Mùa hạ, ngày dài đêm ngắn, bình minh lên sớm, lúc đó mới hơn năm giờ.
Tối hôm qua cả hai đều đi ngủ lúc gần hai giờ sáng, hôm nay họ không có việc gì làm nên theo lý thuyết thì họ chẳng có lý do gì mà lại dậy sớm như vậy mới đúng.
Cửa phòng ngủ thứ hai đóng chặt, đèn trong phòng tắm cũng không bật, Nguyên Nhược tưởng người còn đang ngủ nên trực tiếp mở cửa, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Mà Thẩm Đường cũng không nghĩ tới tình huống này, cửa phòng tắm được cô mở ra để thông gió, tắm không quá nóng, cửa bên ngoài đã đóng, còn ít nhất hai ba tiếng nữa mới đến thời gian rời giường bình thường, ai mà ngờ kết quả lại thế này.
Xung quanh yên lặng, không khí đột nhiên cô đọng lại.
Hai người chậm chạp, không ai kinh ngạc lên tiếng hoặc là thế nào.
Thẩm Đường hạ mi, chân trần đứng ở nơi đó, phải một lúc sau mới có phản ứng, tiếp tục lau tóc, sau đó không quá tự nhiên mà đem khăn lông khô che kín bản thân, đưa lưng về phía bên này giơ tay chạm vào cửa.
Làn da của em ấy rất trắng, do thường xuyên tập thể dục nên góc cạnh bờ vai trông rất gợi cảm, xương bả vai hai bên hơi nhô ra, bóng lưng xinh đẹp, rãnh lưng một đường tinh tế chạy dài đến phần eo nhỏ, bên trong quần dài là một đôi chân thẳng tắp, cổ chân nhỏ gầy tinh xảo.
Sáng sớm tia sáng không đủ sáng, dịu nhẹ từ cửa sổ rơi trên người người này, gần như mạ ra một tầng hào quang.
Trên cổ và vai Thẩm Đường còn có giọt nước chưa lau khô, mu bàn chân cũng có nước, khắp nơi đều ướŧ áŧ, tóc của em ấy được buộc hờ rối tung, vài sợi tóc xõa xuống bị ướt dính vào sau lưng.
Sau khi nghe thấy âm thanh, em ấy đóng cửa một cách bình tĩnh và tự nhiên, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong hai ba giây, trôi qua rất nhanh.
Nguyên Nhược đứng bên ngoài sững sờ một lúc, đầu óc vẫn trống rỗng, không biết phải làm gì.
Chỉ chốc lát sau đèn trong phòng tắm bật sáng.
Nhìn qua đó, Nguyên Nhược suy nghĩ một chút, nhưng cô vẫn nhắm mắt đi vào, nhanh chóng khởi động máy giặt để giặt quần áo, sau đó rời đi.
Cửa phòng tắm đã đóng, hồi lâu cũng không mở ra.
Nguyên Nhược quay về phòng một chuyến, sau đó đi đến phòng khách, trong phòng tắm truyền đến tiếng máy sấy tóc. Bước chân cô chậm lại, trái tim lỡ nhịp không rõ nguyên nhân, cô ổn định tâm lý, cất đống đồ ăn vặt tối hôm qua mua vào tủ, sau đó đi vào bếp làm điểm tâm.
Cửa phòng tắm hồi lâu không mở, bữa sáng cũng gần như chuẩn bị xong, Thẩm Đường ăn mặc chỉnh tề xong bưng một thau lớn quần áo đã giặt sạch đi ra, im lặng không lên tiếng đi ban công phơi quần áo.
Nguyên Nhược không dấu vết liếc nhìn bên kia, lập tức lật lại miếng trứng rán trong chảo.
Bữa sáng ăn trứng gà tươi, bánh ngô với sữa nóng để cân bằng dinh dưỡng.
Đặt mọi thứ lên bàn, Nguyên Nhược không gọi Thẩm Đường vào ăn mà chờ đối phương làm xong việc rồi tự mình đi tới.
Hai người đều vô cùng kiệm lời, ai làm việc nấy, như thể người kia không tồn tại.
