Đến giờ Tý, gió tuyết như ánh hạt dẻ lất phất ngoài trời, bóng đêm vô biên bao phủ hoàng cung của Tấn quốc trú mục uy nghiêm, ngạo nghễ hào hùng.
Bên trong Vị Ương điện, các cung nhân cẩn thận thay đổi long hương đang cháy.
Trên kim tước trên đài đã sớm ngưng kết thành một giọt nến sáng như ngọc châu, nhao nhao rủ xuống, được các cung nữ cẩn thận dọn sạch, cầm lên những cây nến mới được thắp sáng tựa như minh, ánh lửa trong nháy mắt rực rỡ lộ ra một tia thơm ngát, lượn lờ mà tràn vào không khí ấm áp, cả một cung điện tỏa một mùi hương nồng nàn.
Có người từ ngoài điện tiến vào, nhanh chóng đi trên nền gạch vàng sáng bóng, tiếng bước chân không quá nặng lại có chút vội vàng.
Bàn Long thêu rèm phượng dưới sự tác động được kéo lên tầng tầng lớp lớp, sau khi vượt qua cửu long kim đình, dưới màn che được thêu hình long phượng của Bát Bảo Hoa cái chính là một cái giường của đế vương, thiên kim sắc vàng sáng mỏng như cánh dế, áo bào được thêu dệt từ mỹ ngọc đều ở trên đó.
"Bệ hạ, bệ hạ, Bác Dương trưởng công chúa từ trần rồi ạ."
Nhẹ giọng lặp đi lặp lại vài lần, Ngụy Hân cũng không dám ngẩng đầu, im lặng một lát.
“Trước khi đi nàng ta có lưu lại lời nói gì không?"
Người ở trên long sàng tỉnh lại, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu này, âm thanh kiều uyển, ưu nhã như phượng minh, thanh âm như vậy trong đêm dài tịch mịch vô cùng kinh tâm dễ nghe.
Ngụy Hân khép tay cung kính trả lời:
"Chưa từng, lúc các nữ thị hầu hạ dùng thuốc, mới phát hiện trưởng công chúa đã qua đời. "
Lại nói tiếp cũng là đáng buồn, năm xưa đã từng là tiên đế trước sau đều sủng ái Bác Dương trưởng công chúa, vì bệnh tật quấn thân mà lặng yên không một tiếng động ra đi, nàng đã từng là ngày xưa ngang ngược ương ngạnh, mà bây giờ ngay cả một câu cũng chưa từng lưu lại, cũng không biết trước khi đi mang theo bao nhiêu oán cùng hận.
"Sai người đi phân phó Thái Thường Khanh, an táng theo chế độ của hoàng gia cho nàng."
Tiêu Gia Ngư nói xong mới chậm rãi ngồi dậy, nửa cánh tay dựa vào gối mềm, tay áo màu tuyết trắng khẽ động, hai ngón tay trong suốt như châu như ngọc nhấc rèm che lên, một luồng lan hương xông vào chóp mũi, lại nhìn Ngụy Hân lại nói:
"Ngươi đi xem Thái tử như thế nào, trẫm vừa mới nằm mơ...
Thái tử bây giờ đã bốn tuổi, ngày thường có hơn cả trăm người cung nhân hầu hạ bên người, hoàng đế lại rất ít khi nhìn đến, có lẽ là giấc mộng không tốt lắm, mới có thể đêm khuya sai người đi xem, Ngụy Hân vội vàng cúi người đáp ứng, so sánh với Thái tử, cái chết của Trưởng công chúa Bắc Dương Tiêu Diệu An cũng có chút không trọng yếu.
Hắn vừa đi, cung nữ lại dâng hương trà thơm đến, Tiêu Gia Ngư uống một chút, thân thể lại thoải mái không ít, lại nhớ tới giấc mộng xé rách tâm can vừa rồi, thật thật giả giả nàng cũng không phân biệt được hư thực.
Chỉ là khi nhìn lại bên gối, nước mắt loang lổ làm cho nàng nhíu mày.
Chính xác thì nàng đã mơ thấy gì?
Nàng rũ mắt nhìn hai cổ tay trắng nõn trắng nõn của mình, đó là màu sắc và hình dạng cực kỳ xinh đẹp, bọn họ đã từng dùng quá nhiều thứ buộc vào nơi này, cạp váy, hoàn khố thậm chí là xiềng xích... Đại khái là mơ thấy những quá khứ này, nàng cười lạnh khẽ nhắm mắt lại, lười biếng nằm trở về long sàng**.
**Giường ngủ của hoàng đế, vua chúa
-------Đợi Cô làm hoàng đế, liền vĩnh viễn khoá chặt Gia Ngư ở trong cung Y Lan, ngày đêm cùng ngươi làm bạn có tốt không?
----- Không có bổn vương, còn có ai có thể bảo vệ ngươi? Tiêu Minh Thành sẽ ăn thịt ngươi đó.
—– Ta nếm đủ thương nhớ ngươi mà không thể với tới được, yêu mà không được, chỉ có đứng ở ngôi vị chí tôn vô thượng ở trong thiên hạ này, Gia Ngư mới có thể là của một mình ca ca.
Công chúa này một thân lan hương, là sẽ mê hoặc nhân tâm.
Chìm nổi trong sự mê ly mờ ảo, nàng phảng phất lại trở về mùa hè năm đó....