Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Chiếm

Chương 4: Ngày lóe sáng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đêm đó, Giang Tiểu Tây và Lưu Yến nói chuyện tới khuya, đơn giản cả hai nằm chết dí trên giường phòng cho khách.

“Chị Tiểu Tây, anh Tôn hiện tại thật sự rất có phong cách của đại ca!” Lưu Yến nói.

Giang Tiểu Tây phốc xích bật cười: “Cái gì mà phong cách của đại ca?”

Lưu Yến nghiêng người, lấy tay chống đỡ đầu, ngạc nhiên trợn to hai mắt: “Chị không biết địa vị trên giang hồ của anh Tôn cao như thế nào hả? Năm đó những người cùng anh ấy nổi danh chỉ còn anh ấy và hai người Hà Đông, Lý Dũng. Đã là người trên giang hồ, nhắc tới anh Tôn không có ai là không phục. Nói như thế, anh Tôn hiện tại chính là đại ca số một được công nhận của thành phố này! Lý Dũng tuy rằng ngoan, cũng không trượng nghĩa như anh Tôn, không thể làm cho mọi người phục, chỉ có thể xếp hạng thứ hai!” Lưu Yến trong mắt tựa hồ có điểm sùng bái.

Giang Tiểu Tây thở dài: “Đây cũng không phải là chuyện gì tốt!”

Lưu Yến đẩy cô một phen: “Chị Tiểu Tây, chị thật sự là không hiểu. Lấy địa vị anh Tôn hôm nay, có chuyện gì mà anh ấy không giải quyết được? Chị đi theo anh Tôn, cho dù không phải muốn gió được gió muốn mưa được mưa, thì cũng là vinh hoa phú quý, như thế nào không tốt?”

Giang Tiểu Tây bất đắc dĩ cười, để tay ở sau ót, sau một lúc lâu mới nói: “Yến nhi, em còn không hiểu chị sao? Chị cần cái đó sao? Chị muốn là một an ổn gia đình bình thường, nhưng, điều đó anh ta hoàn toàn không thể cho chị.”

Lưu Yến nhíu lông mày, đối với lời nói của Giang Tiểu Tây không cho là đúng: “Như thế nào không an ổn? Chị lo lắng có người trả thù? Có ai ăn tim gấu gan báo muốn chết? Hiện tại anh Tôn cũng sẽ không tự mình động thủ, cảnh sát cũng không có lý do tìm đến anh ấy gây phiền toái!”

Giang Tiểu Tây biết Lưu Yến sẽ không hiểu được cảm nhận của cô, cô làm sao không lo lắng.

Cô sợ là không thể cho Điểm Nhi một cuộc sống bình thường, cô hi vọng Điểm Nhi có thể như mọi đứa nhỏ bình thường, có cuộc sống tự do tự tại. Cô không muốn mỗi lần phát sinh gió thổi, liền cần bảo vệ đưa con bé đến trường, hoặc là thời điểm có cảnh sát tới nhà bắt người, cô cũng không hy vọng ban đêm điện thoại vang không ngừng, có người tới cửa….

Rất nhiều việc, cô không muốn Điểm Nhi biết. Cô vất vả mới có thể bảo vệ tâm hồn thuần khiết của Điểm Nhi.

Cô càng sợ thân phận Tôn Hạo Chí sẽ khiến con bé kỳ thị, nếu những gia đình khác biết Điểm Nhi là con gái của Tôn Hạo Chí, có thể sẽ không cho con của bọn họ chơi đùa với Điểm Nhi? Con bé ở trường học có thể được đối xử bình thường sao? Thật sự, tiền tài nhiều hơn nữa, địa vị cao tới đâu, với cô mà nói đều không có ý nghĩa.

Quan trọng là Điểm Nhi hạnh phúc.

Lưu Yến thấy Giang Tiểu Tây không nói lời nào, liền hạ giọng thử thăm dò, hỏi cô: “Chị Tiểu Tây, chị, có phải hay không còn đang suy nghĩ đến anh Diệp Phi?”

Diệp Phi, nghe thấy tên Diệp Phi, tâm của Giang Tiểu Tây một trận đau đớn, giống như miệng vết thương nho nhỏ vỡ ra, nhanh chóng mở rộng, thẳng đến cả trái tim dần vỡ nát, biến thành bột phấn.

Cô còn nghĩ đến anh ta sao?

Muốn cô trả lời thế nào?

Không ai có thể thể biết, cô đã cố gắng bao nhiêu để khắc chế bản thân không nghĩ đến anh ta nữa, không hồi tưởng lại những ngày tháng hai người còn bên nhau, những thứ kia lóe sáng, phát ra ánh sáng, sưởi ấm cuộc sống của cô.

Cô đau khổ đè nén chính mình, nản lòng trải qua cuộc sống đáng buồn này.

