- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- Độc Chiếm
- Chương 21: Nuối tiếc
Độc Chiếm
Chương 21: Nuối tiếc
Cuộc họp giữa các quan chức cấp cao của tập đoàn Thanh Vũ.
- Giám đốc, chỉ là một công ti nhỏ bé...
Cát vũ ngồi tĩnh lặng. Anh không hề để ý gì đến buổi họp đang diễn ra.Sự mệt mỏi đang hiện rõ trên khuôn mặt Cát vũ. Tiếng người trao đổi bànluận khiến đôi lông mày của anh khẽ nhíu xuống. Cô ấy đã thắng. Chỉ làbước đầu tiên thôi nhưng có ai dám chắc là cô ấy không thắng trong những bước tiếp theo? Thời gian vừa qua, sản phẩm của Hoa Mĩ mới lạ và sốlượng có hạn nên dễ dàng thu hút được người tiêu dùng. Chỉ trong chưađầy ba ngày, sản phẩm của Hoa Mĩ như bốc hơi khỏi thị trường, tỉ lệ tiêu thụ sản phẩm cũng vì thế mà tăng lên. Hoa Mĩ đương nhiên sẽ là công tiđầu tiên đánh bại Thanh Vũ để giành lấy ngôi đầu trong lĩnh vực tiêu thụ sản phẩm.
Là Cát Vũ đã quá chủ quan. Là anh đã không hiểu rõ đối phương mà cứngang nhiên tuyên chiến. Chắc chắn cô ấy đã quá hiểu anh rồi.
- Nhân Mĩ. Rốt cuộc thì bây giờ em là ai?
Nhân Mĩ tay cầm li rượu khẽ mỉm cười trước chiến thắng vừa giành được.Cuối cùng thì cô và Cát Vũ cũng đã có thể 1 đấu 1 trên thương trườngkhắc nghiệt. Đã bước vào trận đấu, đối với cô mà nói thì sẽ không để ýđến chuyện riêng, cô sẽ đấu đến cùng. Phải làm cho anh ấy thanh bại danh liệt thì có lẽ cô mới thấy mình đã báo đáp được công ơn sinh thành củabố mẹ. Mà không, người bố kia cô không cần nữa. Ông đã vứt bỏ tất cả chỉ để nghĩ cho riêng mình, vứt bỏ người vợ và đứa con gái đã yêu thươngông hết mực mà chạy trốn khỏi những tên đòi nợ gớm ghiếc. Ông không đáng để cho cô hết mực yêu thương nữa. Hãy nhắm mắt làm ngơ và coi như ôngđã chết rồi.
Cạch!
Tiếng mở cửa phòng khiến Nhân Mĩ vội từ bỏ suy nghĩ đang diễn ra. Cô đưa mắt nhìn Kiên đấy trìu mến như thông báo sự vui mừng mà mình đang đượchưởng.
- Em thắng rồi phải không? - Giọng nói của Kiên có chút phấn khích.
Nhân Mĩ đi ra phía tủ, rót cho Kiên một li rượu đưa cho anh và nói:
- Không phải em, mà là chúng ta.
Kiên không cầm li rượu từ tay Nhân Mĩ mà kéo cô vào lòng mình. Anh khẽ khàng nói trong vui sướиɠ:
- Chúng ta làm đám cưới nhé?
- Đón mẹ lên đã.
Kiên hôn phớt nhẹ lên bờ má Nhân Mĩ. Anh đã chờ đợi đám cưới suốt baonhiêu năm rồi? Giấy chứng nhận kết hôn chỉ là về mặt pháp luật, cái anhmuốn là lời nói ôi đồng ý là vợ của anh ấy cho dù anh ấy có giàu sanghay nghèo hèn, có khoẻ mạnh hay ốm đau bệnh tật... của Nhân Mĩ khi đốidiện với cha trong thánh đường, với Chúa trời đang ngự trị ở nơi tối cao kia. Là khuôn mặt ửng hồng khi cô ấy đồng ý dâng hiến cho anh cả tráitim lẫn con người cô ấy... Tất cả đều trọn gói trong một lễ cưới mà anhđang chờ đợi.
- Được. Chiều chúng ta sẽ về nhà mẹ nhé?
- Nhanh thế sao?