Mãi đến tận khi Thẩm Đường kéo ghế ngồi xuống, Nguyên Nhược mới ngẩng đầu thờ ơ hỏi: "Sao hôm nay thức sớm vậy, tối qua ngủ không ngon hả?"
Giọng điệu bình tĩnh, trên mặt không chút thay đổi, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Đường ăn một miếng nhỏ trứng gà, lại bưng sữa nóng lên uống, lau miệng, bình tĩnh đáp: "Điều hòa hư rồi, nóng quá nên em tỉnh".
Đó là lý do tại sao sáng sớm em ấy đã đi tắm, thức dậy mồ hôi nhễ nhại vì nóng, ngủ cũng ngủ không được chỉ có thể đi tắm cho mát.
Điều hòa cho phòng ngủ phụ được cô mua lúc còn ở nhà thuê, sau khi dọn đến đây cũng mang theo tới, lúc đó nghĩ nó còn dùng tốt nên đem sang đây sử dụng, cũng coi như là tiết kiệm được một số tiền nhỏ. Máy điều hòa là đồ gia dụng không có thương hiệu gì, dùng lâu sẽ bị hao mòn, tối hôm qua coi như là triệt để đình công.
Tuy nhiên, do chưa gọi người tới sửa nên cả hai cũng không biết mức độ hư hỏng của nó như thế nào. Nguyên Nhược trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng nói: "Chút nữa chị sẽ gọi thợ tới kiểm ta, chắc là sẽ sửa được".
"Uhm", Thẩm Đường đáp, cũng không nói nhiều.
Bữa điểm tâm có vẻ dày vò, sau vài câu tán gẫu thì không còn gì để nói, Nguyên Nhược không chủ động nói nữa, Thẩm Đường cũng lặng lẽ ăn.
Hôm nay bọn họ không có ra ngoài, sau khi ung dung thong thả ăn điểm tâm, Nguyên Nhược thu dọn chén đĩa đi vào bếp rửa, nghĩ tạm thời tránh mặt sẽ không lúng túng như vậy nữa. Cô vừa bước vào bếp, Thẩm Đường cũng đi theo giúp đỡ.
Nguyên Nhược nghiêng người né ra, để tránh sự nghi ngờ, cô đưa chén cho người kia rửa, chính mình đi lau tủ và bếp.
Thấy cô đang né tránh, Thẩm Đường im lặng làm việc, không có thu hẹp khoảng cách, đứng trước bồn rửa tay không nhúc nhích.
Có lẽ là do bầu không khí quá căng thẳng, sau khi dọn dẹp phòng bếp, Nguyên Nhược không nhịn được hỏi: "Hôm nay em có muốn đi ra ngoài chơi không?"
Thẩm Đường nhàn nhạt nói: "Em đi ra ngoài xíu".
"Gặp bạn?"
Nguyên Nhược nhớ tới cảnh tượng tại cổng tiểu khu hôm qua, Hạ Minh Viễn cùng với lời nói của nữ sinh. Người này không có nhiều bạn, chỉ có vài người trong giao tiếp hàng ngày, vậy chắc không có thêm những người khác đâu.
"Buổi chiều em định tới trường", Thẩm Đường nói, "Về ký túc xá lấy một số thứ, nhân tiện ăn liên hoan luôn".
Nguyên Nhược "À" một tiếng.
Qua một hai phút, cô dường như nhớ ra điều gì đó, nên hỏi một cách nhẹ nhàng, "Em học chơi bass khi nào?"
Họ sống với nhau bốn năm, quen biết nhau lâu như vậy, Nguyên Nhược chưa từng nhìn thấy Thẩm Đường chạm vào một loại nhạc cụ nào, hôm qua là lần đầu tiên cô thấy.
Thẩm Đường đã rửa chén xong, lau tay rồi nói: "Lúc nhỏ em học được một chút, sáu năm trước mới đăng ký lại lớp học."
Khi đó Nguyên Nhược và Thẩm Lê đã chia tay từ lâu nên không biết rõ những chuyện này cũng rât bình thường.
Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, tâm tư Nguyên Nhược đều không đặt trên người Thẩm Đường, tuổi tác hơn kém nhau chín tuổi, bình thường cũng không có nhiều giao tiếp nên có rất nhiều điều cô ấy không biết.
