Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Chiếm Chị Ấy

Chương 68: Hoàn toàn văn

« Chương Trước
..........

Là như thế này sao?

Ôn Dư Nhiễm uống rượu không nhiều lắm, men say rất nhẹ, nhưng tâm phiền ý loạn không thể giải thích được.

Chính nàng đã nói lời vui đùa như vậy sao?

Thật đúng là xấu xa.

Cảm giác áy náy xen lẫn vài phần tự trách, khó chịu không nói nên lời.

Lúc sau Điền Tiểu Hinh còn trêu ghẹo rất nhiều, nói: "Cô bé này thật sự rất có nghị lực, bây giờ thật sự đã có được cậu, cô bé không nói với cậu về chuyện trước kia sao?"

Ôn Dư Nhiễm trả lời cho có lệ, trong lòng luôn nhớ đến tiểu cô nương, phần sau của bữa cơm đều cảm thấy rất hạnh phúc.

...........

Khi ăn gần xong, tài xế cũng đã đến nơi.

Sau khi Ôn Dư Nhiễm tiễn Điền Tiểu Hinh đi, nhìn thấy tài xế vẫn đang đợi ở bên đường, nàng cũng lên xe, xe vững vàng hướng về nhà.

Sau khi về đến nhà, Ôn Dư Nhiễm phát hiện tiểu cô nương không có ở nhà.

Nàng gọi tên Ninh An mấy lần, nhưng đều không nhận được câu trả lời. Ôn Dư Nhiễm lại đi xem xét mấy căn phòng.

"Ninh An?" Ôn Dư Nhiễm đi vào phòng khách, nơi này là cho tiểu cô nương để đồ vật, bên ngoài có một ban công nhỏ.

Cánh cửa của ban công nhỏ cũng trong suốt, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của tiểu cô nương bên ngoài bức rèm.

Ninh An đưa lưng về phía nàng, đối mặt với lan can ban công nhìn ra bên ngoài, từ góc độ của Ôn Dư Nhiễm chỉ có thể nhìn thấy đường cong mềm mại trên lưng của tiểu cô nương.

Ôn Dư Nhiễm bước xuyên qua phòng khách đến gần tiểu cô nương.

Ánh mắt của nàng vẫn luôn ở trên người của tiểu cô nương, không chú ý đường đi cho lắm, cánh tay dường như vô tình chạm phải một vật bằng gỗ.

"Phanh."

Đó là âm thanh của một đồ vật rơi xuống đất.

Đã rơi vật gì?

Ôn Dư Nhiễm quay đầu nhìn lại, phát hiện ra rằng mình đã va phải một chiếc hộp trên giá gỗ, có một số trang giấy bị rơi ra.

Chiếc hộp này dường như được tiểu cô nương mang đến từ căn phòng cho thuê u ám đó, vẫn luôn được xem là bảo vật.

Ôn Dư Nhiễm thở ra một hơi, nhẫn nại ngồi xổm xuống, cố gắng thu dọn nhặt đồ đạc lên.

Nhưng khi tầm mắt chạm đến mặt đất, Ôn Dư Nhiễm ngây ngẩn cả người.

——Trong hộp chính là ảnh chụp của nàng.

Ôn Dư Nhiễm lần lượt nhặt từng trang giấy rơi vãi trên mặt đất lên rồi đặt vào bên trong hộp, nàng nhìn cho thật kỹ không thiếu sót thứ gì.

Trong hộp là ảnh chụp của Ôn Dư Nhiễm, có một số là ảnh đã được rửa, có một số được cắt ra từ tạp chí, có một vài trong số đó là từ ảnh nhóm.....

Những bức ảnh này đã được trải dài qua rất nhiều năm, được bắt đầu từ lúc nàng đến diễn thuyết ở trường sơ trung cho đến trang bìa của các tạp chí gần đây.

Ngoài ra còn có một bức ảnh vốn dĩ là nàng chụp chung cùng với Điền Tiểu Hinh, nhưng vị trí của Điền Tiểu Hinh đã bị bút đỏ gạch bỏ.

Như thể xen lẫn nỗi oán niệm rất lớn

Trái tim của Ôn Dư Nhiễm run lên mấy lần.

