như cả đêm, cuối cùng đến hai, ba giờ sáng mới có thể thϊếp đi. May là đang trong lúc ăn Tết Nguyên Đán, nếu không ngày mai sao có thể thức dậy đúng giờ được.
Chuyện này chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn, nó sẽ không gây ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của hai người, ngày qua ngày sẽ trôi qua từ từ như lật những trang sách vậy.
Nguyên Nhược không phải loại người mò tới tận cùng mọi chuyện, dù cho biết chuyện cũng không cố ý thay đổi bất cứ điều gì. Không cần phải vậy, cũng không cần phải phá vỡ cục diện vốn có.
Trung tuần tháng hai kết quả sơ tuyển kỳ thi nghiên cứu sinh được công bố.
Đầu tháng ba, đại học B công bố vòng thi tuyển thứ hai.
Bởi vì đại học B là một trong ba mươi bốn trường cao đẳng và đại học có thể tự chủ trong việc tuyển sinh nên không cần đợi công bố điểm trên cả nước. Thẩm Đường phát huy ổn định, hết thảy đều không có chút hồi hộp nào, chỉ cần chờ vòng thi thứ hai vào cuối tháng ba là được.
Hạ Minh Viễn cũng ổn, đai học S ở sát vách cũng là tự chủ tuyển sinh nên cậu ta căn bản là thành công hơn phân nửa rồi, vòng thi thứ hai không có vấn đề gì lớn.
Người phân theo nhóm, nhóm sinh viên trẻ tuổi này đều rất nỗ lực tiến tới, hoặc là được tuyển thẳng, hoặc là thi tuyển lên thạc sĩ thì mỗi một người đều dốc hết sức trèo lên trên.
Đương nhiên cũng có những sinh viên trực tiếp đi tìm việc làm mà không cần học lên cao học. Con đường tốt nhất không nhất thiết là phải học lên cao, phù hợp với bản thân là được, đường đi của mỗi người đều là lựa chọn khác nhau.
Trong khoảng thời gian sau khi kết quả được công bố, một nhóm người tụ họp cùng nhau ăn uống mấy ngày, cả ngày cười ngây ngô. Thẩm Đường theo mọi người quẫy tưng bừng hai ba ngày, sau đó mới bình tâm lại để chuẩn bị thi vòng hai và bắt tay vào làm đồ án tốt nghiệp.
Nguyên Nhược không giúp được gì, cô không biết gì về chuyên ngành này. Cô xuất thân từ ngành kỹ thuật, học về cơ khí, những gì cô học không liên quan nhiều lắm đến máy tính hay công nghệ thông tin. Hơn nữa cô đã nhiều năm không tiếp xúc với kiến
thức sách vở, thậm chí còn quên mất quy trình thi tuyển sinh sau đại học, làm sao cô có thể hiểu được những thứ này.
Ngày tháng vẫn vậy, không có bất kỳ xáo trộn nào, tựa hồ cùng dĩ vãng không có gì khác biệt.
Vào giữa tháng ba có một chuyện không lớn cũng không nhỏ xảy ra. Nguyên Nhược và Giang Thính Bạch đã gặp riêng nhau một lần, Thẩm Đường không hề biết chuyện đó.
Ngày đó vốn dĩ là vì sự hợp tác giữa tiệm bánh và tiệm sách văn học, Giang Thính Bạch mời cô ăn cơm, Nguyên Nhược đi, lúc đầu thì không sao, nhưng cuối cùng lúc kết thúc lại náo loạn không vui.
Giang Thính Bạch người kia không thức thời cho lắm, không biết là có ý đồ gì hay không mà nhắc tới Thẩm Lê, còn cố ý nói vài câu.
Nguyên Nhược không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của đối phương, lúc đầu chỉ nghe và không trả lời, cho đến khi Giang Thính Bạch không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, cô ta vô ý nói ra việc chia hoa hồng. Nguyên Nhược quá nhạy cảm, hơn nữa lại là kiểu khá là bao che cho người mình nên vốn ban đầu cô đã không bằng lòng với cách làm của Giang Thính Bạch, bây giờ nghe người kia nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút tức giận.
Cuộc trò chuyện giữa những người trưởng thành luôn vòng vo và có rất nhiều điều ẩn ý. Giang Thính Bạch uổng công nói một đống lớn chuyện, ý tứ ẩn trong đó là nợ của Thẩm Lê đã trả sạch rồi, dù sao thì trước kia Thẩm Lê chỉ là người đưa ra ý tưởng ban đầu và lên kế hoạch dự án còn mọi hoạt động đều là do Giang Thính Bạch chịu trách nhiệm đi làm.
Nguyên Nhược không hiểu Giang Thính Bạch nói với mình chuyện này để làm gì, cô mặt không đổi sắc bưng lên ly cà phê nóng, thẳng thừng hỏi: "Vậy cô Giang chia cho hai phần tiền liền đem người đuổi đi?"
