Chương 1.2: Mộng xuân

“Mộng xuân!” Tô Đường Niên chỉ vào cô và khẳng định.

“...”

“Cậu đỏ mặt! Bị tớ nói trúng rồi đúng không! Nói một chút đi, cậu và Cận tổng kịch liệt tới mức nào vậy? Tớ cũng không phải người ngoài.” Tô Đường Niên tươi cười phấn kích mang theo một sự đen tối.

“Không phải anh ấy.” Tống Lê dụi mắt ngồi dậy.

Tô Đường Niên thẳng lưng, kiếp sợ che miệng lại, giống như đang nhìn vị hôn thê của tổng tài giàu có nɠɵạı ŧìиɧ.

Thân là nhân viên công vụ của cục dân chính, trong đầu Tô Đường Niên ngay lập tức tưởng tượng ra một quyển tiểu thuyết đô thị dài hàng triệu chữ——

《Thế thân thượng vị: Sau khi tìm đường chết, cô vợ bé nhỏ ngọt ngào của Cận tổng bỏ trốn cùng tình nhân mới.》

Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của cô ấy, Tống Lê cảm thấy xấu hổ, oán hận nhìn cô bạn: “Giấc mơ của tớ rất đứng đắn.”

Nói xong chỉ vào bình truyền nước đang treo.

“Không được suy nghĩ bậy bạ, nhìn vào nó đi.”

“Ồ…” Tô Đường Niên miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm cái bình treo sắp cạn đáy, sau đó cau mày hỏi: “Đêm nay hai người các cậu làm sao vậy?”

Tống Lê giả vờ không hiểu: “Cái gì?”

Nói đến chuyện này, Tô Đường Niên lập tức thể hiện sự bất mãn: “Cận Thời Văn đó, anh ta đưa cậu đi xã giao, nước trái cây anh ta đưa cho cậu cũng không đề cập đến việc có xoài trong đó, kết thúc cũng không tiễn cậu, để cậu đi về một mình?”

Im lặng một lúc, Tống Lê hít một hơi, mùi hăng hắc của thuốc khử trùng lập tức tràn ngập vào phổi và đánh thẳng vào thần kinh của cô.

Sai rồi, vẫn chưa có kết thúc, cô là bị dị ứng khó chịu nên mới rời đi trước.

Đúng là Cận Thời Văn không tiễn cô, nhưng thật ra trên bàn tiệc nhiều người như vậy, anh ta bận rộn hàn huyên, giao lưu với mọi người, thậm chí còn không có quan tâm đến chứng dị ứng xoài của cô, nào có thời gian rảnh đưa cô đi bệnh viện.

Suy cho cùng, bữa tiệc tối nay toàn là những lãnh đạo lớn có tiếng ở thành phố Nam Nghi này.

“Cũng trách bản thân tớ quá bất cẩn.” Tống Lê tránh nặng tìm nhẹ.

Tô Đường Niên thực sự muốn dùng ống tim để hút hết tất cả các tế bào lương thiện trong cơ thể cô ra ngoài, cô ấy không nói nên lời thở dài: “Mấy ngày hôm trước cậu nói, mẹ của Cận Thời Văn đã chọn được ngày lành tháng tốt để đính hôn rồi hả?”

“Ừ.” Tống Lê cụp mắt xuống, dùng bàn tay không gim kim tiêm túm sợi lông tơ trên áo len trắng: “Tháng sau.”

"Nhanh quá!"

Tô Đường Niên rất ngạc nhiên: “Nhóc con, cậu chỉ là sống tại nhà bọn họ khi còn nhỏ thôi, cũng không phải là con dâu nuôi từ bé của bọn họ, thật sự nguyện ý kết hôn với Cận Thời Văn sao?”

Tống Lê nghiêng đầu: “Cậu phải nên hỏi anh ấy chứ?”

Tô Đường Niên và cô bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt cô ấy không dám tin: “Anh ta còn không nguyện ý? Vậy lúc trước theo đuổi cậu làm cái gì? Chắc không vì thấy cậu xinh đẹp, mang ra ngoài cũng hãnh diện đó chứ?”

