Chương 32

Một câu nói thật là đủ trực tiếp, hoàn toàn không quanh co lòng vòng.

Anh trai là người như vậy, từ nhỏ đến lớn không thay đổi gì cả, thẳng thắn, làm việc luôn gãy gọn dứt khoát. Anh ấy luôn đối xử rất tốt với Nguyên Nhược, không có nghi ngờ gì về điều này, nhưng có một số chuyện không thể để yên, những gì nên nói thì vẫn phải nói.

Nguyên Nhược ngay lập tức hiểu ra, biết anh ấy đang nói về điều gì. Cô ngẩn ngơ, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, một lúc sau mới nói: "Em biết".

Thật ra, cô muốn giải thích, nhưng không thể nói ra khỏi miệng, thật giống có một viên đá cứng găm vào cổ họng khiến cô đau đớn.

Anh trai chưa nói gì nặng lời, thu tầm mắt lại nhìn ra chỗ khác, ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh.

"Đứa trẻ này có một tương lai tươi sáng, vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Đừng để nó bị chôn vùi".

Có mấy lời không thể nói quá thẳng thắn, chỉ có thể vòng vo một chút nhưng đạo lý trong đó rất đơn giản, không cần phải giảng kỹ đều có thể nghe hiểu.

Nguyên Nhược không trả lời.

Anh trai dừng lại đúng chỗ, hai câu liền nói xong, vừa không có chỉ trích cũng không có la rầy, toàn bộ quá trình đều vô cùng bình tĩnh. Anh ấy đem hiện thực đặt trước mắt cô, không cần nói đạo lý, cuối cùng anh ấy chỉnh chỉnh cổ áo sơ mi, một cách tự nhiên mà đem câu chuyện chuyển sang chủ đề khác, mấy phút sau mới đi vào.

Gió bên ngoài hơi mạnh, lành lạnh, thổi tới trên mặt lạnh cóng. Nguyên Nhược đứng trên ban công nhìn về phía xa, đối diện chính là ngôi nhà trước đây của Thẩm gia, càng ngày càng đổ nát, đều sắp không nhận ra được dáng vẻ năm đó.

Lời của anh trai tuy ngắn gọn nhưng đều có lý, đi thẳng vào chỗ trọng yếu.

Cô đã sớm nghĩ tới những chuyện này, cô hiểu hết.

Từ lúc vừa mới bắt đầu đến bây giờ, Nguyên Nhược luôn biết rằng tất cả những yếu tố bên ngoài đều là thứ yếu, không quá quan trọng, những thứ đó sẽ không ảnh hưởng đến cô và Thẩm Đường.

Thẩm Đường là em gái của Thẩm Lê, Thẩm Lê là bạn gái cũ của cô, thoạt nhìn, cô và Thẩm Đường ở cạnh nhau đúng là không có đạo đức, quá không hiểu lý lẽ, không thể nào nói nổi, sau này khi công khai quan hệ nhất định sẽ bị người đời lên án.

Đây là những chuyện khó tránh khỏi, không có cách nào giải quyết, nhưng chung quy cảm tình vẫn là ích kỷ, nếu Nguyên Nhược và Thẩm Đường thực sự quyết tâm ở bên nhau thì những chuyện đàm tiếu khó nghe kia chẳng là gì, căn bản cũng không quan trọng chút nào, không cần quá bận tâm. Hai người đường đường chính chính, chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với ai, cho dù là đối với Thẩm Lê quá cố.

Điều thực sự ngăn cản đường họ không phải là những điều này, mà là tương lai.

Anh trai nhìn mối quan hệ này quá thấu đáo, hai ba câu nói đã có thể chỉ ra vấn đề trong đó.

Một số người từ nhỏ liền khác biệt khác với tất cả mọi người, nhất định không tầm thường.

Thẩm Đường bây giờ mới hai mươi tuổi, tương lai còn rất dài, cuộc đời của em ấhévẫn chưa thực sự mở ra, hiện nay mới chỉ hé ra một phần nho nhỏ nhưng ai cũng có thể thấy được, con đường phía trước của em ấy nhất định rất rộng mở. Cuộc sống của em ấy sẽ hoàn toàn khác với những người bình thường.

Tuy nhiên, tiền đề của tất cả những điều này là không ai ở giữa cản đường và không ảnh hưởng đến em ấy.

