Chương 25

Cánh cửa phòng không một lời hẹn trước đã bị ai đó đẩy ra, một giây sau thân ảnh nam nhi cường tráng của Huyết Từ Ca từ từ bước vào. Áo sơ mơ trên người anh đã được thoát đi ba nấc cúc ở trước ngực, lộ ra cơ ngực cuồn cuộn rắn chắc. Anh đây là muốn thử xem biểu cảm của người anh yêu phản ứng ra sao khi thấy thân hình hoàn mỹ của mình.

Anh bước vào trong phòng, ánh mắt liếc nhìn xung quay để tìm kiếm ai đó, thật sự người anh yêu đã bỏ trốn trong lúc anh đang trò chuyện với mẹ ở dưới nhà sao? Anh nhíu mày mà nhìn ra cửa sổ thấy nó không mở, ánh mắt anh lại rơi vào phòng tắm vẫn còn đang thắp sáng.

Anh rón rén nhẹ nhàng đi vào cửa phòng tắm, toan tính gõ cửa kêu tên cô nhưng tính lưu manh của anh lại bùng phát khiến cho anh tò mò muốn nhìn thân thể ướŧ áŧ của cô.

Nhẹ nhàng nắm lấy tay nắm cửa, anh từ từ quay nhẹ, thì ra cửa phòng không có khoá trái, cánh cửa mở ra, cảnh tượng bên trong đập vào mắt anh khiến cho trái tim anh đập loạn nhịp.

Có con người tắm lại ngủ quên sao? Anh mỉm cười nhẹ mà lại gần phía cô, thấy thân thể trắng nõn nà không có gì che đi cảnh ngày xuân khiến cho anh nuốt nước bọt ừng ực ở cổ họng.

Song, hoocmon nam tính của anh bắt đầu kí©h thí©ɧ, thằng bé bên dưới của anh không kìm nén được mà mấp mé ngẩng đầu khiến cho mặt anh nóng bừng lại.

Vỗ nhẹ vào mặt kìm nén cơn thèm khát trong lòng. Anh nghĩ không nên “ăn” cô ngay bây giờ bởi vì cô vẫn chưa chấp nhận ở bên anh. Hiện tại hai người vẫn còn cái tên gọi “người yêu cũ” có vội vã mà quên đi giới hạn không?

Lấy một chiếc mảnh vải che lên mắt, toàn thân anh cúi thấp xuống mà nhẹ nhàng đỡ cô lên, tiếp sau đó anh đưa dài tay ra quơ lấy khăn tắm của mình mà quàng lên người cô, chân bước chậm rãi mà lần mò đường ra giường ngủ.

Tại giường ngủ anh vẫn không bỏ vật che mắt, vẫn cố gắng lần mò lau khô người cô. Thân thể xử nữ mềm mại như miếng đậu hũ khiến cho anh không ngừng nuốt nước bọt.

Sau một hồi lau người, anh quấn gọn khăn tắm vào người cô. Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường ngủ ngay ngắn mới đắt đầu tháo vật che mắt ra.

Dưới ánh đèn sáng soi sáng toàn thân cô, nhìn cô ngủ lúc này trông rất giống chú mèo ngoan ngoãn vừa mới được mẹ cho ăn no xong mà lăn ra ngủ. Anh gỡ bỏ khăn quấn đầu của cô ra, mái tóc mượt lụa không vật cầm cự cứ thế rơi xuống. Anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ấm áp lên trán cô.

“Ngủ ngon, mèo con của anh!”

Toàn thân anh giờ đây ướt sũng vì đã ôm cô vào lòng, anh nhanh chóng lấy áo ngủ của mình mà vào phóng tắm, gội bỏ đi lớp bụi bặm bám trên người cả ngày. Nhìn toàn thân anh ướt nhẹp dưới làn lướt của vòi hoa sen khiến cho người ngoài nhìn thấy cũng phải chảy máu mũi.

Hai lăm phút sau sau khi tắm xong, anh khoác trên mình bộ ngủ mà đi ra ngoài. Nhìn thấy người con gái mình thương đang ngủ trên giường, khăn tắm đã tuột ra khỏi người, dường như chỉ còn một tí tẹo tèo teo nữa là lộ ra cảnh ngày xuân phơi phới. Anh nhìn vậy có chút nhíu mày.

Từ trong tủ lấy ra chiếc áo sơ mi rộng của mình, một lần nữa anh nhẹ nhàng nâng người cô dậy, khoác áo của mình lên người của cô nhưng ánh mắt anh rơi vào những vết sẹo dài trên lưng cô khiến cho anh có chút tò mò.