"Trả lại cho em đi." Giọng nói của tiểu cô nương từ phía trên truyền đến.

Ôn Dư Nhiễm run rẩy ngẩng đầu nhìn lên.

Nhìn thấy Ninh An đứng trước mặt nàng, đang cúi đầu nhìn nàng.

Màu mắt rất tối.

Ôn Dư Nhiễm hít sâu vài lần để cho nhịp tim dần dần ổn định, sau đó chậm rãi đứng dậy đem chiếc hộp trả lại trên tay cho tiểu cô nương.

"Của em đây." Ôn Dư Nhiễm nuốt nước bọt, ổn định giọng nói,

"Chị sợ sao?" Giọng nói của tiểu cô nương rất nhẹ nhàng.

"Không có." Ôn Dư Nhiễm siết chặt ngón tay, sau đó mới thả lỏng một chút: "Trước kia tôi... có thể không quá chú ý đến em, thật xin lỗi, sau này tôi sẽ đối tốt với em."

Sau khi nói xong, Ôn Dư Nhiễm kiềm chế nỗi sợ hãi nhẹ của mình và cố gắng nở một nụ cười dịu dàng.

Ninh An lặng lẽ nhìn nàng.

Một lúc sau, Ninh An mới nhẹ nhàng đáp lại: "Vâng."

"Trước kia, tôi đã từng cùng với Điền Tiểu Hinh ở bên nhau, nhưng đã chia tay từ lâu, bây giờ gặp nhau như một đối tác. Thật sự không có gì cả."

"Vâng." Ninh An lại nhẹ nhàng lên tiếng.

Ôn Dư Nhiễm tiến lên hai bước về phía trước.

Nàng nghĩ tiểu cô nương có một chút cố chấp, cho dù tiểu cô nương chính là ma, nhưng chính nàng cũng thích một hồn ma như vậy.

Không có gì phải sợ cả.

Ôn Dư Nhiễm vừa suy nghĩ, vừa nắm tay của tiểu cô nương

Sau đó nàng cúi đầu xuống, có chút vụng về hôn lên đôi môi của tiểu cô nương một cái nhẹ.

"Ninh An."

"Vâng?" Giọng nói của Ninh An có chút ngẩn ra, dường như còn có chút muốn khóc nức nở.

"Cuối tuần chúng ta đi leo núi đi."

—— cuối tuần chúng ta đi leo núi đi.

—— đây là chuyện chị thiếu em.

Nửa câu cuối cùng vẫn chưa nói ra được

Nàng vẫn còn nhớ rõ lúc trước, nói muốn dẫn tiểu cô nương đi ra ngoài chơi, kết quả nửa đường xảy ra tai nạn xe hơi, và phát hiện ra tiểu cô nương là một hồn ma.

Chính nàng đã rối rắm, cũng chưa dẫn tiểu cô nương cùng nhau đi chơi.

.............

Đêm đó, Ôn Dư Nhiễm lại mơ thấy giấc mộng đó.

Trong giấc mơ, đầu của nàng bị bao phủ bởi mái tóc hoa râm.

Tiểu cô nương vẫn tràn đầy thanh xuân, từ đầu đến chân vẫn còn căng mịn.

Ôn Dư Nhiễm lại một lần nữa bừng tỉnh dậy.

Nàng lau mồ hôi lạnh trên trán, nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương đang ngủ say bên gối, có chút thất thần.

Làm sao có thể như thế được?

Sáng nay có rượu, sáng nay say.

Ở bên nhau một ngày, thì tính một ngày.

Ôn Dư Nhiễm không biết bản thân đã ngồi trong bóng tối bao lâu, sau đó thật sự rất mệt mỏi ngủ thϊếp đi lúc nào cũng không hay.

................

Cuối tuần cũng đã đến.

Ôn Dư Nhiễm đã chuẩn bị đầy đủ, sau mấy giờ lái xe cuối cùng cũng dẫn tiểu cô nương đến dưới chân núi.

Cảnh tượng bình minh trên đỉnh núi ở đây rất nổi tiếng.

