Sau khi chuông cửa vang, Du Dữu nhìn bên ngoài qua mắt mèo.
Cậu thấy mấy người mặc đồng phục nghiêm túc, nhìn giống nhân viên công tác.
Bọn họ đều đội mũ, ép vành mũ xuống không nhìn rõ mặt.
Du Dữu nghĩ ngay đến bọn trộm trong kịch bản, lui về sau một bước.
Nhưng trong kịch bản bọn họ là trộm, coi như bỗng nghĩ đến trong phòng không người nên muốn trộm thì cũng sẽ không ấn chuông cửa chứ?
Chẳng nhẽ muốn đoán thử trong nhà có người không? Còn cần phải đoán sao, shipper cũng từng đến rồi.
“Ai vậy?”
“Chào ngài, chúng tôi là người của tòa nhà. Hộ gia đình tầng dưới báo lại là sàn của nhà ngài bị rò nước. Chúng tôi đến kiểm tra.”
Du Dữu hiểu đây là tiến hóa rồi, định kết hợp với lừa đảo đề cướp. Họ đang muốn lừa cậu mở cửa.
Nếu như cậu phủ nhận nói không rỉ nước thì những người giả mạo này sẽ kiên trì vào kiểm tra.
Nhưng vấn đề là nếu cậu dễ lừa cũng không mở được cửa này.
Nếu như cậu không phủ nhận, đồng ý bồi thường thì cũng phải trả tiền, phải cãi nhau một lúc, rất phiền.
Nghĩ đến đó Du Dữu nhanh trí “Mấy người dựa vào đâu nói nhà tôi rò nước?”
“Thưa ngài, chúng tôi đã nói rồi. Là hộ gia đình tầng dưới báo, xin ngài trước tiên mở cửa để chúng tôi xác nhận tình huống.”
“Lừa đảo. Nhà tôi khất nợ tiền nước lâu lắm rồi, bị cắt nước rồi.”
“… Bị, cắt nước?”
“Tôi nghèo rớt á” Du Dữu chân thành nói, nói thê thảm như kêu cha gọi mẹ “Nghèo đến mức không học tiếp đại học được, không đóng được tiền nước… Mấy người tòa nhà các anh còn đổi cách giục tôi giao phí tòa nhà nữa. Tôi không có tiền thật, một đồng cũng không có!”
Người ngoài cửa trợn tròn mắt.
Trộm quen tay nhưng lần đầu làm lừa đảo. Không giống tưởng tượng của họ lắm, hơi khó.
“Anh, nhà này có tiền như thế lại là một đứa kẹt xỉ?”
“Im miệng! Bùn nhão như mày thì biết gì!”
Du Dữu vừa giữ cửa vừa diễn kịch với mấy người này. Mặt khác thì nhắn tin cho Thương Am, báo là ngoài cửa có người xấu.
Thương Am có thể nhìn camera giám sát, cảnh sát truy hỏi cũng có chứng cứ, có thể báo cảnh sát thay mình.
Mà cậu hiện tại không tiện trực tiếp báo cảnh sát hoặc nói ra miệng. Vì như thế sẽ khiến bọn cướp biết mình bị lộ rồi, sẽ không diễn kịch với cậu nữa.
Nếu những người đó bắt đầu nạy cửa, trắng trợn phạm tội thì tình huống sẽ nguy hiểm hơn.
“Thế có khả năng là ống nước của nhà ngài bị hỏng. Ngài mở cửa chúng tôi kiểm tra xem.”
Một người khác nói tiếp “Đúng vậy, chúng tôi xem thử. Bảo đảm không giục ngài đóng tiền, chúng tôi muốn có lời giải thích cho gia đình dưới tầng thôi.”
Thế mà không chịu bỏ qua.
Cũng đúng, mấy người này đã theo dõi thấy Thương Am lái xe xịn ra ra vào vào nên sẽ không dễ tin rằng cậu nghèo sau đó từ bỏ.
Du Dữu hơi buồn lòng, cậu đứng dậy kéo dài thời gian “Vậy mấy người chờ chút, tôi đi kiểm tra ống nước.”
Sau đó rời khỏi cửa chính.
Tất nhiên cậu không đi kiểm tra ống nước thật mà đi tới đi lui ở phòng khách, dép lê giẫm lên sàn nhà tạo ra tiếng lạch cạch.
Vừa rồi đợi ngoài cửa lâu quá chân hơi mỏi, phải giãn gân cốt một chút.
Kí chủ, nhắc cậu một chút. Hiện giờ báo cảnh sát sẽ bị bọn họ phát hiện. Nếu vào những phòng khác thì khi đóng cửa sẽ có tiếng cũng tạo thành hậu quả không hay.
