Buổi tối. Nhân lúc mọi người không để ý. Cát Vũ chạy thẳng ra đường chạy.
Đường chạy được thắp sáng bởi nhiều ngọn đèn nên có thể nhìn rõ. Nhưng Cát Vũ không nhìn thấy Nhân Mĩ đâu cả. Cậu chạy khắp sân để tìm cô nhưng vẫn vô ích. Cát Vũ thở hổn hển. Cậu lo sợ liệu không phải Nhân Mĩ quá ngốc mà chạy hết 8000 mét chứ? Không. Cát Vũ quên mất là Nhân Mĩ luôn khác với những người con gái khác. Cô ấy có thể làm những việc mà người ta tưởng rằng chỉ dành cho những kẻ điên. Cát Vũ hét lên:
- Nhân Mĩ! Em điên thật rồi.
Cát Vũ chạy một mạch lên khu kí túc xá nữ. Cậu mặc cho cô giám thị có quát ầm lên thì cậu cũng nhất quyết chạy được đến trước cửa phòng C9.
Nhân Mĩ đang ngồi học thì tiếng Cát Vũ đã đập cửa. Cô đã đoán chắc được việc này. Hắn không thấy cô trên đường chạy thì nhất định sẽ đến tìm thồi. Nhân Mĩ đứng dậy mở cửa. Dáng người cao ráo của Cát Vũ sừng sững ở trước cửa khiến Nhân Mĩ ngước đôi mắt nhìn.
Vừa nhìn thấy Nhân Mĩ Cát Vũ liền ôm chầm lấy cô. Cậu ôm ghì như thể muốn cho cô tan chảy vào cậu. Để cho cô không thể đi đâu hay chạy thoát khỏi cậu được nữa.
- Nhân Mĩ. Em không sao chứ?
Nhân Mĩ cố vùng ra khỏi bàn tay này nhưng không thể? Hắn ôm quá chặt. Nhân Mĩ khẽ nói:
- Em không sao. Mới có 2000 mét thôi.
Cát Vũ chợt buông Nhân Mĩ ra nói đầy vẻ ngạc nhiên:
- Em...em không chạy 8000 mét hay sao?
Nhân Mĩ vẫn nói giọng thản nhiên:
- Em chưa bao giờ nhận lời là sẽ chạy hết 8000 mét. Vả lại...tại sao em phải chạy giúp anh?
Cát Vũ thoáng không hiểu được con người của Nhân Mĩ. Rõ ràng là cô ấy đã thay đổi nhưng càng giao tiếp thì lại càng thấy cô ấy vẫn vậy. Cát Vũ đưa ánh mắt lạnh như băng của mình nhìn vào đồng tử của Nhân Mĩ. Trong đó không có cậu. Cô ấy đang nhìn về hướng khác. Tại sao lúc nào cũng vậy? Tại sao lúc nào cũng chỉ có mình cậu nhìn cô ấy thôi? Cát Vũ kéo mạnh cằm Nhân Mĩ về phía mình và hôn tới tấp. Tất cả mọi người và cả cô giám thị cũng nhìn thấy cảnh tượng này. Họ đang trầm trồ, đang ghen tị, đang tức giận, đang kinh ngạc...
Nhân Mĩ mím chặt môi lại không để cho Cát Vũ tiên tới.
Cho dù môi cô đã bị Cát Vũ cắn cho chảy máu một lần nữa. Cô mặc kệ. Giờ cô cũng chẳng còn quan tâm đến thể xác nữa rồi. Dù sao thì cũng đã tan nát, có làm bầm dập nữa thì cũng đến vậy thôi.
Cát Vũ buông Nhân Mĩ ra gằn giọng nói:
- Em đã không nghe lời tôi?
- Em chưa bao giờ nghe lời anh.
- Em bây giờ không sợ tôi?
- Em sợ anh hơn bao giờ hết.
Cát Vũ thoáng ngỡ ngàng. Hóa ra là cậu đã làm cho cô ấy sợ như vậy. rồi Cát Vũ nhắm nhẹ đôi mắt và ôm Nhân Mĩ vào lòng. Đây là hành động nhẹ nhàng nhất mà cậu làm cho cô từ nãy đến giờ. Cậu vuốt nhẹ mái tóc của Nhân Mĩ. ghì chặt mũi mình vào mùi hương phảng phất trên tóc. Vẫn là mùi hương này. Từ bé đến giờ vẫn không thay đổi. Cát Vũ vẫn còn nhớ như in. - Xin lỗi em!
