............
Vừa mới tỉnh lại sau cơn hôn mê, tâm trí của Ôn Dư Nhiễm vẫn có chút hỗn loạn.
Tốc độ nói của y tá quá nhanh, các thông tin đồng loạt xuất hiện, Ôn Dư Nhiễm không thể xử lý trong thời gian ngắn.
Đau đầu.
Ôn Dư Nhiễm đưa bàn tay không có kim tiêm lên, dùng ngón tay cái ấn mạnh vào huyệt thái dương, híp mắt lại, ánh mắt mơ hồ rơi trên mặt của y tá.
"Xin lỗi ... tôi vừa mới tỉnh, thật sự không hiểu rõ ý của cô. Cô có thể lặp lại lần nữa được không?"
Y tá cũng không có một tia nóng nảy nào, mỉm cười, kiên nhẫn nói:
"Cô nhóc mà cô nhắc đến đang ở bên ngoài, không có ngoại thương, nhưng cần phải tiến hành kiểm tra thêm. À, đúng rồi, cô nhóc này sau khi hoàn thành thủ tục vẫn luôn ở bệnh viện chờ. Đã chờ suốt đêm rồi. "
Ôn Dư Nhiễm híp mắt nghe y tá nói, nắm bắt được từ ngữ mấu chốt mà nàng quan tâm nhất.
Ninh An...... Không có ngoại thương......?
Sao có thể?
Điều này thậm chí còn kỳ lạ và đáng sợ hơn phanh xe bị trục trặc không thể giải thích được.
Tim đập nhanh gấp đôi.
Ôn Dư Nhiễm dừng lại một lát, tầm mắt dời đi, đáp xuống cửa sổ trong phòng bệnh, bầu trời nhàn nhạt phản chiếu qua khung cửa sổ màu trắng làm cho người ta không thể khống chế được hoảng hốt.
Có một số vấn đề phải được làm rõ.
Nàng hít một hơi thật sâu, kiềm chế sự hỗn loạn của đại não, rồi cố hết sức nhớ lại cảnh tượng trước khi hôn mê.
Ký ức tuy bị đứt gãy nhưng lại rất rõ ràng, cho dù muốn quên cũng không thể quên được, chỉ cần nói một câu là có thể nhớ lại toàn bộ chi tiết, nàng vẫn nhớ rõ cổ của tiểu cô nương bị đứt, máu dính đầy cửa sổ phía trước.
Sao có thể không có việc gì?
Nguyên nhân của nỗi sợ hãi và bi thương vốn dĩ là do cái chết của tiểu cô nương, vào lúc này dần dần bị phai nhạt, thay vào đó không phải là sự ngạc nhiên, mà là một loại kinh hoàng khác.
"Cô ..." Cổ họng của Ôn Dư Nhiễm khô khốc đến lợi hại, cô y tá nhận ra điều này liền đưa cho Ôn Dư Nhiễm một ly nước. Ôn Dư Nhiễm chặn ly nước, tiếp tục nói:
"Phiền cô bảo cô bé kia vào đây một chút."
"Được." Y tá mỉm cười chuyên nghiệp.
Sau khi giọng nói hạ xuống, nữ y tá xoay người rời khỏi phòng bệnh, bóng lưng màu trắng biến mất ở khung cửa, cửa phòng khép chặt lại.
Ôn Dư Nhiễm nằm nửa người trên giường bệnh, dùng khuỷu tay chống thân thể lên, đầu ngón tay có chút run lên, tim đập rất nhanh.
Nàng cũng không biết mình đang mong đợi điều gì và sợ hãi điều gì.
Nếu bước vào là tiểu cô nương, chứng minh tiểu cô nương vẫn chưa chết ...
Nếu tiểu cô nương không chết......
"Kẽo kẹt."
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Tiểu cô nương bước vào cửa phòng, đội chiếc mũ màu trắng che nắng, trên người mặc chiếc áo khoác và quần thể thao, chính là bộ trang phục được mặc trước khi tai nạn xe hơi xảy ra, trên người có một số vết màu xám, nhưng không nhìn thấy vết thương rõ ràng nào.
Trong trí nhớ của nàng, tiểu cô nương đã chết trước mắt nàng, nhưng bây giờ, tiểu cô nương lại đang đứng sờ sờ ở đây.
Cổ trắng nõn, không hề có dấu vết.
Không hề dấu vết.
"Ôn Dư Nhiễm ........" Tiểu cô nương mỉm cười với nàng, má lúm đồng tiền ngọt ngào và giọng nói nhẹ nhàng.