Đại khái là không ngờ tới giọng điệu của cô lại âm dương quái khí như vậy, Giang Thính Bạch sửng sốt một chút, có điều lập tức lại hào phóng ung dung hỏi ngược lại: "Cô Nguyên cảm thấy như vậy là ít?"
Nhìn cái cô tiểu thư nhà giàu cao cao tại thượng trước mặt này, Nguyên Nhược phản công sắc bén: "Tôi nghĩ thế nào cũng không quan trọng, tôi là người ngoài, hơn nữa tiểu Đường cũng là đang chiếm tiện nghi từ chỗ chị gái mình nên chúng tôi không thể can thiệp vào quyết định của cô chủ Giang đây".
Một cuộc gặp gỡ tốt đẹp đã thay đổi ý vị, hai người nói chuyện đều nồng nặc mùi súng đạn, không ai chịu lùi bước hết.
Giang Thính Bạch chưa từng thay đổi sắc mặt chút nào, thờ ơ nói: "Quyết định của tôi là như vậy đó".
Nguyên Nhược lúc này liền nở nụ cười, khóe miệng nhếch nhếch, ý tứ trào phúng mười phần.
Cô thường rất dễ tính, lại vô cùng hiền hòa, bất luận có chuyện gì cũng sẽ tự kiềm chế tính tình bản thân lại, rất ít khi dùng thái độ như vậy đối xử với những người mà cô quen biết, đây là lần đầu tiên.
Ai tinh mắt cũng có thể nhận ra Giang Thính Bạch đang bắt nạt Thẩm Đường, Thẩm Lê không còn, không có chứng cứ, cô ta nuốt trọn cả dự án, hiện tại lại đang giả làm người tốt nói rằng đó là tiền bồi thường, thực tế đó chính là khoản tiền dùng để bịt miệng.
Hoa hồng hai phần, nói ra dù là ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nguyên Nhược không biết mình rốt cuộc làm sao vậy, dù sao cô cũng cảm thấy không thoải mái, cô biết cho dù chỉ có hai phần thì số tiền kiếm được từ nó mỗi năm của Thẩm Đường cũng sẽ nhiều hơn chuyện kinh doanh cửa hàng bánh của cô nhiều nhưng nghe Giang Thính Bạch nói những lời như vậy lại khiến cho cô phát cáu.
Đứa nhỏ không hiểu chuyện, không tranh được cái gì với loại cô chủ có tiền như Giang Thính Bạch, nhưng Thẩm Đường sẽ không cảm thấy khó chịu sao? Đối tác của chị gái mất sớm lại không phải là người tử tế, làm như bố thí mà đưa cho em ấy phần tiền này, có được tiền thì em ấy vui vẻ sao?
Một hồi nói chuyện tan rã trong không vui, còn ảnh hưởng tới chuyện hợp tác kế tiếp.
Hợp đồng của tiệm bánh ngọt cùng nhà sách văn nghệ được ký theo kỳ hạn một năm, năm đầu tiên chỉ là thử nghiệm, nếu như hợp tác thuận lợi thì lần ký tiếp theo có thể là sẽ ký trong ba năm. Chuyện này đã thương lượng từ trước, nhưng nếu cứ loạn như thế này, chuyện gia hạn hợp đồng e rằng sẽ thất bại.
Nhưng Nguyên Nhược cũng không muốn tiếp tục hợp tác với Giang Thính Bạch, mặc kệ Giang Thính Bạch nghĩ như thế nào, cô cũng không muốn kiếm số tiền này. Dù sao đều đã nói đến mức này rồi, cảnh thái bình giả tạo, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra thì không có khả năng, cô thật sự không thích Giang Thính Bạch, luôn cảm thấy người kia không có ý tốt.
Mâu thuẫn giữa cô và Giang Thính Bạch trong lúc đó không ảnh hưởng đến những người khác, Thẩm Đường không biết chuyện này, mấy người chị Văn càng không biết được.
Nguyên Nhược và Giang Thính Bạch là kiểu người có thể ẩn giấu tốt vô cùng, ở trước mặt những người khác cả hai đều không có biểu hiện gì bất thường.
Về phần nhà họ Nguyên, mấy người Dương Hà Anh cái gì cũng không nhận ra được. Anh trai miệng kín như bưng, sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng tư của Nguyên Nhược, chưa bao giờ nói gì về chuyện ngày hôm đó với người trong nhà. Hai vợ chồng họ Nguyên còn đang vì Thẩm Đường đã vượt qua vòng một kỳ thi mà vui vẻ không thôi. Dương Hà Anh ở bên ngoài chơi mạt chược cùng với mấy chị em bạn già đều sẽ đem Thẩm Đường đi ra khoe khoang, thực sự không coi Thẩm Đường là người ngoài.
Sau khi kết quả của vòng một được công bố, hai vợ chồng họ Nguyên có đến nhà thăm một chuyến, đặc biệt đến chúc mừng Thẩm Đường.
Mọi người trong Nguyên gia đều rất quan tâm đến Thẩm Đường, họ thật tâm mừng cho em ấy, bất luận nói thế nào đi chăng nữa, Thẩm Đường cũng coi như là đứa nhỏ từ Nguyên gia lớn lên mà.