Nguyên Nhược chính là người cản đường.

Nói vậy thật tàn nhẫn, nhưng nó cũng là sự thật.

Khi hai người ở bên nhau muốn cùng nhau tiến bộ thì hoặc nhiều hoặc ít sẽ phải từ bỏ một vài thứ, vì nhau mà thay đổi. Sự từ bỏ và thay đổi này có thể tốt mà cũng có thể là xấu, nó có thể nhẹ tựa lông hồng, cũng có thể là cực kỳ quan trọng.

Nếu như cả hai bên đều tương đối bình thường hoặc có cùng tầng với nhau, tác động của việc từ bỏ và thay đổi sẽ không quá rõ ràng, nhưng nếu khoảng cách quá lớn thì một quyết định nhỏ có khả năng gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Nói trắng ra là đó là một câu hỏi làm thế nào để lựa chọn.

Nửa cuối năm Thẩm Đường sẽ đi thành phố B học tập, hành trình bay một chiều hai ba tiếng cũng không có gì, khứ hồi cũng không quá nửa ngày, nhưng ba năm sau, năm năm sau thì sao?

Không nói xa, thậm chí trong năm tới, người này sẽ đứng trước rất nhiều sự lựa chọn.

Liệu có cơ hội thì có nên nắm hay không, có nên tiếp tục học nghiên cứu sâu hơn không, sau đó muốn ở lại nơi nào....

Trái tim của Thẩm Đường ở thành phố C, nơi này có người trong lòng em ấy, vì vậy bất kỳ quyết định nào của em ấy cũng sẽ xoay quanh Nguyên Nhược, em ấy bị trói buộc ở điểm này, bất luận thế nào cũng không thể đi xa được.

Những người có năng lực sẽ từng bước leo lên, tiến đến Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu và Thâm Quyến,.... hay đi ra thế giới rộng lớn ngoài kia, không ngừng tìm kiếm cơ hội phát triển tốt hơn. Còn Thẩm Đường, em ấy sẽ quay trở lại, sẽ từ bỏ một số thứ lẽ ra thuộc về mình, bỏ lỡ nhiều cơ hội mà người bình thường cả đời cũng không có được.

Đây chỉ là những giả thiết nhưng đều xuất phát từ thực tế. Sau này Thẩm Đường có hối hận hay không không nói, Nguyên Nhược nhất định sẽ không để em ấy làm chuyện đó.

Đời người nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, ngoài tình yêu còn có nhiều thứ rất quý giá, một khi bỏ qua sẽ không có cơ hội thứ hai. Nguyên Nhược không có năng lực, tuy rằng bề ngoài cũng khá tốt nhưng trên thực tế đã gần ba mươi tuổi rồi vẫn còn đang sống trong nợ nần, không thể đạt đến trình độ đó nhưng Thẩm Đường có thể đạt đến, cô nhất định sẽ buông tha cho em ấy.

Người trẻ tuổi luôn quá coi trọng tình cảm, Nguyên Nhược thông suốt, biết rằng một đời người không thể chỉ sống vì tình yêu.

Có thể Thẩm Đường vẫn không hiểu, nhưng Nguyên Nhược đều biết.

Dương Hà Anh ở trong phòng gọi cô nhanh đi vào.

"Gió lớn như vậy con đứng ngoài đó làm gì, coi chừng bị cảm, nhanh vào đi".

Nguyên Nhược hoàn hồn, không khỏi rụt cổ lại.

Chị dâu và những người khác đang ngồi quanh bàn trà, vừa xem TV vừa trò chuyện, xem lại chương trình Xuân Vãn, trên mặt mọi người tràn đầy ý cười, cũng không biết đang nói chuyện gì. Thẩm Đường cùng Nguyên Ngải Ninh đang ngồi tụm vào nhau chơi game, hai cô gái nhỏ lập đội, đã thắng được vài ván.

Nguyên Ngải Ninh hưng phấn khoa tay, không ngừng nói lải nhải, một lúc sau thấy sắp bị đối thủ đánh chết nên vội la lên: "Tiểu Đường nhanh cứu tôi, sắp chết rồi, đánh hắn, mau đánh hắn! "

Tiếng nói có chút lớn khiến Dương Hà Anh hơi đau não, người già không thể chịu được tiếng ồn như vậy, chị dâu ánh mắt sắc bén nhìn sang, lập tức nhẹ giọng nhắc nhở: "Ngải Ninh, con yên tĩnh chút đi".

