Chương 4: Nhờ sự giúp đỡ

Vào đêm đầu tiên trở về nhà, Lăng Hà Nam ngủ trên giường trong phòng của mình và rùng mình.

Cô không phải vì sợ, mà là thực sự lạnh.

Cuối tháng ba đầu tháng tư trời se lạnh vào xuân.

Căn phòng của cô không nhỏ, và cô cũng không phải đáng thương mà sống trong một cái kho chứa đồ dưới gầm cầu thang hay bất cứ chỗ nào khác, chẳng qua chỉ là bộ ga nệm trên giường nhìn qua là biết ngay được chuẩn bị trong nhất thời không được cẩn thận cho lắm, một chiếc chăn mỏng cũng không thể chịu được với cái rét lạnh trong đêm sương rét.

Quần áo cô mang lần này chỉ có của hai mùa xuân hè, quần áo thu đông vẫn còn đang ở nhà bác ba đang chờ gửi đến.

Khi Lăng Hà Nam lăn lộn lần thứ 18 trong chăn bởi lạnh, cuối cùng cô cũng không thể chịu đựng được mà bò dậy.

Cô lục tung phòng hồi lâu vẫn không có chăn ga gối đệm gì có thể bổ sung thêm.

Cũng đúng, chỉ là “phòng khách” mà thôi, làm sao có những thứ này chứ?

Cô nhẹ nhàng mở cửa ra, lục tung phòng chứa đồ ở hành lang nhưng không tìm thấy gì.

Lúc đó đã là đêm khuya, chắc cha mẹ cô đều đã ngủ.

Ngay cả khi họ chưa ngủ, Lăng Hà Nam cũng không thể tìm đến họ để tìm sự giúp đỡ.

Sau khi suy đi nghĩ lại, cô gõ nhẹ vào cánh cửa đối diện.

Phòng của cô và Lăng Tử Hàn đối diện nhau, trong khi phòng ngủ chính của vợ chồng nhà họ Lăng thì nằm ở đầu kia của ngôi nhà, nếu nhỏ tiếng một chút thì chắc chắn họ sẽ không thể nghe thấy.

“Tử Hàn, cậu ngủ chưa?”

Một hồi không có tiếng động, Lăng Hà Nam nghĩ rồi lại từ bỏ, chuẩn bị trở về phòng.

Cánh cửa cạch một tiếng mở ra.

Lăng Tử Hàn xoa xoa cái gáy tê dại, giọng buồn ngủ: “Có chuyện gì?”

“Tôi muốn hỏi, chỗ cậu có dư chiếc chăn nào không?”

“Không có.” Lăng Tử Hàn trả lời, “Tất cả đều ở trong phòng của cha mẹ.”

“Ồ…” Cô thất vọng mà chùng chân mày xuống, “Vậy thì cậu ngủ ngon.” Nói xong, cô hắt hơi một cái, vì sợ bị cha mẹ trong phòng ngủ chính phát hiện, cô lập tức che miệng và mũi lại.

Lăng Tử Hàn nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt khôi phục một chút tinh ý: “Chị bị cảm à?”

“Chăn mỏng quá ...” Cô phàn nàn, ánh mắt chợt sáng ngời: “Hay cậu cho tôi mượn mấy bộ quần áo dày đắp?”

“Nghĩ hay quá.” Lăng Tử Hàn không chút do dự bác bỏ ý kiến của cô, “Những chiếc áo khoác của tôi đắt như vậy, để mẹ biết thì người thê thảm là chị.”

“Thật tàn nhẫn ...” Cô hỉ mũi với vẻ đáng thương, thở dài xoay người, “... Ngủ ngon.”

“Tôi không thể cho chị mượn quần áo ...” Giọng Lăng Tử Hàn đột nhiên vang lên từ sau lưng nói, “Giường có thể chia một nửa cho chị.”

Lăng Hà Nam dừng lại và nói nhỏ: “Cái này ... cái này ... không tiện lắm nhỉ?”

“Tùy ý chị.” Lăng Tử Hàn xoay người trở về phòng.

Tuy nhiên, cánh cửa được đóng hờ, và nó không được đóng chặt.

Lăng Hà Nam trở về phòng, ngồi cạnh giường và vật lộn hồi lâu, tâm lý đấu tranh hồi lâu, cuối cùng, theo thuyết Phân cấp nhu cầu của Maslow, nhu cầu sinh lý là sưởi ấm và giấc ngủ đã chiếm ưu thế.

Một lúc lâu sau, cửa phòng Lăng Tử Hàn mở ra, hắn nghe theo tiếng động nhìn sang, Lăng Hà Nam nhỏ nhẹ từ cánh cửa để lộ ra một cái đầu, vẫn còn do dự không dám bước vào, đem thân ảnh giấu ở sau cửa.

Lăng Tử Hàn bình tĩnh nói: “Chị là muốn dọa chết tôi để thừa hưởng chăn của tôi chăng?”

Lăng Hà Nam suýt nữa thì bật cười thành tiếng, vội vàng bước vào và đóng cửa lại.

Cô ôm một cái gối, nhìn chằm chằm vào chiếc giường đôi cạnh cửa sổ và dùng mắt để đo xem nếu cô nằm lên sẽ còn lại bao nhiêu không gian.

“Nếu chị còn không lên, trời sắp rạng sáng rồi.” Lăng Tử Hàn từ tốn mà nhường khoảng trống bên trong ra, “Chị mà không ngủ, tôi còn phải ngủ… chị à.”

Tiếng “chị” này nghe giống như một sự chế giễu hơn.

“Cái đó... Tôi ngủ phía trong sao?”

“Tôi đã quen với việc ngủ bên ngoài.”

“Ồ.” Lăng Hà Nam cố gắng bình tĩnh, ôm lấy gối leo lên giường bò vào phía trong.

Lăng Tử Hàn giúp cô nhấc chăn bông lên một cách ân cần hiếm có, cô nằm vào trong lập tức được bao bọc trong sự mềm mại và ấm áp.

Quả nhiên là một sự phân biệt đối xử.

Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà suy nghĩ.

Để giữ khoảng cách với em trai, cô trở mình và cố tình ngủ dựa vào mép giường dựa vào tường.

Nhưng cũng vì điều này, gió lọt ra từ chính giữa chăn

“Chị đừng kéo chăn nữa, lạnh lắm.” Cô nghe thấy giọng nói của Lăng Tử Hàn vang lên tử sau lưng.

Quả thực là lạnh.

Lăng Hà Nam không khỏi mà phải lùi lại một chút.

Chị em ruột, chị em ruột.

Khi còn nhỏ cô từng nhìn thấy cậu ta thay tã mà.

Cô âm thầm bày tỏ trong lòng, ép mình nhắm mắt ngủ.

Một cơ thể ấm áp đột nhiên áp sát vào lưng cô