Nguyên Nhược đi tới bồn rửa tay giặt khăn, vừa vắt khô vừa nói: "Ngăn kéo cuối cùng ở giữa tủ TV có danh thϊếp của thợ sửa máy điều hòa, em lấy ra gọi cho họ đến sửa đi".
Thẩm Đường nghe theo, đi ra ngoài tìm danh thϊếp rồi gọi điện thoại.
Chờ đối phương đi xa, Nguyên Nhược liếc mắt nhìn lại, đưa tay vén mái tóc, sau đó tự mình làm việc.
Cửa hàng sửa chữa ở cổng sau của tiểu khu, nhận được cuộc gọi, thợ bên cửa hàng nhanh chóng mang theo hộp đồ nghề tới, đi vào phòng ngủ thứ hai kiểm tra hơn mười phút, anh ta lắc đầu một cái, ân cần nói với Nguyên Nhược: "Nó bị cháy rồi, sửa cũng không chắc có thể xài được bao lâu còn phí tiền nữa, cô xem mua một cái mới đi".
Loại điều hòa không thương hiệu giá rẻ này chẳng đáng bao nhiêu, bỏ ra vài trăm sửa thì thật là lãng phí, hơn nữa bình thường dùng còn khá là tốn điện, thay mới sẽ tiết kiệm chi phí hơn
Sau khi trả cho anh thợ năm mươi đồng, Nguyên Nhược liên hệ với cửa hàng thiết bị gia dụng gần đó, đặt mua một chiếc máy điều hòa không khí mới. Sinh hoạt bây giờ so với mấy năm trước tiện lợi hơn, muốn mua cái gì chỉ cần gọi điện thoại là được, giao hàng tận nơi, không còn phải tự mình nhọc lòng lo toan như trước nữa.
Cửa hàng nhận đơn hàng rất nhanh, có điều mai mới có thể đến lắp máy điều hòa. Mùa hè là mùa điều hòa bán chạy nhất, thợ trong cửa hàng không đủ.
Tối nay Thẩm Đường chỉ có thể ngủ trên sô pha trong phòng khách, trời nóng như vậy sao có thể trở về phòng ngủ được chứ.
Nguyên Nhược nói với Thẩm Đường.
"Dạ", Thẩm Đường đáp.
Buổi sáng sớm khá là mát mẻ, nhưng sau khi mặt trời ló dạng nhiệt độ dần lên cao, hai ba giờ chiều là thời điểm oi bức nhất. Dự báo thời tiết cho thấy, nhiệt độ cao nhất hôm nay là 40°C, nóng muốn chết được, nếu không vì công việc thì không nhiều người sẵn sàng ra ngoài.
Thẩm Đường lại đi ra ngoài vào lúc này, dù che nắng còn không cầm theo đã đi rồi.
Nguyên Nhược vốn định nhắc nhở một câu, còn chưa kịp mở miệng người này đã mở cửa đi ra ngoài mà không thèm nhìn lại, Nguyên Nhược há miệng, cuối cùng vẫn là đem lời nuốt trở lại.
Khí trời khô nóng, trong người không thoải mái lắm, buổi tối nếu không có hẹn trước thì cô thật muốn nằm dài trong nhà không ra ngoài.
Buổi chiều trôi qua trong chớp nhoáng.
Thời gian sắp đến rồi, Nguyên Nhược ăn mặc đơn giản và xách túi đi ra ngoài. Lần này không ăn mặc như lần trước mà cô ăn mặc khá giản dị với váy chữ V màu mơ và giày cao gót màu nude.
Thời gian hẹn là bảy giờ tối, sức nóng vẫn chưa tan. Dư Tuyền đến trước, sớm đứng bên ngoài nhà hàng Quảng Đông chờ, còn lại đây giúp đỡ mở cửa xe, hai người sóng vai đi vào.
Phòng riêng và một vài món đã được đặt ngày hôm qua, vì vậy tối nay chỉ cần đặt thêm vài món là được. Cửa hàng này tuy không lớn nhưng mùi vị rất chính tông, ông chủ là người Quảng Châu đích thực, dùng tiếng phổ thông không quá lưu loát tự mình tiếp đón hai người.