Nguyên Ngải Ninh xấu hổ sờ mũi, cười ngượng ngùng.

Bầu không khí trong nhà hài hòa, không ai nhận ra Nguyên Nhược và anh trai có chỗ nào không đúng.

Anh trai không có giữ chặt chuyện này không buông, anh ấy ở trong phòng khách đợi mấy phút sau đó đến phòng bếp giúp đỡ.

Có quá nhiều manh mối giữa Nguyên Nhược và Thẩm Đường, hơi chút để tâm tới là có thể nhìn ra được, hai người họ quá mức thân mật, chỉ là ở trên bàn cơm thì có chút không ổn lắm. Cảm xúc có thể được che giấu, nhưng ánh mắt và hành động trong tiềm thức là không giấu được, các chi tiết thường phản bội lại hai người.

Hiện tại chỉ có anh trai trong nhà là có thể nhìn ra quan hệ của hai người bọn họ, những người khác chưa từng hướng về phương diện kia nghĩ tới mà thôi, nếu không Dương Hà Anh và những người khác đều sẽ nhìn ra được.

Buổi trưa, cả gia đình ngồi quanh bàn ăn tối.

Thẩm Đường ngồi bên trái Nguyên Nhược. Món gần nhất là sườn heo hầm khoai tây và tôm luộc. Người này bóc liên tiếp hai con tôm, sau khi chấm nước chấm đều thả vào trong chén của Nguyên Nhược, chính mình một con cũng không ăn.

Anh trai liếc mắt nhìn qua đây, không nói lời nào, chỉ là nhìn Nguyên Nhược, ánh mắt hơi trầm xuống, bên trong mang theo cảm xúc phức tạp không nói nên lời.

Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế này, từ ba mươi tết đến hôm nay đã diễn ra mấy lần, chỉ là Nguyên Nhược đã sớm hình thành thói quen, không nhận ra điều gì sai.

Nguyên Nhược bất giác mím môi khi bắt gặp ánh mắt của anh trai, cuối cùng cũng ăn luôn cái đuôi tôm. Thẩm Đường gắp thêm mấy món nữa, cô vẫn im lặng ăn, mặc kệ anh trai ở bên kia.

Bữa cơm đầm ấm đã được ăn xong, lúc họ chuẩn bi rời đi hai người già mang theo bao lớn bao nhỏ để họ mang đi, nào là hoa quả khô, nào là thức ăn, gì cũng có.

Dương Hà Anh vui vẻ mà đưa Nguyên Nhược và Thẩm Đường lên xe, nhét mọi thứ vào, cười nói: "Có thời gian thì về đây, gầy đây ba mẹ cũng không có làm gì, trở về thì gọi báo trước một tiếng là được, mẹ với ba con đều ở nhà".

Nguyên Nhược ậm ừ, đẩy hết những thứ đó lại, "Ba mẹ để lại đi, con không ăn hết được đâu, ba mẹ để lại mà ăn đi".

Dương Hà Anh vỗ vỗ tay cô, "Cho Tiểu Đường, con bé học hành mệt đầu óc, đem về cho nó bồi bổ".

Nguyên Nhược dừng lại, sau đó quay lại nhìn Thẩm Đường. Thẩm Đường cũng không khách sáo, hào phóng nói: "Cảm ơn bác gái".

"Không có gì không có gì, dù sao hai bác cũng không ăn hết", Dương Hà Anh nói, vui vẻ vẫy vẫy tay, "Được rồi, đi nhanh đi, nếu không trễ chút trên đường về sẽ tắc đường."

Nguyên Nhược vẫn nhận lấy đồ và đóng cửa lại. Trước khi rời khỏi đại viện, cô nhìn vào gương chiếu hậu, bên trong phản chiếu bóng dáng anh trai.

Anh trai đứng một mình lẻ loi ở cổng đại viện, từ xa nhìn về phía bên này.

Khởi động xe, chưa đầy một phút đã dần dần rời xa nơi này.

Mùng hai thành phố C vẫn tràn ngập không khí tết, có những chiếc đèn l*иg rực rỡ treo trên hàng cây ven đường, trên đèn đường cũng có, không ít người đi trên đường phố, náo nhiệt rộn ràng.