Nghe nói điều kiện ăn ở trên đỉnh núi cũng không lý tưởng, Ôn Dư Nhiễm không chọn leo vào ban đêm, mà đặt đồng hồ báo thức vào sáng sớm.

Rạng sáng, đồng hồ báo thức vang lên.

Ôn Dư Nhiễm choáng váng đứng dậy, cả hai mắt đều không mở ra được, đi đường có chút loạng choạng.

Tiểu cô nương dường như cũng không có việc gì.

Các nàng mang theo đèn pha, bắt đầu leo

từ chân núi. Cũng may bây giờ chỉ là cuối tuần, không phải ngày lễ đặc biệt, cũng không có mấy người leo núi, chỉ có vài bóng người thưa thớt.

Lúc bắt đầu, Ôn Dư Nhiễm mang túi ở trên lưng của mình.

Sau khi leo được một lúc, túi của Ôn Dư Nhiễm đã được mang trên lưng tiểu cô nương.

Sau khi leo được một lúc, người của Ôn Dư Nhiễm cũng được cõng trên lưng tiểu cô nương.

Cổ của tiểu cô nương rất lạnh, Ôn Dư Nhiễm vòng tay ôm lấy cổ, trong hốc tay cảm thấy có chút lạnh. Nhưng ngay sau đó, Ôn Dư Nhiễm đã thích nghi với nhiệt độ này và chìm vào giấc ngủ một cách nhàn nhã.

"Ôn Dư Nhiễm."

"Ôn Dư Nhiễm, lên đến nơi rồi."

Một giọng nói nhẹ nhàng chui vào trong lỗ tai, Ôn Dư Nhiễm giãy dụa vài cái, mới từ từ tỉnh lại.

Nàng đang gối đầu lên đùi của tiểu cô nương, cổ còn có chút tê dại. Ôn Dư Nhiễm dùng cánh tay chống đỡ trên mặt đất, từng chút ngồi dậy.

"Mặt trời mọc ở bên kia."

Ôn Dư Nhiễm quay đầu lại, nhìn về hướng tiểu cô nương chỉ.

Nhìn thấy một ánh sáng lơ lửng màu đỏ thẫm lan tỏa từ phía chân trời, thời gian chậm rãi trôi qua, ánh sáng đỏ nhảy vọt lên, ở trung tâm có một vòng tròn giống như lòng đỏ trứng, ánh sáng màu đỏ mênh mang phản chiếu những đám mây lốm đốm trên mái vòm

"Ôn Dư Nhiễm."

"Làm sao vậy?"

"Chị sẽ cùng em luôn ở bên nhau, đúng không?"

Giọng nói lơ lửng của tiểu cô nương, giống như chim không tìm được tổ, âm cuối tan ra trong không trung.

Ôn Dư Nhiễm trầm mặc.

Không biết đã trầm mặc bao lâu, rốt cuộc Ôn Dư Nhiễm cũng không nhịn được mà mở miệng.

"Tôi sẽ không bỏ rơi em. Nhưng tôi sẽ già đi ..."

Nàng cố gắng hết sức để nói chuyện một cách tự nhiên, để che giấu tất cả những sự yếu ớt không xác định và lo lắng, giọng nói của nàng bình thản như một người đang tán gẫu

Giây tiếp theo, Ôn Dư Nhiễm nghe được tiếng cười.

"Em cũng sẽ già mà." Ninh An ngọt ngào mỉm cười.

Nhìn thấy tiểu cô nương vung tay lên, trên mặt hiện lên một nếp nhăn, tiểu cô nương lại vung tay lên, thì lại xuất hiện một nếp nhăn khác. Vẫy hai tay vào nhau, các nếp nhăn đã biến mất.

Rất giống như ảo thuật.

"Chị thích em trông như thế nào thì em sẽ trông như thế đó. Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau già đi, cùng nhau đầu thai, cùng nhau uống canh Mạnh Bà." Từng lời nói của tiểu cô nương đều mang theo ý cười.

Ôn Dư Nhiễm không khỏi cong khoé miệng.

"Được." Ôn Dư Nhiễm cười nói.

Gánh nặng nhất trong lòng đã vứt xuống đất, Ôn Dư Nhiễm mỉm cười đến chân thành.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, mặt trời gần như đã hoàn toàn ló dạng, toàn bộ không trung đều đỏ cả một góc trời.