Bởi vì cô thật sự sợ hãi, cô sợ chính mình một khi thả lỏng cảnh giác sẽ ở trong mộng kêu tên anh ta, cô sợ cô đầy cõi lòng hi vọng, mở mắt ra lại phát hiện người bên cạnh không phải anh ta, cô sợ cô khắc chế không được đối với anh ta tưởng niệm liều lĩnh bỏ chạy đến bên cạnh anh ta, cô sợ du͙© vọиɠ của cô sẽ hủy diệt tất cả, mang đến cho mọi người tai nạn!

Cho nên, cô sao có thể nghĩ đến anh ta?

Cô tình nguyện chết lặng trong hồ đồ, chỉ có như vậy cô mới có thể không bị dày vò.

Không phải cô không yêu anh ta, không phải bởi vì cô không cần anh ta, mà lại là, bởi vì cô yêu anh ta, cô mới chịu rời xa anh ta, chỉ có như vậy, anh ta mới có thể sống tốt, cô mới có dũng khí đối mặt với vận mệnh tàn khốc.

Cô biết anh ta ở bên kia thành phố này, đối với anh ta, cô lựa chọn làm cho mình quên đi, cô chưa bao giờ lén gặp anh ta, chưa bao giờ cố ý hỏi thăm tình hình gần đây của anh ta, đối với anh ta, cô có thể cảm nhận được anh ta vẫn sống tốt, cùng anh ta sống trong cùng một thành phố, như vậy như vậy đủ rồi.

Không thể yêu cầu nhiều hơn.

Cô đem toàn bộ tình cảm đặt trên người Điểm Nhi, tính mạng của cô dùng việc đó để kéo dài, có lẽ cũng không quá tệ. . . . . .

Giang Tiểu Tây cảm thấy Lưu Yến nắm tay cô, đầu ngón tay mềm mại ôn nhu, cô ấy nhẹ nhàng nói với cô: “Chị Tiểu Tây, thật ra thì, mạng của chị cũng thực khổ. Một người tâm lớn như vậy, không thể hạ xuống một người, làm sao có thể ở chung với một người khác đây? Em và Hổ Tử tuy rằng ngày ngày trôi qua, đối với chúng em trong lòng đều chỉ có đối phương. Không sợ đi theo anh ấy ăn cháo, em cũng vậy cảm thấy là cháo bào ngư. Nhưng chị lại không giống, chị là ăn sơn hào hải vị cũng không có tư vị! Nếu không phải vì đứa bé Điểm Nhi kia, em nghĩ chị đã sớm chịu không nổi .”

Buổi nói chuyện này, Giang Tiểu Tây đã rơi rất nhiều nước mắt.

Yến Nhi biết, Hổ Tử cũng biết, chuyện giữa cô và Diệp phi bọn họ thấy tận mắt chứng kiến, cũng bởi vì như thế, trong long Giang Tiểu Tây, bọn họ trở thành thân nhân vô cùng quan trọng.

Giang Tiểu Tây cầm lại tay Lưu Yến, bỏ vào chăn, nói với nàng: “Quá muộn rồi, ngủ đi. Hôm nay chị ngủ ở chỗ này với em.”

Lưu Yến ngáp một cái, cười hì hì nói: “Tốt, đã lâu chưa ngủ cùng chị Tiểu Tây.”

Giang Tiểu Tây tắt đèn, nằm xuống, dần dần ngủ.

Mở mắt ra bên người là một mảnh mông lung, đợi cho sương mù tán đi, Giang Tiểu Tây giống nhau trở lại những năm tháng trước kia, cô thấy mình còn trẻ, đứng một mình trên sân tập thể dục, màu trắng váy liền áo, giày da vàng nhạt, viền màu xanh, tất chân màu trắng, tóc đen mềm mại thả trên vai, vài sợi tóc bị gió nhẹ thổi bay.

Cô giơ tay lên, vén sợi tóc ở thái dương ra sau tai, bàn tay nhỏ gầy trắng noãn, trên mu bàn tay mơ hồ có thể thấy được màu lam nhạt mạch máu, mười ngón thon dài, móng tay nhọn nhọn, sáng bóng như ngọc trai.

Chẳng biết tại sao, cô nhìn không rõ khuôn mặt đó.

Vì thế cô cố gắng tới gần, đột nhiên, cô há mồm nói: “Diệp Phi!”

Chỉ một thoáng, cô dung nhập thân thể của cô khi còn trẻ, xuyên thấu qua mắt của cô khi đó, cô nhìn thấy một thiếu niên cao lớn đứng trước mặt cô, áo sơ mi trắng phản chiếu ánh mặt trời, cả người ở trong vòng ánh sáng.

Dưới tóc ngắn gọn gàng của anh ta, hạ là cái trán rộng lớn tuấn lãng, Đôi mắt đen nhánh tỏa sáng, khóe miệng đẹp thoáng cong lên, anh ta đối với cô mỉm cười ôn nhu: “Giang Tiểu Tây, anh đưa em về nhà.”

Cô đứng lên, kéo kéo mép váy, sóng vai đi với anh ta.