Nhân Mĩ không nói gì. Cô bây giờ không biết Cát Vũ định giở trò gì với cô. Từ trước đến giờ Nhân Mĩ chưa bao giờ nghe thấy Cát Vũ xin lỗi cả. Rồi Cát Vũ ghì mạnh hơn vào đôi vai của cô. Chân của Nhân Mĩ khẽ run lên vì cái ôm này.
- Sao em không nói gì?
Nhân Mĩ vẫn giữ nguyên giọng nói cũ. Cơ hồ không biểu đạt chút cảm xúc nào.
- Em không muốn.
Cát Vũ buông nhân Mĩ ra rồi gằn giọng:
- Được thôi. Ngày mai chạy nốt 6000 mét của em đi.
- Nếu không thì sao?
Cát Vũ ghé sát bờ môi lại vành tai của Nhân Mĩ. Hơi nóng phả vào khiến trái tim của Nhân Mĩ có phần rung động. Nhưng cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt cũ mà nghe nốt câu nói cuối cùng này:
- Em không được phép từ chối. Vì...em là của tôi.
**********
Sáng hôm sau. Người ta đã thấy một cô gái gầy yếu nhưng ánh mắt rất kiên cường đang lao người trên đường đua đỏ.
Nhân Mĩ ra sức chạy nốt quãng đường mà hôm qua còn bỏ dở.
- Đại tỉ!
Bước chân của Nhân Mĩ chợt khựng lại rồi hướng mắt về phía tiếng gọi.
Kiên dáng người cao mảnh, mặc bộ quần áo adidass màu trắng, cổ tay có đeo một chiếc băng rô cùng hãng. Có thể nói cậu chàng này cũng được xếp vào hàng cậu ấm. Vậy mà lại chịu dưới chướng của Cát Vũ. Cậu ta đi đến trước mặt Nhân Mĩ rồi nhoẻn miệng cười thân thiện. Nhân Mĩ cũng biết là lúc nào cậu ấy cũng thân thiện và hiền hòa như vậy. Khác hẳn với Cát Vũ.
- Anh gọi em là Mĩ đi.
Kiên nhoẻn miệng cười kéo tay cô vào chiếc ghế gần đó. Đưa cho Nhân Mĩ chai nước rồi Kiên mới nói:
- Tôi vẫn thích gọi là đại tỉ hơn.
Nhân Mĩ chu môi vẻ bất lực nhìn rất đáng yêu. Vẻ sắc sảo nơi đôi mắt mất đi được phần nào.
- Đại tỉ chạy thể dục hả?
Nhân Mĩ lắc đầu trở lại với vẻ trầm tĩnh:
- Chạy cho Cát Vũ!
- Cái gì? Đại tỉ chạy từ hôm qua đến giờ sao?
- Tất nhiên là không. Hôm qua em mới chạy được 2000 mét.
Kiên ra chiều nghĩ ngợi rồi cậu đứng dậy nói:
- Vậy để tôi chạy hộ đại tỉ.
Nhân Mĩ vội can ngăn:
- Không cần đâu. Như thế thì Cát Vũ sẽ nổi giận.
Nghe đến đây Kiên chợt thở dài:
- Thực ra tôi cũng không hiểu đại ca nghĩ gì mà bắt đại tỉ làm như vậy?
- Là do anh ấy ghét em.
Kiên mở to đôi mắt ngạc nhiên:
- Sao đại tỉ lại nghĩ vậy? Đại ca không phải như thế đâu. Nhân Mĩ cụp đôi hàng mi dài xuống. Cô thở dài rồi đứng dậy nói:
- Em phải tiếp tục chạy đây. Chốc nữa còn về lớp học.
Rồi không để Kiên nói gì thêm Nhân Mĩ đã chạy nhanh ra đường chạy. Cô không muốn nghe bất cứ thứ gì từ Cát Vũ nữa. cô chỉ biết rằng hắn là một con người máu lạnh nhất trên thế gian này.