Từ ngoại hình đến cách ăn mặc, giọng nói, nụ cười, mọi yếu tố đều vô cùng quen thuộc nhưng cũng vô cùng xa lạ.
"Đừng qua đây ......" Ôn Dư Nhiễm lùi lại về sau nửa tất, những lời này này gần như vô thức nói ra, não bộ còn chưa kịp phản ứng thì lời nói đã thoái ra khỏi cổ họng.
Nụ cười của tiểu cô nương đóng băng trong một giây.
Ôn Dư Nhiễm hít sâu một hơi, nói: "Xin lỗi, em ra ngoài trước đi."
Nụ cười của tiểu cô nương đọng lại ở đó, một lúc sau mới tan ra.
"Vâng." Tiểu cô nương nhẹ nhàng lên tiếng.
Sau đó, Ninh An vẫn giữ một nụ cười trong sáng và ngọt ngào, chậm rãi lùi lại về phía sau, từng bước đi ra khỏi phòng bệnh, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng bệnh yên ắng trở lại.
Ôn Dư Nhiễm nuốt nước bọt, ổn định những ngón tay đang run rẩy của mình và gọi điện thoại cho trợ lý.
" Ôn tổng, cuối cùng sếp cũng đã tỉnh lại. Xác của chiếc xe mà sếp lái lúc đó đã được đưa đi giám định, trước mắt vẫn chưa phát hiện ra vấn đề gì. Cảnh sát bên kia cần sếp giảm bớt thời gian để hợp tác điều tra. Tôi sẽ liên lạc với bọn họ, chờ sức khỏe của sếp ổn định rồi tính tiếp. Bệnh viện mà sếp đang ở, lúc ấy do xe cấp cứu của bệnh viện phái đến, điều kiện ở mức trung bình, nhưng vì không có vấn đề gì lớn và có thể xuất viện sớm nên không bố trí chuyển viện. Bên công ty cũng có nhiều vấn đề. Khi nào sếp có thể quay lại ? ... "
Ôn Dư Nhiễm không để ý đến vấn đề của trợ lý, khống chế thanh âm run rẩy trong lời nói:
"Gửi số điện thoại của bác sĩ tâm lý qua đây."
"À... ờ, vâng!" Trợ lý cho rằng Ôn tổng vì xảy ra tai nạn xe cộ nên bị kí©h thí©ɧ gì đó , rất nhanh trả lời đồng ý.
...........
Bác sĩ tâm lý tư nhân trả lời điện thoại rất nhanh, lúc trước Ôn Dư Nhiễm đã từng điều trị áp lực công việc ở đây, rất tin tưởng vị bác sĩ này.
Ôn Dư Nhiễm hít thở sâu vài cái, sau đó sắp xếp thứ tự từ ngữ, giải thích rõ ràng tình hình hiện tại.
"Ông thấy thế nào, có phải là ảo giác không?" Ôn Dư Nhiễm hỏi.
Bác sĩ tâm lý cũng không ngạc nhiên với sự kiện thần quái này, ngược lại tự nhiên mà giải thích:
"Người ta bị ảo giác trong điều kiện thần kinh căng thẳng cực độ là chuyện bình thường. Ôn tổng không cần nghĩ quá nhiều..."
Sau đó, bác sĩ tâm lý nói rất nhiều từ ngữ chuyên nghành, nhưng Ôn Dư Nhiễm không lắng nghe.
Vài phút sau, Ôn Dư Nhiễm cúp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đại não nhất thời trống rỗng, nhịp tim đập nhanh cũng dần dần bình tĩnh lại, đầu óc tỉnh táo đến đáng sợ.
Là ảo giác sao?
Ôn Dư Nhiễm nhắm mắt tự hỏi bản thân, dùng lòng bàn tay che đôi mắt lại.
Nàng rất muốn tin rằng cảnh tượng đó chỉ là ảo giác, cho nên đã gọi điện cho bác sĩ tâm lý để xác nhận.
Nhưng một khi đã bình tĩnh lại, những chi tiết và manh mối dày đặc lại hiện ra trong đầu. Ép người ta không thở nổi.
Vị đại sư mặc áo vàng từng nói rằng nàng bị một ma nữ quấn thân, âm khí rất nặng.
Làn da của tiểu cô nương lạnh lẽo và u ám, không bao giờ đỏ mặt, khi hôn môi cũng không có hơi thở và nhịp tim cũng không đập.
Còn có......