Suốt quãng đường về nhà, Nguyên Nhược không có biểu hiện gì bất thường, cô ấy không nói cho Thẩm Đường biết những chuyện kia, cũng không có ý định nói cho em ấy biết.

Anh trai sẽ không đem những việc này nói cho những người khác biết, trong lòng cô biết rõ, không phải lo lắng quá, hiện tại cũng không cần phải vội vàng đưa ra quyết định.

Đến tối, Nguyên Nhược lại ngủ cùng Thẩm Đường.

Lúc trước Thẩm Đường mặt dày đi vào phòng ngủ chính, lúc này đổi thành cô chủ động đi vào phòng ngủ phụ, Thẩm Đường có chút kinh ngạc nhưng cũng rất vui vẻ.

Hai người đi tắm cùng nhau, mặc dù không có chuyện gì xảy ra, đi vào phòng tắm chỉ giúp nhau gội đầu nhưng vành tai của Thẩm Đường đều đỏ bừng, trong suốt khoảng thời gian đó đều không dám ngẩng đầu nhìn Nguyên Nhược

Lúc gội xong ra ngoài sấy, Nguyên Nhược vươn tay chạm vào vành tai của người này đầu ngón tay vuốt nhẹ lên đó, nhẹ nhàng xoa xoa.

"Mắc cỡ hả?".

Thẩm Đường phủ nhận: "Không có."

Nguyên Nhược buồn cười: "Da mặt mỏng ghê".

Thẩm Đường không trả lời, trước tiên giúp cô sấy tóc.

Sau khi sấy khô, trở về phòng, tắt đèn nằm trên giường, Nguyên Nhược động tình ôm lấy Thẩm Đường, đưa những ngón tay thon gầy lướt qua mái tóc dài của người này. Cô hỏi Thẩm Đường: "Có thích không?"

Thẩm Đường đáp lại bằng một cái cắn nhẹ vào xương quai xanh của cô.

Trong dịp Tết, ánh đèn rực rỡ hơn bao giờ hết, con phố dài phía xa kia sáng rực, trời đã khuya mà vẫn còn nhiều xe qua lại. Dưới lầu tiểu khu còn có mấy đứa trẻ đang nô đùa, hơn nửa đêm cũng không yên tĩnh lại, âm thanh truyền đến trên lầu, trùng hợp có thể che khuất âm thanh trong phòng.

Nguyên Nhược vuốt ve khuôn mặt của Thẩm Đường, đến gần và hôn em ấy.

Sau đó, Thẩm Đường nằm nhoài trên vai Nguyên Nhược, không hề động đậy mà nghĩ ngợi. Nguyên Nhược vỗ vỗ lưng người này, siết chặt chăn bông, nghiêng đầu nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, lại thì thào nói: "Thẩm Đường..."

Thẩm Đường cúi người hôn lên cằm cô, lấy lòng mà cọ cọ chóp mũi của cô.

Nguyên Nhược muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời, đem hai tay choàng ra sau vai đối phương, ôm lấy người này, ẩn ý nói: "Hơi lạnh, đến gần chị thêm chút".

Thẩm Đường cúi xuống, vùi vào cổ cô.

"Thật tốt".

Có thể là do cô có chuyện trong lòng, ngày nghĩ nhiều nên đêm sẽ nằm mộng, đêm nay Nguyên Nhược đột nhiên mơ thấy lúc cô và Thẩm Lê còn ở bên nhau.

Khi đó bọn họ vẫn đang ở trong một căn nhà cho thuê, Thẩm Đường cũng mới mười hai mười ba tuổi, mâu thuẫn giữa hai người lúc đó mới nổ ra.

Thẩm Lê nhiều lo lắng, không muốn nói chuyện với Nguyên Nhược. Cô ấy có chút cáu kỉnh nhưng vẫn không bỏ công việc đang làm xuống.

Nguyên Nhược sắc mặt lạnh đi, trực tiếp hỏi: "Ý của em là gì?"

"Không có gì", Thẩm Lê trầm giọng nói, không hề ngẩng đầu lên, "Nói với chị một tiếng, chị không đồng ý thì thôi, tự em nghĩ cách".