Khi chạy Nhân Mĩ vẫn có thể nhìn thấy Kiên Ngồi ở ghế đó. Cậu ta ngồi đó làm gì? Mặt trời đã dần lên cao. Có lẽ cũng đã đến giờ học. Nhân Mĩ dừng lại thở dốc rồi bước về phía chỗ để cặp của mình. Khi vừa nhấc được chiếc cặp lên thì Kiên đã giữ tay cô lại nói nghiêm túc:
- Đại ca rất tốt với đại tỉ.
Nhân Mĩ phớt lờ câu nói đó. Cô bước đi coi như không nhìn thấy Kiên. Nếu hắn tốt thì đã không dày vò tinh thần và thể xác cô như thế này.
Nhân Mĩ bước về lớp trong ánh nắng vàng.
Kiên đứng lặng người ở chỗ cũ. Cậu nhìn người con gái kia bước đi một cách kiên cường. Khác hẳn với những người con gái khác mà cậu đã từng gặp. Trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Kiên khẽ cụp đôi mắt xuống thở dài. Cậu đang cố kìm nén tất cả. Kìm nén tia sáng đang le lói, kìm nén cảm xúc đang trào dâng. Phải rồi, đó là người mà đại ca yêu thương nhất. Rồi Kiên quay gót bước đi. Cậu khẽ lẩm bẩm:
- Đại ca! Anh nhất định phải tốt với Nhân Mĩ.
Nhân Mĩ bước vào lớp thì Khánh Lâm đã kéo tay cô lại hỏi:
- Nói cho tớ biết có phải cậu và Cát vũ xảy ra chuyện gì phải không?
Nhân Mĩ thản nhiên:
- Không có chuyện gì đâu. Anh ấy là bạn hồi nhỏ với tớ. Thế thôi.
Khánh Lâm thoáng chút nghi ngờ nhưng cũng không hỏi gì thêm vì cô biết có hỏi thêm cũng chẳng nhận được một câu trả lời thích đáng.
Khi cho cặp vào ngăn bàn tay Nhân Mĩ thoáng chạm phải một vật gì dó. Cô lôi nó ra và ngạc nhiên khi đây là một bữa sáng nhẹ. Nhân Mĩ quay sang Khánh Lâm hỏi:
- Của cậu à?
- Không. Mình ăn rồi.
Nhân Mĩ nhìn chăm chú vào bữa sáng. Rồi trong người có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Nhân Mĩ hướng mắt ra cửa sổ và...
Cát Vũ bị nhìn bất ngờ nên không kịp tránh. Cậu chỉ biết đứng trân trân ở đó nhìn Nhân Mĩ. Rồi cậu bỏ đi.
Nhân Mĩ đuổi theo dáng người cao lớn kia. Cô không hiểu hắn làm thế này là có ý gì nhưng cô không muốn ăn đồ của hắn.
- Anh Vũ!
Tiếng gọi của Nhân Mĩ khiến Cát Vũ khựng lại. Cậu không quay người lại mà chờ câu nói của Nhân Mĩ. Thực ra cậu cũng không biết vì sao phải trốn tránh cô, có lẽ là dày vò cô quen rồi bây giờ chuyển thành chăm sóc có phần ngượng ngùng và không quen.
Khi Nhân Mĩ bước đến gần. Cô hé môi ra nói chưa được nửa câu thì Kiên từ đâu nhảy ra khoác vai Cát Vũ và nói:
- Đại ca. Mua đồ ăn sáng cho đại tỉ đấy hả? Cát Vũ bị Kiên nói thế chợt quay người lại nhìn Nhân Mĩ đầy vẻ lúng túng:
- Cái gì? Tôi mà phải dỗi hơi mua cho cô ấy sao?
Nhân Mĩ khó hiểu nhìn bữa sáng rồi lại nhìn Nhân Vũ. Hắn ta bị làm sao thế? Rõ ràng là...
- Đây không phải là anh mua sao?
- Tôi còn nhiều việc phải làm. Tôi đi trước.