Tống Lê không nói, lẳng lặng nhìn cô ấy.

Thanh âm của Tô Đường Niên đột nhiên ngừng lại, dần dần há hóc mồn: “Đừng nói với tớ đây là sự thật.”

Sau một trận im lặng, Tống Lê bị chọc cười thành tiếng, Tô Đường Niên thở phào nhẹ nhõm trước phản ứng đã chờ đợi từ lâu của cô.

“Làm tớ sợ muốn chết...Nếu Cận Thời Văn dám đùa giỡn tình cảm của cậu, tớ sẽ mỗi đêm đều lấy cuốc đánh anh ta!”

Tống Lê cười: “Cậu bình tĩnh lại đi.”

Máu nhiều chuyện của Tô Đường Niên tăng mạnh, đem sự việc đêm nay căn thù đến tận xương tủy, ở một bên không ngừng lải nhải.

Nhưng lúc này Tống Lê nghe không vào.

Tống Lê dựa lưng vào ghế, lâm vào im lặng.

Cô nhớ vào cuối mùa thu lúc cô năm tuổi, cô được Cận gia đón từ cục cảnh sát Bắc Kinh về nhà nuôi dưỡng, mẹ Cận là bạn thân của mẹ Tống Lê khi còn sống, bao gồm cả bố Cận, đối với Tống Lê đều chăm sóc rất cẩn thận tỉ mỉ.

Nhưng Tống Lê chưa từng mong đợi điều gì quá xa hoa, cô chỉ muốn lớn lên trong lặng lẽ, tự lập càng sớm càng tốt, không gây thêm phiền toái cho mọi người.

Cho nên đối với Cận Thời Văn, người anh trai lớn hơn cô vài tuổi, Tống Lê đều giữ một khoảng cách tôn trọng.

Sự thay đổi tâm lý này là khi mùng một năm đó Tống Lê chuyển đến trường trung học cơ sở nơi Cận Thời Văn đang học.

Cách hai tòa nhà, anh học cấp ba còn cô học cấp hai.

Tống Lê nhớ rõ hôm đó sau tiết tự học buổi tối khi đang trên đường trở về nhà, xe đạp của cô va phải sỏi và bị thủng lốp nên cô phải dẫn xe đạp đến một chỗ sửa xe gần đó.

Tiệm sửa xe rộng chưa đầy 20 mét vuông, bị một đống ô tô cũ xiêu vẹo chiếm giữ, nhỏ đến mức Tống Lê phải chen chúc đứng lên, cô chỉ có thể đợi ở ven đường.

Nhiệt độ vừa hạ xuống, gió đêm thổi thẳng vào cổ áo của cô, rất lạnh.

Con đường đó hẻo lánh, ban đêm vắng vẻ, chỉ có một ngọn đèn đường không đủ điện cung cấp, ngọn đèn màu cam mờ nhạt luân phiên bật tắt.

Sau một khoảng thời gian không xác định, nguồn sáng duy nhất dường như quá mệt mỏi để tồn tại, đột nhiên tắt ngấm hoàn toàn và không bao giờ bật lên nữa.

Xung quanh đột nhiên tối đen như mực, tối đến mức không thể nhìn thấy gì.

Tống Lê đã trải qua những chuyện tồi tệ ở Bắc Kinh vào năm đó cho nên cô rất sợ bóng tối, lúc ấy nhịp tim và hơi thở của cô tăng nhanh, cô phản ứng theo bản năng, đôi chân bất động, ôm lấy chính mình, ngồi xổm trên mặt cất tiếng khóc.

Nhưng sự tuyệt vọng của cô không kéo dài bao lâu, bởi vì Cận Thời Văn đã xuất hiện đúng lúc vào thời điểm đó.

Anh đưa cô đến một nơi sáng sủa, khoác lên vai cô bộ đồng phục học sinh, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô và nói: "Đừng khóc, anh sẽ đợi cùng em."