- Anh đã chờ đợi bảy năm rồi. Ba ngày nữa... chúng mình tổ chức đám cưới. Được không em?Nhân Mĩ đưa mắt nhìn xa xăm hồi lâu. Bảy năm đã trôi qua rồi, thậtnhanh. Chính vì quá nhanh mà cô chẳng thể quên nổi quá khứ ngày xưa ấy.Nơi đứng trên con đường kia: Có gió, có anh ấy, có cô...và có cả nhữnggiọt nước mắt cùng những nụ cười... Phải làm sao đây? Tại sao trong thâm tâm lại trào dâng thứ cảm giác tiếc nuối như vậy. Bảy năm trôi qua, anh ấy đã có vợ, cô cũng đã có chồng nhưng cả hai lại đang đi trên một conđường riêng biệt có thể nhìn thấy nhau mà lại không chạm được vào nhau.Cuộc sống sao lại cứ chạy mãi một vòng tuần hoàn như vậy? Hạnh phúc kéođến đau thương, đau thương kéo đến tiếc nuối...Thật sự rất mệt mỏi.
Thấy Nhân Mĩ không trả lời, trong lòng Kiên có phần hụt hẫng. Cô ấy không muốn ư?
- Được. Quyết định ba ngày nữa đi.
Câu trả lời như xuyên thủng tầng không và lơ lửng tỏa ra một thứ gì đódễ chịu khiến Kiên cảm thấy lâng lâng lạ thường. Cô ấy đồng ý rồi. Bangày nữa. Chỉ cần thế thôi là cô ấy đã là một người vợ hoàn toàn trọnvẹn của anh. Kiên vui sướиɠ ôm Nhân Mĩ vào lòng. Anh muốn cảm giác nàyđừng rời xa anh, hãy cho anh tham lam ước muốn nó ở lại với anh đến suốt cuộc đời.
Nhân Mĩ cụp đôi mắt xuống ngăn không cho giọt lệ đang dâng trên khoémắt. Tại sao lại phải khóc? Cô đã là vợ anh ấy rồi còn tiếc nuối cái gìnữa cơ chứ? Cô đã có lỗi với anh ấy suốt bao nhiêu năm qua nên đâu cóquyền tước đoạt đi niềm vui mà anh ấy đang chờ đợi để nắm bàn tay vàođó. Cô không thể là một người độc ác như thế được. Có lẽ cô cũng nêndừng chân tại đây thôi. In dấu lên cuộc đời anh ấy một chữ vợ.
Vào đúng lúc ấy, tàn thuốc của Cát Vũ rơi khẽ vào bàn tay anh khiến anhgiật mình gạt ra. Cảm giác bỏng rát chẳng khiến anh biểu lộ gì. Chỉ thấy trong thâm tâm có một điều gì đấy khó chịu, một dự cảm về một điều tồitệ sắp diễn ra.
- Cát Vũ! Con không nghe mẹ hỏi sao?
Cát Vũ chợt nhận ra câu hỏi của mẹ được đặt ra đã lâu mà anh vẫn khôngtrả lời. Anh nói như phả ra làn hơi lạnh khiến người đối diện rùng mình:
- Phải! Cô ấy đã trở về.
Bà Vy đập bàn nói lớn:
- Biết ngay mà. Mẹ biết nó có dã tâm trả thù. Và bây giờ nó đang thực hiện rồi đấy. Năm xưa mẹ bảo...
Cát Vũ đứng dậy quát lớn:
- Nếu năm xưa không phải do mẹ thì cô ấy có quay về trả thù như thế này không?
Bà Vy ánh mắt sắc lẹm nhìn Cát Vũ:
- Tại sao con chưa trắng mắt ra?
- Con chưa bao giờ mù quáng. Bây giờ con cũng nói luôn, con là ngườiquyết định trong cái gia đình này. Con không cho phép mẹ tham gia vàobất cứ chuyện gì của con nữa.
Bà Vy cứng họng không nói được gì. Bảy năm qua bà đã thôi mấy cái vụ bồbịch như trẻ con kia và toàn tâm toàn ý thờ người chồng đã mất vào cáiđêm ấy. Chiếc xe của ông ta đã lao xuống vực, qua xét nghiệm thì chothấy ông ta đã uống quá độ. Sao chứ? Bà có gì phải tiếc nuối một ngườichồng như vậy? Bà không thèm, ngay cả khi ông ta còn sống thì bà cũng... Thực ra, cứ mỗi lần nghĩ đến đây bà không thể không khóc. Chưa bao giờbà hết yêu người đàn ông đáng ghét đó. Chỉ tiếc là ông ta ra đi quá sớm, bà chưa kịp nói ra câu nói này thôi.
Buổi tối.
Thiệu Vân nhìn đứa con gái của mình đấy trìu mến. Bà khẽ vuốt nhẹ mái tóc màu hạt dẻ của Nhân Mĩ và mỉm cười đầy viên mãn.
- Coi như những năm cuối đời mẹ đã có thể nhìn thấy đưa cháu ngoại của mình rồi.