Thức ăn rất ngon, đầy đủ hương vị.
Có lẽ vì thời tiết nên Nguyên Nhược khẩu vị không tốt, lơ đễnh trong suốt quá trình. Cô không thể hiện điều đó quá rõ ràng, đối xử Dư Tuyền vẫn rất quan tâm chăm sóc, lễ tiết có độ.
Dư Tuyền nhìn thấy tất cả những điều này, nhưng không chỉ ra, không nói gì.
Cơm nước xong, họ cùng nhau đi dạo. Trong khoảng thời gian này, Dư Tuyền nhận một cú điện thoại, đi đến một nơi xa để nghe máy.
Nguyên Nhược bình tĩnh quan sát, thấy lông mày người nọ nhíu lại, trong lòng biết hẳn là có biến cố xảy ra, chờ người kia quay lại liền nói chính mình có việc phải đi.
Dư Tuyền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói rằng: "Vậy lần sau gặp lại".
Yuan Ruo không trả lời ngay lập tức, chỉ có tiến lùi có độ mà đáp: "Chờ khi nào có thời gian đi".
Sau đó, Dư Tuyền đưa nguyên nhược lên xe, nguyên Nhược lái xe về nhà mà không hỏi một lời.
Trong nhà không có ai, đen tối một mảnh.
Thời gian còn sớm, Nguyên Nhược đã thay váy thành một bộ đồ yoga hở eo, lót cái đệm ở trong phòng khách tập thể dục một tiếng.
Nhiệt độ còn sót lại trong ngày vẫn chưa tiêu tan, trong không khí tỏa ra một luồng hơi nóng khó chịu. Cô không bật điều hòa, ra một thân mồ hôi mới thoải mái.
Phòng khách trống không, sắp mười giờ mà chỉ có mình cô, Thẩm Đường chưa trở về, cũng không gọi điện thoại.
Nguyên Nhược nghỉ ngơi hơn nửa giờ, sau đó tiếp tục mà không biết mệt mỏi, cô không tĩnh tâm lắm nên muốn tìm gì đó làm.
Thẩm Đường trở về tương đối trễ.
Không phải bữa tiệc vừa kết thúc lền trở về mà là đi ra ngoài chạy bộ, cả người đều mệt đến mồ hôi đầm đìa.
Ngay khi cửa vừa mở, nhìn thấy Nguyên Nhược ở nơi đó nhắm mắt tập yoga thì dừng lại.
"Sao chị về sớm vậy? Không phải chị ra ngoài sao?"
Nguyên Nhược điều chỉnh lại nhịp thở của mình, nhẹ nhàng nói: "Đi rồi".
Người bên kia đi tới, thản nhiên ngồi xuống đất bên cạnh.
"Còn tưởng muộn chút chị mới về".
Nguyên Nhược không giải thích, vẫn như cũ không nhúc nhích.
Cô có thể cảm nhận được Thẩm Đường cách mình rất gần, cả người sát bên cạnh nhưng cô vẫn giả vờ như không cảm nhận được.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở gấp của Thẩm Đường sau khi chạy bộ.
Một lát sau, Nguyên Nhược mới mở mắt ra.
Lúc này, Thẩm Đường lấy khăn mặt đang vắt trên vai xuống, giúp cô lau mồ hôi trên cổ, xương quai xanh và trên mặt.
Vô tình bị người này chạm nhẹ, bụng dưới của Nguyên Nhược căng cứng, cả người hơi cứng đờ.
Ngay sau đó, Thẩm Đường lấy tay ra, đem khăn mặt ném sang bên cạnh.
Nguyên Nhược rũ mắt xuống, nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh của người này dính mồ hôi của chính mình, đầu ngón tay ướt đẫm.
Nhiệt độ đêm nay cao hơn bình thường, nóng nực không thể chịu nổi.
Thẩm Đường hỏi: "Chị có muốn uống nước không? Em rót cho chị một ly".
Nguyên Nhược nhìn sang chỗ khác, giọng nói hơi trầm xuống.
"Uống."