.................
Ôn Dư Nhiễm nhìn dáng vẻ mệt mỏi của tiểu cô nương, cũng không biết khung cảnh tối hôm qua là như thế nào.
Nhưng dù sao thì vẫn có chút đau lòng.
Trong lòng đau, những suy nghĩ thắc khó hiểu đều gạt sang một bên.
"Em... không sao chứ?" Ôn Dư Nhiễm dời tầm mắt sang chỗ khác, nhẹ giọng hỏi.
"Vâng, vẫn còn ổn, chỉ là hơi mệt thôi." Tiểu cô nương cúi thấp đầu đáp.
Nghe được những lời này, Ôn Dư Nhiễm càng cảm thấy áy náy, trong lòng mềm nhũn đến rối mù.
"Bữa sáng em muốn ăn gì?" Giọng của Ôn Dư Nhiễm dịu đi vài phần.
"Không ăn." Tiểu cô nương lắc đầu.
"Tại sao?"
"Ngày hôm qua đã ăn no căng bụng, không muốn ăn sáng." Tiểu cô nương nhỏ giọng đáp.
Ôn Dư Nhiễm khẽ nhíu mày.
Sinh viên đại học không ăn sáng là chuyện bình thường, nàng lại không phải là ba mẹ của tiểu cô nương, nên cũng không cần phải can thiệp vào thói quen sinh hoạt của người khác.
Nhưng mà......
Tay chân của tiểu cô nương rất lạnh, đoán chừng cơ thể rất yếu, nếu thói quen sinh hoạt không lành mạnh khiến cơ thể bị bệnh thì làm sao?
Hiện tại nàng và tiểu cô nương xem như cũng đã xác lập mối quan hệ, cho nên can thiệp một chút cũng không sao đi.
"Buổi sáng nhất định phải ăn một chút gì đó, trong nhà có bánh mì và lò nướng, nếu không muốn ăn cái khác, có thể nói với tôi, không thể bỏ bữa sáng ..." Ôn Dư Nhiễm nói.
Tiểu cô nương đột nhiên ngẩng đầu: "Ôn tổng vẫn luôn quan tâm em sao?"
Vẻ mặt của Ôn Dư Nhiễm căng thẳng một chút.
Không biết trả lời thế nào.
Chỉ thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt tái nhợt của tiểu cô nương, đôi mắt cong cong.
Má lúm đồng tiền ngọt ngào.
Ôn Dư Nhiễm bị nụ cười này làm cho phân tâm, nàng cố gắng hết sức để kiềm chế ảo tưởng về đêm hôm qua, cũng không còn truy vấn bắt tiểu cô nương ăn sáng nữa.
Không khí trong phòng ngủ ngưng trệ.
Sự im lặng bắt đầu lan tràn.
"Đúng rồi, sợi dây chuyền lúc trước tôi muốn tặng em, thời điểm ăn cơm lần trước quên đưa cho em."
Ôn Dư Nhiễm phá vỡ sự im lặng, thay đổi chủ đề.
Nói xong, Ôn Dư Nhiễm xoay người cầm lấy sợi dây chuyền mang lại.
Lúc này đây, Ôn Dư Nhiễm không nói gì với tiểu cô nương, rất tự nhiên đi đến bên giường, chính tay nàng mang lên cổ cho tiểu cô nương.
Từ trên nhìn xuống dưới, có thể mơ hồ nhìn thấy sợi dây màu đỏ bên trong cổ áo của tiểu cô nương và mảnh ngọc bội trong suốt trên xương quai xanh.
Đã mang xong.
Ôn Dư Nhiễm dời tầm mắt khỏi xương quai xanh trắng nõn của tiểu cô nương , nuốt nước bọt, quay mặt đi chỗ khác.
"Cảm ơn Ôn tổng."
Giọng nói của tiểu cô nương lộ ra yếu ớt.
Ôn Dư Nhiễm sắp xếp lại những cảm xúc bối rối, lùi lại vài bước, trấn tĩnh nói:
"Về sau đừng gọi là "Ôn tổng" nữa."
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, đôi mắt rất sâu.
"Vậy về sau em gọi tên đầy đủ của chị, có thể chứ?"
"Tùy em." Ôn Dư Nhiễm thản nhiên đáp lại.