Cát Vũ đi mất để lại Kiên và Nhân Mĩ đứng ngẩn ngơ một mình. Cả hai đều không hiểu Cát Vũ hôm nay xảy ra chuyện gì mà lại trở lên như vậy. Thường ngày hắn ta là một người lạnh lùng sắt đá, coi trời bằng vung, đối với con gái cũng không bao giờ ngượng ngùng như thế này. Chẳng lẽ qua một đêm, người ta có thể thay đổi đến vậy hay sao?
- Đại tỉ. Chắc chắn thứ này là đại ca mua rồi.
Nhân Mĩ cũng gật gù:
- Em cũng nghĩ thế.
Rồi như nhớ ra được cái gì đó. cô nói tiếp:
- Nhờ anh chuyển giúp em bữa sáng này lại cho Cát Vũ.
Kiên ngạc nhiên:
- Sao lại chuyển lại?
- Em không muốn ăn.
Kiên thở dài:
- Đại tỉ à? Đại ca đã lạnh lùng rồi bây giờ đến tỉ cũng sắt đá hay sao?
- Em thật sự....
Nói đến đây Nhân Mĩ chợt dừng lại. Cô không biết có nên nói nốt vế sau không?
- Thật sự làm sao?
Nhân Mĩ ngập ngừng:
- Thật sự rất ghét Cát Vũ.
Kiên tựa người vào lan can ngẩng mặt lên thở dài. Rồi cậu nói mông lung:
- 3 năm trước tôi cũng giống đại tỉ. Nhưng ba năm sau thì lại khác.
Nhân Mĩ chợt tò mò:
- Khác như thế nào?
- Tôi là con trai duy nhất trong gia đình được bố mẹ nuông chiều từ bé nên có chút tự cao tự đại. Rồi một lần gặp Cát Vũ. Khi anh ấy đang trong tình trạng say không biết trời đất là gì. Tôi và “binh đoàn bão đêm” của mình nổi hứng trêu một người say như anh ấy. Để đến khi tôi là thằng đầu tiên xông vào trước thì đã bị anh ấy đánh cho một cú chí mạng. Đại tỉ biết đấy, một con người kiêu ngạo như tôi chắc chắn sẽ không phục rồi. Tôi ra lệnh cho tất cả cùng xông vào đánh Cát Vũ...
Nhân Mĩ lo lắng:
- Thế anh ấy có làm sao không?
Kiên đưa đôi mắt nhìn Nhân Mĩ rồi nheo lại thành hình trăng khuyết:
- Đấy! Đâu phải đại tỉ ghét đại ca. Còn lo cho đại ca nữa kìa.
Nhân Mĩ đỏ mặt quay đi nói:
- Được rồi! Anh kể tiếp đi.
- Đại ca tất nhiên là bị đánh cho bầm dập rồi. Nhưng anh ấy là một người như thế nào chắc đại tỉ cũng biết nhỉ? - Chắc chắn sẽ không phục và chửi bới, anh ấy là một người gan lì.
Kiên giơ ngón tay cái của mình lên:
- Đại tỉ hiểu đại ca hơn tôi rồi đấy. Đại ca chửi rất sắc, bọn chúng tôi tức đến sôi máu mà không làm gì được. Đánh thì cũng đánh rồi, gϊếŧ người thì không thể, chửi cũng không lại anh ấy. Cuối cùng chúng tôi tự kháo nhau là coi như hôm nay gặp phải quỷ.
Nhân Mĩ chợt nở một nụ cười. Cô đưa ánh mắt nhìn xa xăm rồi nói mông lung:
- Anh ấy từ bé đến giờ vẫn được người ta gọi là quỷ mà.
- Đại ca và tôi gặp lại nhau khoảng ba ngày sau vụ đó. Lúc ấy tôi đi một mình. Thật không may là Đại ca vẫn nhớ chuyện tối hôm đó và xử tôi một cách theo đúng dân giang hồ. Anh ấy còn nói nều như chúng tôi đánh anh ấy chết thì có làm ma anh ấy cũng phải ám chúng tôi theo cùng.
- Tại sao?
Kiên nhìn Nhân Mĩ rồi nhắc lại lời của Cát Vũ hôm đấy:
- Nếu tao mà chết thì cô ấy sẽ rơi vào tay người khác mày có biết không? Nhất định tao phải sống để chờ cô ấy trở về bên tao.