Nước mắt của Nhân Mĩ chảy dài thành vệt như nỗi buồn vô hạn. Ông trờisao lại bất công? Đã không cho cô hạnh phúc lại còn tước đoạt cả quyềnsống của mẹ cô? Bảy năm xa nhà, căn bệnh ung thư quái ác này cũng đủthời gian để hoành hành nơi cơ thể gầy gò của mẹ. Nhân Mĩ còn nhớ như in lúc sắp sang Anh. Nụ cười đầy viên mãn của mẹ cô hiễn hữu trên môi nóimong ngày cô trở về. Và bây giờ cô đã trở về rồi đây, mẹ cô vẫn sốngnhưng lại sắp rời xa cô mãi mãi. Nhân Mĩ lau nước mắt. Cô kéo cánh tayKen lại để cho mẹ nhìn cậu bé được kĩ hơn.
- Ken! Chào bà ngoại đi con.
Ken chu môi vẻ nũng nịu:
- Mẹ đã bắt con chào ba lần rồi đấy.
Kiên ngồi cạnh đó khẽ nạt:
- Sao con lại vô lễ như thế?
Thiệu Vân cười mệt mỏi. Bà đưa cánh tay lên vuốt nhẹ bờ má hồng hào củaKen. Thật hạnh phúc khi bàn tay bà chạm vào nó, ý như cái cảm giác khibà nhìn thấy Nhân Mĩ chào đời. Một cảm giác bất tận trong hạnh phúc ngọt ngào không kể xiết.
- Ken vẫn ngoan mà, đúng không?
Ken nhanh nhẹn ngồi vào giường cạnh nơi Thiệu Vân nằm rồi vỗ nhẹ vào lưng bà:
- Vâng. Ken vỗ lưng cho bà nhé? Như vậy bà sẽ không đau nữa. Khi Ken đau bụng mẹ Nhân Mĩ vẫn làm như thế này đấy.
Thiệu Vân nói:
- Mẹ Nhân Mĩ ngày xưa cũng được bà làm thế này.
Nhân Mĩ quay mặt đi cố gắng không để mẹ nhìn thấy những giọt nước mắtđầy đau thương đang chen chúc nhau rơi xuống. Bàn tay ấm nóng của Kiênchẳng làm vơi đi cảm giác lạnh lẽo và đầy sợ hãi của cô lúc này. Cô lạilà một người mang đầy tội lỗi nữa rồi. Nếu thời gian có cho cô được vềlại thì chắc chắn năm ấy cô sẽ không xách vali sang Anh mà để mẹ cô lạimột mình. Nhưng đời có ai biết trước được gì và cũng chẳng có thời giannào chạy ngược cả.
- Mẹ! 3 ngày nữa chúng con tổ chức lễ cưới, mẹ phải là người chứng kiến đầu tiên đấy nhé?
Kiên nói vẻ vui mừng nhưng các cơ mặt của anh hoàn toàn không phù hợp.Nó cứ giật liên hồi như để chống lại nụ cười giả nơi khoé miệng.
- Vậy ông bà thông gia đã đồng ý chưa?
Kiên nói vẻ tự hào:
- Họ đã đồng ý từ bảy năm trước rồi.
Thiệu Vân mỉm cười hiền hậu. Cuộc sống của bà sắp kết thúc. Được trôngthấy con gái mặc bộ áo cưới lộng lẫy với hoa trên tay nhìn bà cười đầyvẻ hạnh phúc là bà không còn gì tiếc nuối nữa rồi. Bà cần phải nghỉ,phải nghỉ để cố gắng trong buổi lễ trọng đại của con gái. Buổi lễ cướicuối cùng mà bà được hưởng và đó là lễ cưới thứ hai mà bà sẽ mang theotrong kí ức sang bên kia thế giới. Một là của bà và một là của Nhân Mĩ.
Nhân Mĩ, con nhất định phải hạnh phúc hơn mẹ. Con là đoá hoa dã quỳkiên cường nhất mà mẹ từng thấy - Thiệu Vân nói trong ý nghĩ rồi chìmvào giấc ngủ mênh mang.
Nhân Mĩ nhìn mẹ ngủ an lành như vậy thì trong lòng cũng cảm thấy dịu điphần nào. Dù sao mẹ cô cũng thấy thanh thản là được. Nhân Mĩ quay sangnói với Kiên:
- Chúng mình đưa mẹ về nhà nhé?
Kiên gật đầu chấp thuận:
- Được. Em thu dọn đi. Chúng ta đi luôn.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- Độc Chiếm
- Chương 21: Nuối tiếc