Đã từng không biết bao nhiêu lần bắt được cái đuôi, nhưng bởi vì quá hoang đường nên mối nghi ngờ bị dập tắt. Bây giờ, tất cả những điểm nghi ngờ lại xuất hiện, từng chút một nổi lên mặt nước, hiện tại lại thêm một chân tướng đã được đưa ra.
Ôn Dư Nhiễm đột nhiên cảm thấy sống lưng phát lạnh, hơi lạnh theo kinh mạch đi thẳng vào tim.
........
"Cốc, cốc, cốc."
Có ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến.
Ôn Dư Nhiễm liếc nhìn bình nước truyền dịch, phát hiện bình nước đã gần hết. Nàng nghĩ rằng đó là y tá đang gõ cửa để thay thuốc, vì vậy ngầm đồng ý cho phép người kia đến vào.
Giây tiếp theo, cửa phòng bệnh mở ra.
Từ khe cửa lộ ra một cái đầu và bím tóc đen nhánh nhu thuận đến đáng yêu.
Là tiểu cô nương.
Tim của Ôn Dư Nhiễm đập lỡ một nhịp.
"Bác sĩ nói chị có thể lập tức xuất viện, em mang cháo đến cho chị, chị......."
Màu trắng của bức tường phòng bệnh làm nổi bật lên làn da trắng nõn của tiểu cô nương, đặc biệt rất loá mắt, bàn tay trắng nõn kia đang móc vào một cái túi ni lông, bên trong túi hẳn là cháo.
Khi nói chuyện, giọng điệu của tiểu cô nương rất nhỏ nhẹ và mềm mại, đã từng khiến nàng cảm thấy an tâm.
Nhưng lúc này đây, Ôn Dư Nhiễm cảm thấy một tia sợ hãi cực độ.
Ôn Dư Nhiễm dùng sức khắc chế sợ hãi.
Hiện tại vẫn chưa được xác nhận hoàn toàn, những hình ảnh đó có thể vẫn chỉ là ảo giác, không thể kết luận quá sớm.
Không thể kết luận quá sớm.
Không thể kết luận quá sớm.
Lặp đi lặp lại thuyết phục bản thân, cuối cùng nàng cũng chịu mở miệng, gần như ép buộc mình thốt ra câu nói kia: "Em qua đây."
Tiểu cô nương nghiêng đầu, bưng theo bát cháo chậm rãi bước đến bên giường, đứng yên trước mặt nàng.
Ôn Dư Nhiễm chống nệm giường, di chuyển đôi chân có chút tê cứng, sau đó từ từ ngồi dậy.
Từ góc nhìn của Ôn Dư Nhiễm, có thể thấy rõ ràng những nếp gấp cùng tro bụi trên áo khoác của tiểu cô nương, mái tóc đen nhánh xõa trên vai, còn có đôi môi đỏ tươi của tiểu cô nương, có thể gợi lên một số hồ ức ái muội.
Thoại nhìn, trông giống như một người sống động hoàn chỉnh.
Ôn Dư Nhiễm run rẩy đưa tay lên, di chuyển lên với tốc độ rất chậm, đem ngón tay đưa đến dưới chóp mũi của tiểu cô nương.
Đầu ngón tay có cảm giác lạnh khi chạm vào.
Ngoài điều đó ra, không có cảm giác nào khác — không có hơi nóng, không có dòng khí, không có hô hấp.
Một người sống làm thế nào mà không có hô hấp.
Cho nên......
Một vụ nghi án được kéo dài đã tìm thấy bằng chứng cuối cùng, không có khả năng lật lại bản án. Vô số chi tiết và manh mối đã được tìm được hướng đi hợp lý, mỗi một chi tiết được kết hợp thành chứng cứ xác thực, cuối cùng chạy thẳng đến đáp án duy nhất——
Tiểu cô nương không phải người, tiểu cô nương là......
Sau một khoảng thời gian ngắn yên lặng, Ôn Dư Nhiễm mới phản ứng lại, nhanh chóng thu tay lại, run rẩy không kiềm chế được mà vô thức tránh xa tiểu cô nương.
Nhịp tim tăng vọt trong nháy mắt, gần như không bình thường, sợ hãi cùng quá nhiều cảm giác phức tạp đan xen vào nhau, không có gì là rõ ràng.
Lòng bàn tay ướt đẫm, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Ôn Dư Nhiễm nhìn tiểu cô nương bằng ánh mắt sợ hãi và đề phòng.
Tiểu cô nương cũng nhìn nàng.
Đôi mắt hắc bạch phân minh, sâu không thấy đáy.
...........
Editor: Phát hiện rồi.
Chương này đủ 40 bình chọn, ngày mai em sẽ up chương kế tiếp.