Về vấn đề này, Nguyên Nhược có cảm xúc lẫn lộn trong lòng.
Một số quyết định thực sự rất khó khăn, muốn cô cứ như vậy buông tay tuyệt đối là không thể, coi như cô đồng ý đi nữa thì Thẩm Đường cũng sẽ không đồng ý, không phải cứ mở miệng ra nói là được.
Nguyên Nhược vẫn tiếp tục gạt người trong nhà, đem những lời anh trai nói nuốt vào trong bụng, chuyện tới đâu tính tới đó đi.
Cuối tháng ba, vòng hai kỳ thi nghiên cứu sinh đại học B bắt đầu.
Thời gian nhận được kết quả của vòng hai lại tương đối ngắn chứ không lâu như vòng một, không có chút hồi hộp nào, Thẩm Đường đã vượt qua một cách dễ dàng.
Đây là chuyện nằm trong dự liệu nhưng tất cả mọi người đều rất vui vì điều đó, Nguyên Nhược thậm chí còn tặng phong bì đỏ cho nhân viên trong cửa hàng để ăn mừng và mời mọi người đi ăn tối vào ngày hôm sau. Thẩm Đường tương đối bình tĩnh, sau khi biết được kết quả, liền chuyên tâm làm đồ án tốt nghiệp.
Nguyên Nhược đêm đó uống nhiều thêm mấy ly, Triệu Giản cùng tiểu Trần ở bên cạnh ồn ào muốn Thẩm Đường cũng uống cùng, cuối cùng thì mọi người ai cũng đều say khướt.
Sau đó, Kỷ Hi Hòa được Hạ Minh Viễn đón đi, Triệu Giản đưa tiểu Trần trở về, Nguyên Nhược và Thẩm Đường thì gọi xe về nhà.
Hai người một trước một sau tắm rửa sạch sẽ, quấn khăn tắm mà mờ mịt ngã lăn ra giường.
Thẩm Đường đè lên người Nguyên Nhược, vừa hôn vừa gọi tên cô, ý tứ rất rõ ràng.
Nguyên Nhược động tình, bám vào vai người này, đờ đẫn mở mắt ra.
Ánh sáng từ chiếc đèn trên đầu quá chói làm cô không cách nào nhìn thẳng. Cô vuốt ve khuôn mặt Thẩm Đường, dùng lòng bàn tay xoa xoa lên làn da trắng nõn của đối phương, một lúc sau mới vươn tay tắt đèn.
"Thẩm Đường~", cô mở miệng gọi, giọng hơi trầm xuống.
Thẩm Đường hôn lên cằm của cô, "Em ở đây."
Có thể là men say làm cô có chút bị hồ đồ rồi, Nguyên Nhược đã không còn kiềm chế nữa mà tiến tới hôn đối phương, sau đó chui vào chăn bông mà làm chuyện đặc biệt.
(:), chiện gì:), ủa mà H rồi đó hả =))))))Bầu trời đêm không tốt lắm, gió lớn thổi vù qua các tòa nhà cao tầng, không bao lâu sau thì trời đổ mưa.
Đại khái là chuyển mùa rồi, dạo này thời tiết cứ luôn như vậy, chợt nắng chợt mưa, chẳng biết đâu mà lần.
Thẩm Đường lấy tay đặt ở sau đầu Nguyên Nhược, vuốt tóc cô.
Tiếng mưa rơi tí tách, thanh âm không lớn nhưng ở trong đêm tối vắng lặng lại đặc biệt rõ ràng. Thẩm Đường nhắm hai mắt lại, bên tai chỉ có âm thanh này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, kim giây của chiếc đồng hồ treo trên tường đang chuyển động nhanh chóng, một vòng lại một vòng, quẩn quanh một điểm.
Cửa sổ kính trong suốt sát đất nhanh chóng bị mưa giội cho ướt, bên ngoài tất cả đều là nước mưa lạnh lẽo mà đêm đen như để bao trùm che lấp tất cả mọi thứ trong phòng, ai cũng không nhìn thấy được nơi này, bao gồm cả các cô.
Không biết qua bao lâu, Nguyên Nhược hôn một cách nhẹ nhàng và chậm rãi lên khuôn mặt của Thẩm Đường, sau đó là lên môi em ấy.
Cô gạt mái tóc ngổn ngang của Thẩm Đường ra, không nói lời nào, một lúc lại gối lên ngực đối phương.
Hai người sưởi ấm lẫn nhau, cùng nhau xua tan cái se lạnh đầu xuân.
Trong phòng quá mức yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng cọ xát của vải vóc dù chỉ là một cử động nhỏ nhất. Nguyên Nhược nhắm mắt nghỉ ngơi, tùy ý để cho tay Thẩm Đường vuốt ve ở lưng cô từng cái từng cái một. Nghỉ ngơi đầy đủ, cô nghiêng người qua tiến đến sát bên cổ đối phương, nhỏ giọng nói: "Sau này em đến thành phố B học rồi thì đừng quay về nữa..."