Chẳng phải tiểu cô nương cũng đã từng gọi tên đầy đủ của nàng sao, lúc đó nàng cũng không trách cứ và đã ngầm đồng ý. Đến bây giờ vẫn còn gọi như vậy sao?
Ôn Dư Nhiễm trong lòng có một chút thất vọng.
Nàng vốn tưởng rằng tiểu cô nương sẽ xưng hô thân mật hơn, nhưng không ngờ đến vẫn là tên đầy đủ của nàng.
Như thể tiểu cô nương đối với tên đầy đủ của nàng, dường như có một chấp niệm gì đó.
Ở phía đối diện, Ninh An khẽ cong khóe miệng một chút, nhìn sâu vào đôi mắt của Ôn Dư Nhiễm, sau đó chậm rãi gằn ra từng chữ một, giọng nói tuy yếu ớt nhưng khắc sâu——
"Ôn...Dư...Nhiễm."
Ninh An đọc ra tên này, như là một loại nghi thức.
Thời điểm gọi tên đầy đủ của Ôn Dư Nhiễm ở lúc trước, cũng giống như vô số cơn ác mộng điên cuồng kia, đều là chỉ một bên tình nguyện.
Nhưng bây giờ đã được Ôn Dư Nhiễm thừa nhận, giống như một bằng chứng nào đó, cuối cùng đã được xưng hô một cách danh chính ngôn thuận.
............
Lúc sau, Ôn Dư Nhiễm đi ra khỏi cửa phòng ngủ, chờ tiểu cô nương mặc quần áo vào.
Thời gian trôi qua rất chậm.
Ở bên ngoài, Ôn Dư Nhiễm dùng đốt ngón tay gõ vào da ghế sofa, suy nghĩ về những điều trong lòng——
Chờ tiểu cô nương bước ra, vẫn là nên hỏi một chút về những gì đã xảy ra trong ngày hôm qua.
Có quá nhiều nghi vấn, xác nhận luôn một lần là tốt nhất.
Rốt cuộc, cánh cửa cũng mở ra.
"Tôi đưa em trở về." Ôn Dư Nhiễm nói.
Tiểu cô nương sắc mặt tái nhợt, cúi đầu xuống, có chút không tình nguyện mà thốt lên một tiếng: "Vâng."
"Cái đó...... Ninh An."
"Vâng?"
"Tôi có một vấn đề, nếu em không muốn trả lời, thì cũng không sao cả."
"Vấn đề gì vậy?" Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, hàng lông mi khẽ rung vài cái, hai tròng mắt hắc bạch phân minh.
Ôn Dư Nhiễm nhẹ nhàng hít vào.
"Ngày hôm qua ..." Ôn Dư Nhiễm cân nhắc lời nói, sau khi hỏi ra vấn đề kia, khiến nàng xấu hổ đến tê dại:
"Tôi quên mất chuyện tối hôm qua. Em có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Mặt trên của từ ngữ trõ ràng là không thích hợp, sau khi hỏi xong Ôn Dư Nhiễm có chút hối hận.
Trong đàm phán và giao tiếp, nói như thế nào, nói với ai, cho dù bất kỳ trong bối cảnh nào, từ trước đến nay Ôn Dư Nhiễm vẫn luôn có thể ứng xử một cách tự nhiên và thuận buồm xuối gió
Nàng chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày nào đó nàng bị bối rối trong khi nói chuyện.
Nhưng sau khi hỏi xong câu này, xấu hổ thì cũng đã đủ xấu hổ rồi, Ôn Dư Nhiễm cũng chỉ có thể yên lặng nắm lòng bàn tay, chờ đợi câu trả lời của tiểu cô nương.
Nàng đem ánh mắt nhìn ra ban công, như thể câu hỏi vừa rồi chỉ là một câu hỏi vu vơ, thuận miệng hỏi mà thôi.
Trong lòng căng thẳng đến rối bời.
Tiểu cô nương nghiêng đầu trả lời: "Hôm qua chị gặp ác mộng, rồi gọi điện thoại cho em, em chạy đến thì phát hiện chị có chút phát sốt, liền cho chị uống thuốc hạ sốt, sau đó........ Sau đó chị nói chị thật sự rất sợ, một hai đòi ôm em ngủ......cho nên em mới ngủ trên giường của chị. "
Ôn Dư Nhiễm sau khi nghe xong, ngây ngẩn cả người.