“Cô ấy làm sao lại bị như vậy?”

Năm ngón tay mát lạnh của anh nhẹ nhàng sờ vào vết sẹo của cô khiến cho cô có chút nhột, miệng non chỉ biết kêu “ưm” một cái rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ anh nên cho người điều tra lại những gì cô trải qua sau khi rời xa anh.

Anh ôm lấy cô vào trong lòng ngực ấm áp của mình mà nằm xuống giường, nhắm mắt lại mà từ từ ngủ.

Có lẽ trong mơ của cô gặp ác mộng khiến cho ngoài thực cô ôm chặt lấy anh, miệng không ngừng than trách khiến cho anh kinh ngạc.

“Tại sao lúc đó anh không cứu em! Hức hức! Anh là một thằng tồi!”

Cô khóc ướt hết ngực anh khiến cho con tim anh đau thắt lại. Anh ôm chặt lấy cô mà an ủi.

“Xin lỗi! Là anh đã sai! Anh hứa với em sau này không để em lại một mình nữa! Anh sẽ bảo vệ em đến cuối cuộc đời!”

Dường như cô nghe được lời an ủi đó mà không còn khóc nữa, ngoan ngoãn nằm trong vòng ôm ấm áp của anh mà ngủ một giấc ngon lành.

Ánh trăng bên ngoài soi sáng hai thân thể đang ôm chặt lấy nhau, nam thì ngũ quan cương nghị, nữ thì xinh đẹp yêu kiều.

Sáng hôm sau khi bình minh hé rạng soi ánh vào bên trong thân ảnh hai con người vẫn quấn lấy nhau mà ngủ.

Tất cả âm thanh bên ngoài trời hòa quyện lại như một bài hát du. Lâm Phi Đào chân mày khẽ nhíu lại, cho dù cô cô cố gắng mở mắt nhưng rồi cô lại chìm vào giấc ngủ bởi có ai đó đang hôn nhẹ mái tóc cô.

Đôi mắt cô mệt mỏi từ từ mở ra, làn gió mát thoang thoảng lướt nhẹ qua mũi cô, khung cảnh trước mắt cô thật lạ lẫm, không phải là hình dáng quen thuộc nơi kí túc xá thường ngày mà cô ở. Cô giật mình tỉnh ngủ mà vùng dậy cảm thấy khó khăn, cứ như bị vật gì đó đè nặng lên tấm thân nhỏ bé của cô vậy.

Chiếc cổ trắng ngần của cô bị thức gì đó mang theo sự ấm nóng mà hôn mạnh lấy cổ cô, dưới eo cô bị thứ gì đó kìm chặt lại khiến cho cô rùng mình mà quay sang phía bên kia, đập vào mắt cô nụ cười quyến luyến với cô, mái tóc che đi phân nửa trán càng làm tăng vẻ đẹp trai dưới tia sáng bên ngoài chiếu vào.

Hắn đưa tay lên vén mái tóc đang che đi nửa gương mặt của cô, lời nói có phần phần ôn nhu nhẹ nhàng.

“Tiểu Đào Đào của tôi dậy rồi sao?”

“Anh... anh... anh....”

Cô ngạc nhiên không nói thành lời. Cô đang hỏi đây là đâu và cô là ai, tại sao hôm nay cô thức dậy người đầu tiên cô gặp không phải là Vy Tố Phi mà là người đàn ông đẹp trai trước mặt?

“Tôi đây làm sao? Vẻ mặt lúng túng của em lại khiến cho tôi không kìm nén được cảm xúc trong người mình!”

“A! Tại sao anh lại ngủ trên giường?”

Cô vội vàng đẩy anh xa ra nhưng vòng eo nhỏ bé của cô đã bị hắn nắm lấy. Toàn thân hắn nằm ngửa theo đà đó khiến cho cô phút chống nằm đè lên cơ ngực rắn chắc của anh, đôi bông gò cứ thế ma sát lên ngực anh khiến cho anh muốn chảy máu mũi.

“Anh! Anh buông em ra! Chẳng phải đã bảo ngủ ở sofa cơ mà! Giường là em chiếm hữu, anh dám nhân lúc em ngủ say mà trà trộn vào ngủ chung với em sao? Đồ biếи ŧɦái!”

Huyết Từ Ca thấy cô nói vậy trong lòng có chút cười thầm, anh tỏ vẻ ra đáng thương mà diễn kịch.