Nhân Mĩ mở to mắt nhìn Kiên. “cô ấy” mà Cát Vũ nói là cô ư? Hóa ra cô chính là cái cớ để cho ai kia liều mạng với cả đám côn đồ. Thật là nực cười.
- Phải rồi. Anh ấy lúc nào cũng thích độc chiếm em.
- Theo tôi nghĩ thì là bảo vệ.
Nhân Mĩ đưa tay vén lọn tóc lòa xòa xuống mặt. Tại sao lúc nào Kiên cũng nói Cát Vũ là người tốt? Tại sao nhiều người phải phục tùng tên bạo chúa này trong khi hắn chẳng coi ai ra gì?
- Anh ấy luôn muốn độc chiếm em. Có lẽ tối hôm đó anh ấy đã làm được rồi.
Kiên ngạc nhiên quay sang Nhân Mĩ. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt Nhân Mĩ xem cô ấy đang nghĩ gì? Cánh cửa sổ tâm hồn của cô ấy lúc nào cũng khép hờ như để cho người ta tăng thêm phần tò mò.
- Hôm đại tỉ bị trúng thuốc. Là Bảo An đã hại tỉ.
- Bảo An?
- Phải. Từng một thời là người yêu của Cát Vũ. Có lẽ cô ta đã quá độc đoán, nghĩ rằng chỉ có cô ta mới được ở gần Cát Vũ.
Nhân Mĩ chợt thấy có điều gì đó không ổn:
- Vậy ai đã đưa em về nhà Cát Vũ?
- Là Cát Vũ.
Đôi mi mắt của Nhân Mĩ chợt cụp xuống. Vẫn là hắn ta. Chẳng thay đổi được gì. Hắn ta đã lợi dụng cô trong lúc cô say thuốc. Cái này còn bỉ ổi hơn là hại cô rồi mới...
- Khi đại tỉ tỉnh được một chút thì đại ca về kí túc xá ngủ rồi lại đi sớm vào buổi sáng hôm sau. Nghe nói là nấu cháo cho đại tỉ.
Một lần nữa, Nhân Mĩ như ngỡ ngàng. Không phải là hắn cả đêm đã...Vậy quần áo của cô? Có lẽ là do nóng quá mà cô đã tự cởi ra. Nhân Mĩ tự tách mình. LÀ cô đã hiểu lầm Cát Vũ rồi. Là cô đã không hiểu chuyện mà tưởng hắn là một tên hạ lưu và bỉ ổi. Là cô đã tưởng hắn muốn độc chiếm cô nên mới...Có lẽ là hắn đã lo cho cô...Vậy mà bát cháo hôm đó cô
đã đổ đi. Vậy mà túi sữa hôm đó cô dã ném thẳng tay vào thùng rác. Còn bữa sáng này nữa, cô còn định...Có lẽ là hắn đã thấy hối hận chuyện bắt cô chạy mà mua bữa sáng này cho cô.
- Đại tỉ đang nghĩ gì thế?
Nhân Mĩ vội vàng giấu đi những cảm xúc nơi đáy mắt. Cô lắc đầu cười tười:
- Không có gì! Nói với Cát Vũ là bữa sáng rất ngon. Em sẽ ăn hết.
Rồi Nhân Mĩ chạy thẳng vào lớp. Chỉ còn mình Kiên đứng đó. Sao càng ngày cảm xúc của cậu càng rõ rệt? Sức kìm nén của cậu không đủ mạnh ư? Càng ngày cậu càng thích nhìn nụ cười của Nhân Mĩ. Kể từ cái hôm ở KTV, khi ngước lên nhìn cô ấy, Kiên đã cảm thấy trái tim như không còn là của mình nữa rồi. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy đều như những thước phim chầm chậm trôi qua mỗi khi cậu nhớ đến người con gái này. Kiên khẽ nhếch môi cười nhạt rồi lẩm bẩm:
- Đừng khốn nạn thế chứ Kiên. Mày không bao giờ có thể chạm vào cô ấy.
Rồi cậu bước về lớp. Bóng dáng thật lẽ loi và cô đơn. Gương mặt ngỗ ngược pha chút trẻ con giờ sao trầm buồn phần nào. Có lẽ thời gian này cậu sẽ vui chơi thật nhiều, để thiêu đốt mọi hình ảnh của ai kia.