Tà tâm khó dò.
Được rồi… Du Dữu để điện thoại xuống.
Đúng rồi, 100. Mấy tên trộm này là NPC không có hồn hả?
Đúng, chỉ xuất hiện một lần nhưng khả năng cao hơn chút. Có thể nói khi thế giới sụp đổ thì sau khi những nhân vật qua đường không xuất hiện trong kịch bản biến mất thì sẽ đến những vai như này.
Đợi đến khi mấy người kia mất kiên nhẫn, lại gõ cửa bảo mở cửa ra thì Du Dữu quay lại.
Mang theo một cái ghế nhỏ, dây sạc điện thoại, còn có một miếng cơm cháy và coca đá.
Cậu ngồi xuống cạnh cửa chính, vừa sạc điện vừa nghịch điện thoại, vừa ăn vừa đối phó trộm.
“Chàng trai à, cậu kiểm tra xong rồi thì có phải nên mở cửa không? Chúng tôi chờ ở đây nửa ngày, chân cũng tê rồi.”
“Mấy người là ai vậy?”
“Ha ha, sao không nhận vậy. Chúng tôi là người của tòa nhà.”
Du Dữu sầm mặt, hiểu chiêu này không dùng được rồi.
Đáng ghét, nếu ‘cưỡng chế’ không xuất hiện lại thì tôi đã có thể cho mấy chương trình này gặp phải vòng lặp vô hạn rồi! Cho lặp lại đến tối luôn!
?
Như nhân viên chào hàng của cửa tiệm hôm trước ấy!
Nếu như là chương trình không có hồn, do số liệu cấu thành thì chắc chắn sẽ có bug.
Hệ thống 100 thử nghĩ cảnh tượng đó, im lặng.
“Tôi xem rồi, ống nước không sao, không rò nước mà.”
“Có thể là do cống thoát nước bị hỏng. Ngài mở cửa đi, trùng hợp là chúng tôi cũng gọi thợ sửa ống nước theo.”
“Không được, tôi mở cửa khẳng định mấy người bắt tôi nộp phí bảo kê.”
“Là phí tòa nhà.”
“Mấy người xem! Thừa nhận rồi kìa! Mấy người đến giục tôi nộp phí tòa nhà!! Còn lòng cảm thông không vậy!” Giọng Du Dữu bỗng nhiên kích động. Tại lúc này kỹ năng của cậu phát huy vượt xa bình thường, đạt đến cấp bậc trước nay chưa từng có.
“Mấy người của tòa nhà đều lừa đảo! Người xấu! Quỷ hút máu! Chủ nghĩa tư bản xấu xa!”
“Không, ngài nghe chúng tôi chút. Chúng tôi không đến vì phí tòa nhà thật, chúng tôi muốn xem nhà ngài rò nước…”
“Hu hu hu…”
Du Dữu loáng thoáng nghe được một tiếng ‘Đệch’ rất nhỏ, rất nhỏ, rất đè nén, giống nghe nhầm vậy.
“Tao nói này, nói nhảm với thằng nhóc này làm gì! Trực tiếp xử luôn!”
“Im miệng! Bùn nhão như mày thì biết gì!”
“Đừng khóc mà. Ngài cứ mở cửa đi. Chúng tôi kiểm tra một chút thôi. Nếu như là vu oan ngài, ống nước không hỏng thì tiền phí tòa nhà tôi miễn cho ngài luôn. Tiền phí thiếu trước đó bỏ qua luôn. Được không?”
Điều kiện khiến người ta dao động, đại ca này đầu vẫn thông minh.
Du Dữu lo lắng còn diễn tiếp thì bọn họ sẽ trở mặt không diễn nữa, nên cậu đồng ý.
“Thật hả? Thật là sau đó không giục tôi đóng tiền nữa?”
“Là thật, ngài không tin thì chúng tôi viết xác nhận cho ngài.”
“Được.”
Mấy người đàn ông ở cửa nghe thấy đồng ý, dồn dập lộ vẻ mặt mừng rơn.
Nói linh tinh nửa ngày cuối cùng cũng hết khổ rồi.
“Hở? Lạ thật…”
“Sao thế?”
Du Dữu giả bộ mở cửa hai lần, phát ra tiếng cố mở cửa “Sao cửa không mở được?”
Nói như thật vậy.
Sau đó uống một ngụm coca đá. Nói nhiều nên hơi khô miệng.
Uống xong vẫn thấy miệng khó chịu nên uống ngụm nữa. Có tiếng lọc cọc.