Khi đó tính tình Nguyên Nhược không tốt lắm, vừa nghe lời này liền tức giận. Cô chỉ muốn quan tâm đến đối phương, nhưng không ngờ rằng người kia không hề coi trọng điều đó, cuối cùng họ đã cãi nhau.

Cảnh tượng hỗn loạn, người loạn, tâm càng loạn hơn.

Năm đó Thẩm Lê quyết tâm khởi nghiệp, định đem hết tiền đi đầu tư, hai người tranh chấp mãi chuyện này, vì ngay lúc đó trong tay hai người không có bao nhiêu tiền cả, Nguyên Nhược không đồng ý mạo hiểm như vậy.

Thẩm Lê có chút cáu kỉnh, cuối cùng cũng bùng phát lửa giận, không kiềm chế được nóng nảy nói với Nguyên Nhược: "Chỉ có nước mới chảy về chỗ thấp, người thì luôn hướng về chỗ cao, chị sẽ không bao giờ hiểu được!!!"

Khi bọn họ đang tranh cãi, Thẩm Đường đứng ở cửa phòng, đứa nhỏ khuôn mặt thẫn thờ, lạnh lùng nhìn tất cả những chuyện này.

Nguyên Nhược đã quen an phận ở một chỗ, lúc đó cô thật sự không hiểu, không hiểu tại sao Thẩm Lê lại cố gắng liều mạng đến như vậy. Một người cứ liều mạng như vậy, vì leo lên cao mà đem mình làm cho thất bại thảm hại, thậm chí không đủ tiền để ăn cơm, vậy thì cần gì leo cao chứ?

Hai người chia tay, Thẩm Lê để lại tất cả những gì tốt đẹp cho cô, thậm chí còn đưa hết số tiền tiết kiệm còn lại, cô ấy không muốn gì cả. Hai người đã cãi nhau lâu như vậy nhưng lại chia tay trong hài hòa yên bình, vào ngày chia tay, Thẩm Lê mắt đỏ hoe, cười khổ vừa nói: "Là em có lỗi với chị".

Nguyên Nhuợc đã thở phào nhẹ nhõm hồi lâu và trả lời: "Em không hề có lỗi với tôi, chỉ là chúng ta có sự lựa chọn khác nhau mà thôi".

Vào ngày rời khỏi nhà thuê, Thẩm Đường đi ra đưa đồ đạc cho Nguyên Nhược, Nguyên Nhược có ít đồ nên hai thùng là có thể chất đủ. Đứa nhỏ gọi taxi, giúp cô cất đồ lên xe, cả người Nguyên Nhược tương đối thoải mái, cô ôm Thẩm Đường một cái, xoa xoa sau gáy đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: "Chăm sóc thật tốt cho chị của em, chị đi đây".

Thẩm Đường không nói lời nào.

Sau đó, họ cắt đứt liên lạc mãi cho đến khi đêm mưa ngày đó Thẩm Đường tìm tới cửa nói với Nguyên Nhược rằng Thẩm Lê đã mất trong vụ tai nạn xe.

Hiện thực ập đến bất ngờ như một cảnh phim khiến cô không kịp chuẩn bị, tàn nhẫn đến không chịu được

Nguyên Nhược tỉnh dậy, nhúc nhích thân thể.

Mới hơn bốn giờ sáng, trời bên ngoài vẫn còn tối đen, Thẩm Đường bên cạnh cũng đang ngủ say. Cô không dám cử động quá nhiều, nằm nghiêng sang một bên rồi từ từ bình tĩnh lại.

Mọi thứ trong giấc mơ đều quá quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô có chút khó chịu, cho dù có tỉnh lại rồi cũng không thể thoát ra được.

Lời nói của Thẩm Lê dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, con người thường hướng tới chỗ cao.

Nguyên Nhược có chút bồn chồn bất an, cả người đều không hề buồn ngủ.

Trong những năm này, cuộc sống ngày qua ngày đã mài nhẵn nhụi những góc cạnh của cô, cũng dần dần khiến cô hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.

Thẩm Lê nói đúng, nhưng không hoàn toàn đúng.

Còn nữa, Thẩm Đường không phải Thẩm Lê, cũng không phải là cô.

Nghĩ đến đây, Nguyên Nhược lại gần ôm lấy người kia.