Câu trả lời này hoàn toàn vượt ra khỏi ranh giới suy đoán của nàng, khiến nàng ngạc nhiên trở tay không kịp.
Ôn Dư Nhiễm sững sờ trong ba giây, mới phản ứng lại được.
Nàng sợ ma, nhưng rất hạn chế.
Bất luận như thế nào, khả năng nàng sợ hãi do ác mộng quả thật là lớn hơn khả năng loạn tính sau khi uống rượu.
Quên đi một phần ký ức sau khi bị sốt, cũng rất hợp lý.
Cho nên ngày hôm qua cái gì cũng chưa xảy ra?
Trong lòng trào dâng lên một cảm giác mất mát mãnh liệt.
Quên đi.
"Tôi đưa em về trước đã." Ôn Dư Nhiễm đem cảm xúc dư thừa áp trở về, cầm chìa khóa xe lên một cách tự nhiên hết sức có thể, thay đổi giày, sau đó dẫn tiểu cô nương ra ngoài.
............
Sau khi đưa tiểu cô nương đến trường học, Ôn Dư Nhiễm liền lái xe trở về.
Sau khi tiễn tiểu cô nương đi, những suy nghĩ hỗn độn và tâm tư ái muội cũng dần dần tan biến. Trên đường về nhà, nàng ngẫm lại câu nói của tiểu cô nương ở trong lòng, vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Cũng không biết vấn đề là nằm ở đâu, nhưng chính là có gì đó không đúng.
Chỗ không thích hợp này khá mãnh liệt, nó đã ăn sâu vào trong lòng, cho dù làm thế nào cũng không thể loại bỏ nó. Nàng cân nhắc kỹ lưỡng toàn bộ quá trình, cố gắng tìm ra nguồn gốc của điểm không thích hợp.
Nhưng sau khi suy nghĩ một chặn đường, vẫn không có kết quả.
Liên quan đến chuyện của tiểu cô nương, Ôn Dư Nhiễm trở nên lo lắng không thể giải thích được.
Vì vậy khi về đến nhà, Ôn Dư Nhiễm cũng không làm gì khác, điều trước tiên làm là mở hộp bảo quản thuốc đặt ở phòng khách.
Đặt ở trên cùng chính là hộp thuốc hạ sốt mới vừa được mở.
Thuốc hạ sốt ở trong hộp đúng là thiếu hai viên.
Xem ra tiểu cô nương không nói dối, nàng thật sự đã bị sốt, hơn nữa đã uống thuốc hạ sốt.
Chính là......
Thật sự không nói dối sao?
Ôn Dư Nhiễm ấn huyệt thái dương, mơ hồ nhớ ra cái gì đó.
Tối hôm qua tiểu cô nương vào cửa bằng cách nào?
Không cần phải nói, đương nhiên là nàng đã mở cửa cho tiểu cô nương.
Cái đó......
Khoan đã.
Ôn Dư Nhiễm nghĩ tới điều gì đó, mở nhật ký cuộc gọi trên điện thoại ra xem thật kỹ.
Trên cùng là cuộc điện thoại gọi cho tiểu cô nương vào rạng sáng.
Không còn cuộc gọi điện thoại nào khác.
Nói cách khác ------- tối hôm qua, nàng không có gọi cho nhân viên bảo vệ cửa.
An ninh ở tiểu khu xa hoa này khá đầy đủ và đáng tin cậy, làm sao một người không cư trú ở đây, lại có thể thản nhiên vào tiểu khu mà không cần điện thoại xác nhận vào thời điểm nhạy cảm như ban đêm ?
Tối hôm qua tiểu cô nương đi vào tiểu khu bằng cách nào?
Ôn Dư Nhiễm cảm thấy lạnh sống lưng, có thứ gì đó chạm vào dây thần kinh, một mảng lạnh như băng, ý niệm kinh hãi gần như xông ra từ đại não, đáng sợ lại hoang đường.
Nàng lập tức gọi điện cho phòng an ninh.
"Tôi muốn hỏi về danh sách khách đến thăm."
.............
Editor: phản ứng của Ôn tổng khi phát hiện Ninh An là ma sẽ như thế nào đây?
Chương này đủ 40 bình chọn, ngày mai em sẽ up chương kế tiếp.