Bỗng lại nghe thấy một tiếng ‘Đệch’.
“Hình như tao nghe thấy tiếng ăn uống. Không phải bị nó lừa chứ? Tao đã nói rồi, cứ thế làm thôi!”
“Im miệng! Bùn nhão như mày hiểu cái búa á!”
“Thật sự không mở được. Ài, cửa này hỏng rồi hay sao á.” Du Dữu vô tội nói “Không phải mấy người cố ý trả đũa làm hỏng khóa nhà tôi chứ?”
“Làm sao hỏng được?!” Đại ca nhóm móc túi cuối cùng cũng không giữ bình tĩnh được, bắt đầu nói không lựa lời “Vừa rồi vẫn dùng tốt cơ mà?”
“Vừa rồi dùng tốt như nào?”
“Tôi thấy cậu gọi thức ăn ngoài! Cửa không mở được thì cậu nhận đồ thế nào? Cái túi lớn vầy!”
“À, anh bảo cái đó hả” Du Dữu vẫn cố gắng để hắn nói ra sơ hở “Lấy từ lỗ chó á.”
“???”
Năm tên trộm đồng loạt cúi đầu nhìn.
Bên dưới cửa, chuồng chó được vén sang, một túi rác bị vứt ra.
“Giúp tôi vứt túi này đi với, cảm ơn.”
Đại ca gọi đàn em nhỏ nhất, thật sự giúp đổ rác.
Hắn ta không chịu được mà móc ra hộp thuốc, quá sầu, phải hút mới được.
“Cửa nhà ngài hỏng thì ngài cũng không ra được. Chúng tôi tạm không đi mà giúp ngài mở cửa đã.”
Đến rồi đến rồi, kịch bản phá cửa!
Du Dữu vội vàng khách sáo nói lại “Không cần không cần, tôi gọi điện thoại nhờ người đến phá khóa là được. Mười phút là ổ khóa này ổn rồi.”
Nghe thế đại ca móc túi nhướn mày, trên trán xổ xuống ba gạch.
Hắn ta chưa gặp thằng ngu nào tích cực như thế.
“Được, không thì tôi giúp cậu gọi cho. Chúng tôi là người của tòa nhà, biết bên chuyên làm.”
“Tôi tự gọi là được.” Du Dữu ngồi xổm cạnh cửa, uống một ngụm coca rồi bấm 110.
Trộm ở ngoài cửa không thấy cậu bấm số nào, chỉ nghe thấy tiếng gọi điện thoại.
“Alo? Chào ngài, cửa nhà tôi bị hỏng khóa, tôi không ra ngoài được. Chỗ ngài có thể cử hai người đến phá khóa không? À, địa chỉ hả. Địa chỉ là…”
Trộm ngoài cửa yên lòng, thằng ngu này gọi mở khóa cũng không đề cập đến bởi vì bên tòa nhà muốn vào, xem ra không lừa bọn họ.
Nhưng để phòng vạn nhất bọn họ quyết định chỉ chờ mười phút.
Mười phút sau có hai người mặc đồng phục cảnh sát nhân dân, mang theo một thợ phá khóa ra khỏi thang máy.
“Ai? Nhà ai muốn phá khóa?”
“…?!”
“Hửm? Sao nhìn mấy người quen quen… Á đệch! Trâu bò nha! Chuột mà dám tìm mèo giúp à? Tất cả đứng lại!”
…
Một bên khác.
Thương Am cũng đã báo cảnh sát, chuyển màn hình giám sát sang điện thoại. Sau đó hắn lập tức lái xe về nhà.
Hắn cũng không phải toàn năng, không có cách nào đoán được hôm nay có tội phạm đến cửa.
Trên đường lái xe không ngoài dự đoán có tai nạn khiến tắc đường.
‘Cưỡng chế’, lại là năng lượng từ cõi u minh phá rối.
Thương Am cầm tay lái, ánh mắt nghiêm túc. Cảm giác tàn bạo trong lòng hắn lại trào lên hận không thể hủy diệt tất cả mọi thứ.
Bởi vì bị cảm xúc này quấy rối, vì tức giận nên gân xanh hằn lên trên mu bàn tay của hắn, hàm răng nghiến chặt.
Năng lượng thần bí kia dẫn phiền phức tìm tới cửa, khiến giao thông tắc nghẽn. Đồng thời cũng cố gắng hết sức mà ảnh hưởng đến nội tâm của hắn, xáo trộn nó.