——Anh ở chỗ này đợi cùng em, đừng khóc nữa được không?

Cảnh tượng này rất giống khi ấy, Tống Lê nhìn chiếc áo khoác đồng phục học sinh trên người, không khỏi nghĩ đến thiếu niên mình gặp được ở Bắc Kinh năm đó.

Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên giống một giấc mơ.

Sau này Tống Lê mới biết được, ngày đó Cận Thời Văn là đang cùng bạn gái hẹn hò, tình cờ đi ngang qua đó và nhìn thấy cô, sự săn sóc của anh có lẽ là do mẹ Cận bảo anh phải quan tâm cô nhiều hơn.

Nhưng cũng phải thừa nhận.

Tình cảm của Tống Lê đối với Cận Thời Văn có lẽ đã bắt đầu từ lúc đó.

Nhưng lúc đó, Tống Lê cho rằng chính mình là đang si tâm vọng tưởng, cho đến năm ngoái, cô tốt nghiệp ở Học viện y học Bắc Kinh, trở lại Nam Nghi và gặp lại Cận Thời Văn.

Ở trường trung học cơ sở, Tống Lê liên học học nhảy lớp và được tiến cử, chỉ mới 22 tuổi cô đã nhận được bằng MD*.

(*)Bằng MD: MD là tên viết tắt của cụm từ A medical doctor/ physician. Đây là học vị được sử dụng trong chuyên ngành y khoa, sử dụng phổ biến ở nhiều quốc gia trên thế giới. Những người học MD thường học thực hành nhiều hơn là lý thuyết.

Một cô gái ở độ tuổi này, dung mạo nảy nở, đồng tử màu hạt dẻ, trong trẻo mềm mại, làn da trắng nõn như sữa bò đông lạnh, nốt ruồi chu sa trên mũi nhẹ nhàng, nhìn càng thêm có vẻ ngây thơ. .

Thật ra Tô Đường còn có một điểm nói không chính xác.

Cận Thời Văn không được coi là theo đuổi cô, anh chỉ là sau một thời gian dài gặp lại, một đêm mưa sau khi anh đưa cô về nhà đã hỏi cô, có phải đang yêu đương với ai không.

Cô lặng lẽ nắm chặt các ngón tay, nhẹ giọng nói không có.

“Thử với anh không?” Người đàn ông mặc vest phẳng phiu ngồi ở ghế lái, nhìn cô với ánh mắt thâm tình.

Vậy là mối tình này đã bắt đầu một cách hợp lý như vậy.

Dù sao thì cũng là mối tình đầu của Tống Lê, cô đối với tình yêu có những ảo tưởng rất tốt đẹp. Nhưng Cận Thời Văn lại không như vậy, anh đã trải qua tình yêu lâu rồi, cho nên cũng không thấy mới mẻ, không như còn trẻ, không thể mặc kệ mọi chuyện mà nói chuyện yêu đương.

Chính vì vậy, gần một năm nay, anh đã vô tình mang đến cho Tống Lê những nỗi buồn và sự thất vọng.

Chẳng hạn như tối nay.

Ngọn đèn sợi đốt trên đỉnh đầu có chút chói mắt, Tống Lê khép hờ mi mắt, suy nghĩ xa xăm, không hề báo trước mà nói: "Bình thường anh ấy đối với tớ rất tốt, cũng không tệ lắm."

Như thể cô đã tự làm tê liệt mình.

Tô Đường Niên là người ngoài cuộc tỉnh táo, phối hợp gật đầu: “Đúng vậy, nếu nói không tệ thì anh ta đối với cậu cũng khá tốt.”

“..”

"Nếu anh ta một lần nữa không quan tâm đến cậu, cậu nên nghiêm túc mà suy nghĩ lại đi nhé."

Tống Lê tỉnh lại, khó hiểu: “Suy nghĩ cái gì?”

Tô Đường Niên nhếch mép lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: “Suy nghĩ tại sao chính mình chỉ có một người bạn trai, bị dị ứng cũng không còn ai đưa đến bệnh viện.”

“...”