Có lẽ xung quanh quá yên tĩnh, Ôn Dư Nhiễm nhớ lại rất nhiều hồi ức.

Có tốt và xấu, nhưng kết quả cuối cùng là tốt.

Ôn Dư Nhiễm nghiêng đầu: "Ninh An, tôi vẫn luôn muốn hỏi em một chuyện."

"Chuyện gì, chị hỏi thì em sẽ nói." Ninh An chớp chớp mắt.

"Có lần, tôi bị oan hồn của Cát Thiên Hải quấn lấy, nhưng ngày hôm sau tôi không nhớ rõ em đã đến, giống như thiếu đi một phần ký ức vậy." Ôn Dư Nhiễm cẩn thận suy nghĩ, nói:

"Em có thể xóa trí nhớ của tôi hay không? "

Ninh An tạm dừng một lát, đáp: "Đúng vậy."

"Chúng ta rõ ràng đã biết nhau từ trước, nhưng tôi không nhớ rõ gì cả, có phải em cũng đã xóa trí nhớ của tôi ?"

Lần này, Ninh An quay đầu đi, không trả lời.

Ôn Dư Nhiễm tiếp tục nói: "Sau này em đừng làm như vậy nữa, tôi muốn lưu giữ lại tất cả những ký ức chung của chúng ta."

Ninh An trầm mặc một hồi lâu.

Cuối cùng vẫn là nói câu đồng ý: "Được."

Ôn Dư Nhiễm cũng không truy vấn về cái gọi là ký ức đã mất của nàng.

Ninh An cũng không nói.

Bầu trời cũng đã sáng hơn.

Ninh An nhìn về phía bầu trời xa xăm, mọi ký ức đan xen vào một chỗ——

Làm gì có ký ức đã mất ? Ninh An trong lòng cười một tiếng.

Thật ra thì Ôn Dư Nhiễm không nhớ ra được, bởi vì không quan trọng cho nên đã quên thôi.

Quên đi một cách dễ dàng và sạch sẽ.

Bản chất con người, có mấy ai sẽ nhớ đến một người ăn xin mà mình đã tiện tay bố thí ?

Từ 5 năm trước đến bây giờ. Ninh An nhớ rất rõ từng giây từng phút cùng với Ôn Dư Nhiễm ở gần nhau, từng giây từng phút đó được nhai đi nhai lại liên tục. Cô cũng nhớ rất rõ sự đau đớn điên cuồng của việc cầu mà không được..

Có rất ít những hồi ức tốt đẹp, thiếu đến mức chúng cứ được nhai đi nhai lại. Những phần còn lại chỉ là mơ ước, thèm khát và ghen tị.

5 năm trước, chỉ có Điền Tiểu Hinh mới có thể được gọi nàng bằng tên " Ôn Dư Nhiễm ".

Còn cô chỉ có thể đóng cửa phòng lại, đối diện với bức ảnh mới dám một tiếng gọi tên đầy đủ.

Cô ngày đêm hy vọng và dùng hết toàn lực để thực hiện câu nói kia "Khi nào em lợi hại giống như tôi, thì tôi sẽ chấp nhận em".

Kết quả là người hứa hẹn đã quên.

Nhưng không sao cả, mọi thứ đã qua rồi, những hồi ức trong quá khứ cũng chỉ có một chút ít như vậy, những ký ức trong tương lai có thể càng ngày càng nhiều hơn nữa.

Ninh An nhìn người bên cạnh, lộ ra một nụ cười ngọt ngào——

Lần này,

Cô đã thật sự được như ước nguyện.

........................

Hoàn toàn văn

....................

Editor: Thế là đã hết truyện, chính thức lấp hố.

" Một sự giúp đỡ trong lúc khó khăn, đối với những người khác tưởng chừng rất đơn giản, nhưng đối với người được giúp là cả vầng ánh dương."

Cảm ơn mọi người đã theo dõi trong thời gian qua.^^

Em mở hố mới " Thương gia đá quý cùng kim cương tiểu thư". Mọi người qua ủng hộ em.
« Chương Trước