Thậm chí hắn không dám nhìn màn hình theo dõi, điện thoại bị hắn quăng bên ghế phó lái. Hắn chỉ thỉnh thoảng lướt qua để xác định chưa có chuyện gì xảy ra.
Khi tâm trạng không ổn định thì khả năng phán đoán cũng giảm. Đầu ngón tay Thương Am trắng bệch, tâm thì loạn. Hắn cũng không biết vì Du Dữu có thể bị thương hay do hắn cực kì ghét cảm giác không kiểm soát được tâm trạng, trở nên mất bình tĩnh như bây giờ.
Giá trị hắc hóa lại bắt đầu tăng, bắt đầu từ 90 và đơn vị tăng là 01.
Lấy tốc độ tăng đều nhảy lên số 95.
Tắc đường nửa tiếng, Thương Am dừng xe trước đèn đỏ, nghiêng đầu nhìn màn hình theo dõi.
Ánh mắt này đã khiến giá trị hắc hóa đang tăng được kiềm lại.
Hắn cho rằng mình sẽ nhìn thấy hiện trường phạm tội hoặc xảy ra một vài chuyện khác.
Có thể là cửa chính bị phá, tội phạm đi vào cướp tiền, đánh người, Du Dữu thì khóc lóc cầu xin.
Có thể là Du Dữu liều chết phản kháng, kết quả bị trả thù một cách máu me.
Có thể là Du Dữu trốn ở góc nào đó, lúc nào cũng có thể bị phát hiện.
Có thể là bị kí©h thí©ɧ mà nảy sinh xung đột, sau khi đánh nhau xong có tội phạm bị thương, có tội phạm té lầu còn Du Dữu thì đang nắm lan can treo ở ngoài ban công.
Hoặc bị xâm phạm bỗng bộc phát tiềm năng, đánh thắng tất cả tội phạm nhưng tinh thần lại sụp đổ.
Những khả năng đó, Thương Am một lúc nghĩ được năm cái.
Nhưng trước mắt không xảy ra cái nào, trong máy theo dõi không xảy ra chuyện gì, gió êm biển lặng.
Là do đường truyền không tốt?
Ngón tay hắn run lên vì những cảm xúc cực đoan, lúc cầm điện thoại lên xem còn nhấn nhầm mấy chỗ.
Du Dữu vẫn ngồi chồm hổm ở cửa, đổi một chén coca khác, ăn hết đồ ăn vặt. Mà những tên trộm ở ngoài lại không thấy ai cả.
Không thấy? Tự rời đi? Sao có thể được??
Đèn chuyển sang xanh, Thương Am tiếp tục lái xe. Hắn không thể nghĩ ra Du Dữu đã làm cách nào.
Trong lúc đang nhấn ga thì hắn nhớ đến lời dặn của cậu trong tin nhắn.
Trong hai tin gửi đến, một tin nhờ hắn giúp báo cảnh sát, một tin khác thì nhắc hắn trước khi lái xe kiểm tra phanh, trên đường đi nhớ chú ý tuân thủ luật giao thông.
Chân đang giẫm ga hơi nhả ra.
Giá trị hắc hóa cứ thế dừng ở số 95, không tăng nữa.
Lúc Thương Am về đến nhà tay cầm xà beng, hắn bị cảnh sát ngăn lại ở hành lang, còn bị nhầm thành đồng bọn của đống trộm cướp kia.
Tất cả năm người đều bị bắt lại.
Không bạo lực, không máu me, không có ánh mắt khóc lóc hay sụp đổ, phòng ở không bị xáo trộn.
Lúc hắn vào cửa nhà, l*иg ngực vẫn phập phồng rất nhanh. Hắn nhìn qua hành lang nhỏ sau cửa thì thứ đầu tiên nhìn thấy là một tô mì sợi và Du Dữu vẫn còn đang đeo tạp dề.
Bát mì vẫn đang nóng bốc hơi, hành hoa thái nhỏ rắc bên trên, mùi thơm hấp dẫn.
“Chú, ngài về rồi~”
“Ừm.”
Bàn tay đang nắm chặt, lòng bàn tay hằn dấu móng tay cũng theo tiếng chào của cậu mà lỏng ra.
Ánh mắt Du Dữu đầu tiên nhìn lêи đỉиɦ đầu của Thương Am, vẻ mặt nghiêm túc hơn sau đó ánh mắt lướt xuống nhìn hai tay trống không của hắn.
“Chú, nhân hạch đào đâu?”
“… Quên mua.” Thương Am giật mình, sau đó híp mắt hỏi lại “Thế món ngọt đâu?”
“Ha ha, ha ha…” Du Dữu cười gượng “Chẳng may ăn hết rồi.”