Giấc ngủ của Thẩm Đường không sâu, lập tức liền tỉnh, nhưng còn buồn ngủ quay đầu lại, đem Nguyên Nhược ôm vào lòng.

Mùa đông ủ trong ổ chăn thật thoải mái, hai người vặn vặn người dưới chăn bông hai cái, dần dần cũng tỉnh táo hơn.

Thẩm Đường rụt đầu lại một chút, Nguyên Nhược cười cười, cũng không ngủ tiếp mà trực tiếp nhào qua, đem người ôm vào trong ngực, trước tiên nói: "Đừng ngủ nữa".

Thẩm Đường rất ngoan, cọ vào người cô, mơ hồ nói: "Không ngủ".

Bên ngoài trời mưa phùn lất phất, bóng đêm mịt mù, chỉ có thể nghe thấy một tiếng động nhẹ.

Cả hai người đều nấp vào trong chăn bông, như thể họ sợ bị lạnh.

Sau vài phút, hạt mưa to dần, tí tách tí tách, không bao lâu liền đem kính cửa sổ xối ướt đẫm, trên cửa sổ sát đất dính không ít hạt mưa đập vào rồi lăn dài xuống.

Mùng ba ở nhà nghỉ ngơi, không đi thăm họ hàng hay tụ tập bạn bè.

Tết Nguyên Đán thực sự khiến người ta mệt mỏi, chỉ là về đại viện cùng hai bô lão ăn bữa cơm cũng làm rất nhiều việc rồi, giờ về đến nhà chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, cái gì cũng không muốn làm.

Mùng bốn mời khách, cô mời bọn Triệu Giản, tiểu Trần đến ăn cơm. Dù sao cô cũng là bà chủ, Nguyên Nhược phải thể hiện dáng vẻ của người chủ nên có.

Ngoài ba nhân viên, Hạ Minh Viễn và những người khác cũng được mời, dù sao thì Kỷ Hi Hòa cũng ở đây, coi như là một sự giúp đỡ để mai mối.

Vừa nghe nói Kỷ Hi Hòa muốn tới, Hạ Minh Viễn không nói hai lời đã chạy theo tới. Sáng sớm mùng bốn đem theo một đống thức ăn tới cửa, so với ai khác đều ân cần chủ động hơn nhiều. Hạ Minh Viễn vóc người cao lớn, bình thường đều trông rất ngầu và sành điệu, ở trường học thường bị gọi là soái ca lạnh lùng, nhưng hôm nay thay đổi rất nhiều, có chút ngượng ngùng.

Cậu ta gọi Kỷ Hi Hòa là "Chị", đứng trước mặt người ta cứ như một cậu trai mười mấy tuổi ngượng ngùng, không dám nói thêm vài lời.

Những người khác đều cảm thấy buồn cười, còn có người bạn cố ý trêu chọc cậu ta.

Nguyên Nhược không tham gia, cô chỉ ở một bên coi trò vui, chờ tất cả mọi người ra ngoài, cô mới nói riêng với Kỷ Hi Hòa rằng: "Tiểu Hạ là người rất tốt, đúng là không tệ".

Lúc này trong phòng bếp chỉ có hai người bọn họ, Kỷ Hi Hòa đang đứng trước bồn rửa rau, cô ấy mặc một bộ quần áo đơn giản sạch sẽ, không trang điểm, thậm chí tóc cũng không chải chuốt gì cầu kỳ, chỉ buộc đuôi ngựa bình thường.

Nghe những lời của Nguyên Nhược, Kỷ Hi Hòa cười nhẹ và trả lời: "Cậu ấy thật sự là một người tốt. Từ nhỏ đã như vậy rồi, rất có trách nhiệm và rất được yêu thích".

Nguyên Nhược đang đứng trước bếp hầm canh, nghe vậy cho rằng đây là một câu nói đùa nên không khỏi hơi nhướng lông mày.

Nghĩ rằng Hạ Minh Viễn rất chân thành, thật sự vô cùng yêu thích Kỷ Hi Hòa nên Nguyên Nhược nói thêm vài câu, cố gắng đưa chủ đề đến trên người Hạ Minh Viễn, "Hình như cậu ấy thi cao học ở thành phố S bên cạnh".

"Dạ đúng", Kỷ Hi Hòa nói: "Cậu ấy đã nói với em, dáng vẻ thì thi cũng không tệ lắm".