“Đào Đào của tôi quên rồi sao?”

“A! Anh... anh đừng gọi em như vậy có được không?”

Gọi tên thân mật như vậy khiến cho lòng cô e thẹn xấu hổ đỏ ửng hai gò má.

“Tại sao lại không? Người phụ nữ của tôi sao tôi không gọi thân mật được?”

“Nếu hôm qua tôi không vào phòng thì có lẽ em ngủ quên trong nhà tắm đến sang nay rồi! Em phải cảm ơn tôi vì tôi đã giúp em lau người!”

“A! Anh dám?”

Lâm Phi Đào không dám tin vào những gì tai cô vừa nghe thấy. Trời ơi, anh ta nói giúp cô lau người, chẳng phải nhìn hết những thứ không nên nhìn rồi sao?

Với lại cô cảm thấy trên người cô có cái gì đó thiếu thiếu, lập tức cô nhận ra rằng trên người cô không có nội y. Vậy mà lại nằm trên người anh thật khiến cô cảm thấy xấu hổ, muốn đào ngay một cái lỗ để trốn xuống đấy.

Cô ôm chặt lấy người mình để che đi ngực không có nội y, định trườn xuống khỏi ngực anh nhưng toàn thân cô bị hai tay anh ôm chặt lấy.

“Ngượng ngùng cái gì? Hôm qua tôi đã thấy hết rồi và cũng sờ qua rồi!”

“Anh đã làm gì em?”

Huyết Từ Ca nắm lấy cằm cô, khóe môi anh khẽ mỉm cười.

“Em đoán xem!”

“Anh là tên lưu manh!”

Hai tay cô không ngừng đấm mạnh vào ngực anh, miệng gào thét không ngừng than trách.

“Anh mà dám hại một đời thiếu nữ của em thì em chết ngay tức khắc đó!”

Huyết Từ Ca khẽ nhéo một bên má cô, lời nói có chút cưng nịnh.

“Lừa em đó! Hôm qua tôi chỉ giúp em lau người nhưng tôi đã che mắt mình lại!”

Vừa nói anh vừa nghịch chiếc mũi cao dài của cô.

“Đồ ngốc! Tôi muốn làm gì em thì cũng phải đợi em tỉnh rồi sẽ làm. Em ngủ rồi thì tôi làm thì chẳng có ý nghĩa gì nữa!”

“Anh... anh thật là... sao cứ phải doạ em như vậy?”

“Bởi vì tôi yêu em!”

Cô câm nín, gương mặt đỏ ửng nhìn lấy anh.

“Suốt bốn tháng qua không ngày nào tôi không nghĩ đến em, không đêm nào ngủ ngon giấc như đêm. Có em bên cạnh đời tôi như bước sang một trang mới, không có em đời tôi không nở tươi như hoa. Vậy nên, Lâm Phi Đào, chúng ta làm lại từ đầu có được không?”

Nghe anh nói đôi mắt cô đỏ hoe sống mũi cay cay như muốn khóc.

Cô đây được anh tỏ tình sao? Đây là thật hay mơ? Người mà cô không nỡ rời xa cơ mà. Xa anh rồi cô đâu có sống tốt hơn mọi khi đâu, nhưng liệu người kia có tìm đến cô hay không?

Nước mắt cô cứ thế rơi trên người anh khiến cho tâm trí anh cảm thấy phân vân.

“Lâm Phi Đào! Lần này anh đủ bản lĩnh ở bên em, chăm sóc và bảo vệ em. Anh sẽ không để cho bất cứ một ai làm em khóc!”

Nói rồi anh hôn lấy cô, nụ hôn của ngày mới kí©h thí©ɧ năng lượng trỗi dậy trong người anh. Cô không nỡ đẩy anh ra mà thay vào đó mà đáp trả nụ hôn ngày mới ấy.

Sau một hồi bốn cánh môi buông thả ra, anh hỏi cô một lần nữa.

“Mình quay lại có được không? Anh sẽ cho em cảm giác ấm áp khi ở bên người mình yêu, sẽ làm bất cứ những gì mà em yêu cầu, cho dù em bắt anh đào núi lấp biển anh cũng cam chịu, anh....”

Cô lấy tay bịt lấy miệng anh mà lắc đầu, muốn anh không thêm lời thề nào nữa bởi cô không muốn vì cô mà anh phải buồn phiền.

“Được rồi, đừng hứa nữa! Em đồng ý!”