Vào lúc Thời Gia Nhiên bình tĩnh lại liền cảm thấy bản thân trước đây như có bệnh tâm thần, sao lại nghĩ đến chuyện chia tay, dù có xuất ngoại cũng chỉ mất vài tháng.
Nhưng cô lại không muốn chủ động, cảm thấy thật mất mặt, cô chỉ đứng tại chỗ nhìn anh.
Lâm Thích đi tới túm chặt tay cô, hạ giọng: “Thấy hối hận khi chia tay với tôi? Một người đến nhà cũng không muốn đưa em về, một chút phong độ cũng không có.”
Thời Gia Nhiên rất ít khi nghe Lâm Thích nói xấu người khác, ngẫu nhiên nghe được ngữ khí như vậy của anh, cô thấy có chút ngoài ý muốn.
Nói hối hận, đúng thật là có chút như vậy.
“Ai hối hận? Anh ấy vốn dĩ muốn đưa tôi về, tôi là người có bắt đầu thì cũng phải có kết thúc, nên muốn nói rõ ràng với anh.” Cô đương nhiên sẽ không thừa nhận mình không muốn chia tay, cũng biết rằng Lâm Thích sẽ không thật sự chia tay, cho nên khi nói chuyện không hề thấy sợ hãi.
Khóe môi Lâm Thích khẽ nhếch, tâm tình tích tụ thoải mái hơn nhiều: “Nói rõ ràng với tôi chuyện gì.”
Thời Gia Nhiên bị anh bắt lấy tay, chuyển động vài lần không có kết quả, xấu hổ buồn bực nói: “Cảnh sát ở trước mặt người dân không biết liêm sỉ, động tay động chân cưỡng hôn, lãnh đạo của các anh dạy các anh đối đãi người dân như vậy sao?”
“Lãnh đạo của tôi nói đối phó với phụ nữ không nghe lời nên ấn trên xe thao đến cô ấy phải nghe lời mới thôi.”
Thời Gia Nhiên không dự đoán được Lâm Thích sẽ nói ra lời vô sỉ như vậy, gương mặt phiếm hồng, hơi hơi biến đỏ: “Dã man!”
“Em không phải thích tôi dã man sao?” Lâm Thích bắt lấy tay cô nhẹ nhàng xoa nắn, đem cô ôm vào trong lòng ngực, “Trên giường dã man, dưới giường văn nhã.”
Thời Gia Nhiên hít sâu một hơi, giương mắt nhìn anh: “Mau buông tôi ra, tôi phải về ngủ.”
Lâm Thích nắm lấy vòng eo cô, trên tay dùng sức, đem cô áp vào mình, giọng nói thâm trầm : “Cùng nhau ngủ.”
“Ai ngủ cùng anh a, anh mau về đi.”
Biểu tình Lâm Thích trở nên nghiêm túc, cô nghe được anh nói: “Vì sao đột nhiên nói chia tay?”
Thời Gia Nhiên cũng nói không nên lời là vì sao, có cảm giác tùy hứng, còn có chút hương vị tinh nghịch.
*
Xe dừng lại ở cửa tiểu khu của Thời Gia Nhiên, Lâm Thích đột nhiên nắm lấy tay cô: “Tôi không đồng ý chia tay, mặc kệ xảy ra chuyện gì.”
Cô nghịch ngợm cười: “Nếu tôi đội nón xanh cho anh, cũng không đồng ý sao?”
“Không đồng ý.”
Nhìn biểu tình kiên định của Lâm Thích, trái tim Thời Gia Nhiên đập liên hồi, tươi cười trên mặt dần đọng lại, yết hầu cô như bị nghẹn phát không ra bất luận thanh âm gì.
“Trước tiên em nói cho tôi biết vì sao lại muốn chia tay?”
Cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi bị hỏi tội, Thời Gia Nhiên một chốc một lát vẫn chưa hiểu được tâm tình của mình, ban đầu cô nghĩ là vì tình yêu này có hơi kỳ lạ, nhưng tóm lại cũng có nguyên nhân, có thể là vì thấy được Weibo của nữ sinh thích Lâm Thích, giống như đang cố ý khoe khoang cái gì đó, đã đăng ảnh chụp gần gũi cùng Lâm Thích, còn ghi —— cùng nam thần tiếp xúc gần gũi, không khí đều là ngọt.
Cô rũ mí mắt xuống rồi lại nâng lên, chủ động hôn hôn khóe môi anh: “Đi làm không vui vẻ, đời sống tìиɧ ɖu͙© cũng không được thỏa mãn, thời mãn kinh đi.”
Cô lựa chọn giấu giếm, đáy lòng có một giọng nói bảo cô căn bản không để ý vấn đề này, có lẽ cô để ý là thể diện của bản thân thôi.
Lâm Thích hiển nhiên không tin lời cô nói, nhưng cũng không hỏi đến cùng.
Lúc lên lầu hai người đều không nói chuyện, Thời Gia Nhiên đã sớm biết trầm mặc sẽ làm người ta không có cảm giác an toàn.
Cô còn đang suy nghĩ một vài chuyện, chẳng hạn như chuyện Lâm Thích có phải cảm thấy vừa rồi cô rất không có thành ý hay không, hay là Lâm Thích có phải thật sự sẽ thích cô gái khác hay không, hay là giày cô đi rốt cuộc thích hợp hay không....