"Một thời gian nữa sẽ công bố kết quả", Nguyên Nhược nói, "Sẽ không có vấn đề gì đâu".

Kỷ Hi Hòa mỉm cười, "Cậu ấy vẫn luôn rất xuất sắc".

Nguyên Nhược nhìn lại, vô ý bắt được tia mất mát trên mặt người kia, cô sửng sốt một chút, sau đó nghĩ đến nửa năm sau Hạ Minh Viễn cũng sẽ rời khỏi thành phố C, cô nghĩ Kỷ Hi Hòa vì điều này mà mất mát nên an ủi nói: "Đại học S cách đây không xa, ngồi tàu cao tốc cũng không mất nhiều thời gian nên có thể mỗi ngày đi đi về về".

Nhưng Kỷ Hi Hòa cũng không phải là quan tâm đến chuyện này, cô ấy không nói một lời tiếp tục rửa rau, một lúc lâu cũng không nói gì thêm.

Cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ, Nguyên Nhược dùng dư quang âm thầm đánh giá bên kia.

Một lúc sau, Kỷ Hi Hòa bỗng nhiên cảm thán nói: "Cậu ấy quá tốt".

Trong lời nói mang hàm nghĩa sâu xa.

Nguyên Nhược nghe hiểu, động tác của cô dừng lại ngay lập tức.

Hạ Minh Viễn và những người khác đều đang ở trong phòng khách, một đám người thực sự rất ồn ào, có người đánh bài, có người lập đội chơi game, cũng không ai thật sự coi TV hay ngồi ăn này nọ. Bọn họ muốn giúp nấu ăn, nhưng nhà bếp quá nhỏ, không thể chứa quá nhiều người nên cũng không để cho bọn họ vào. Thỉnh thoảng Hạ Minh Viễn sẽ vào bếp, đôi khi giúp rửa rau, đôi khi mang đồ ăn thức uống vào. Mỗi lần đến đều trước tiên là gọi Nguyên Nhược nhưng mắt đều dính trên người Kỷ Hi Hòa, nhiều lần đi vào đều nhìn chằm chằm vào người ta.

Tâm tư cậu trai nhỏ không đủ sâu, lúc mấu chốt chẳng có chút nào hữu dụng.

Nguyên Nhược toàn bộ quá trình đều làm bộ như mình cái gì cũng không thấy, đến cuối cùng thật sự không muốn làm bóng đèn nữa, cô thẳng thắn đề nghị Hạ Minh Viễn giúp canh chừng nồi canh, lấy cớ mình ra ngoài vài phút.

Hạ Minh Viễn ước gì có thể ở một mình với Kỷ Hi Hòa nên đồng ý ngay.

Nguyên Nhược nhanh đi ra ngoài, không ở đây cản trở nữa.

Cô không ra phòng khách, mà quay lại phòng lấy điện thoại di động.

Thẩm Đường không ở nhà, vừa đi ra ngoài, xuống lầu mua đồ uống.

Nguyên Nhược đã nhắn tin cho người này kêu em ấy mang chai nước tương về, trong phòng bếp dùng hết rồi. Nhắn tin xong cô lại ra phòng khách rót ly nước nóng uống.

Phòng khách có rất nhiều bạn học của Thẩm Đường, Triệu Giản đi ra ban công hút thuốc. Mấy người bạn cùng lớp đang tán gẫu, nói chuyện lúc trước ra nước ngoài thi đấu, cũng nói về Thẩm Đường.

Có một bạn học đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, mình nhớ không lầm thì hình như đợt đó không có a Đường, tại sao cơ hội tốt như vậy mà lại không đi?"

Bọn họ cũng không có chú ý đến Nguyên Nhược đang ở phía sau.

Chàng trai đang chơi game nhìn chằm chằm vào điện thoại, thờ ơ nói: "Năm ngoái đợt ra nước ngoài giao lưu gì đó cậu ấy cũng đâu có đi, chắc là không muốn đi thôi".

Bạn học đặt câu hỏi kinh ngạc, "Cái này mà cũng không đi sao, a Đường lợi hại vậy!"

Nguyên Nhược sững sờ.

Những việc này cô hoàn toàn không biết, cô cũng chưa bao giờ nghe em ấy đề cập đến nó.

================