Cổng trường sắp đóng rồi, bên cạnh cổng lớn của trường có mọt cái cổng nhỏ, Diệp Phi đẩy cửa ra, đột nhiên một cây gỗ đánh vào đầu của anh ta, máu tươi ồ ồ chảy xuống, áo sơ mi trắng nhuộm thành một mảnh đỏ sẫm.

Giang Tiểu Tây hét lên một tiếng, che mặt.

Bên cạnh có người đẩy cô: “Chị Tiểu Tây! Làm sao vậy?” Là Lưu Yến.

Tỉnh mộng.

Giang Tiểu Tây ngồi xuống nói với cô ấy: “Không có gì, là mơ thôi. Em ngủ đi. Chị đi uống nước.”

Trong bóng đêm Lưu Yến”Vâng” một tiếng, hướng bên trong lật mình một cái, lại ngủ thật say.

Giang Tiểu Tây vén chăn lên xuống giường, mở cửa, mở đèn trên tường trong phòng khách, ánh sáng hơi yếu, không có chút độ ấm nào, cô khép kín áo ngủ trên người, vào phòng bếp rót nước.

Theo cửa sổ nhìn ra ngoài, là một bụi hoa Sắc Vi, đóa hoa màu vàng lẳng lặng nở rộ.

Xuyên thấu qua bụi hoa, cô nhìn thấy xe Tôn Hạo Chí đang lẳng lặng hoạt động, anh không mở đèn xe, xe không tiếng động dừng lại.

Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên vách tường, hai giờ rạng sáng.

Thật ra thì Giang Tiểu Tây không cần đoán cũng biết anh lén lút muốn đi chỗ nào, chỉ là cô không nói ra mà thôi, không có ý tứ.

Như Lưu Yến nói, tâm của cô còn có một người khác, nơi đó còn có chỗ cho Tôn Hạo Chí sao?

Anh muốn đi nơi nào thì đi nơi đó đi, có lẽ đây cũng là một loại công bằng.

Trở lại phòng khách, thấy Tôn Hạo Chí, thuốc lá và cái bật lửa đều ở trên bàn trà, liền thuận tay cầm lên một cây đốt, sau đó chậm rãi ngồi vào trên sô pha.

Cô đã không nhớ rõ mình là khi nào thì học được hút thuốc .

Là sau khi chia tay Diệp Phi?

Còn là lần đầu tiên sau khi kết hôn, thời điểm Tôn Hạo Chí đi ra ngoài lêu lổng?

Trước kia Giang Tiểu Tây ghét nhất phải đợi lâu ở quán rượu, ra ngoài, trên tóc sẽ dính đầy mùi thuốc lá, Diệp phi luôn nói với cô, không quan hệ, về nhà anh giúp em gội đầu.

Diệp Phi thích nhất mái tóc dài của cô, anh ta thường đem ngón tay xuyên qua tóc của cô, sau đó đem lọn tóc vòng ở đầu ngón tay đảo quanh, ép cô đáp ứng, vĩnh viễn không được cắt.

Giang Tiểu Tây cuối cùng là cười đối với anh ta nói, nếu có một ngày anh rời xa em, em sẽ cắt tóc, sẽ không để dài.

Nhưng mà, khi bọn cô chân chính chia lìa, Giang Tiểu Tây nhưng không có cắt tóc ngắn, ngược lại, cô vẫn vẫn duy trì một kiểu tóc, thậm chí vẫn là chiều dài ấy.

Có lẽ, ở trong tiềm thức của Giang Tiểu Tây, cô vẫn đang hy vọng có thể ở nơi nào đó gặp được anh ta, nếu như có thể gặp nhau, cô hi vọng anh ta vẫn là người ngày xưa mà cô từng biết.

Ngẫm lại Giang Tiểu Tây tự thấy mình còn thật là khờ, thật buồn cười, sau mười mấy năm làm sao có thể như ngày xư đây? Cô mười mấy năm trước đây, không có quanh năm đều nhíu mày, hai mắt không có ảm đạm không ánh sáng, lại càng không có biểu tình châm chọc, vẻ mặt lạnh nhạt.

Đúng vậy, cô thay đổi nhiều như vậy sao?

Giang Tiểu Tây phun ra một cái vòng khói, xem nó chậm rãi lớn lên, trở thành nhạt, cho đến biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Nhớ lại, một ngày đó rồi sẽ giống sương khói tan biến mất, không lưu một chút dấu vết.

Diệp Phi, cuối cùng cũng sẽ quên cô đi. . . . . .

Giang Tiểu Tây và Diệp Phi là bạn học trung học, cô và anh ta cùng nhau tranh cử ban ủy, sau lại là anh ta lên làm lớp trưởng, cô là học tập uỷ viên.

Khi đó Giang Tiểu Tây có thể nhẹ nhàng đứng thứ nhất cuộc thi, đem tên thứ hai bỏ xa phía sau, cô bị đưa đi tham gia các loại cuộc tranh tài, áo điếm, thi đua vật lý, diễn thuyết anh ngữ, lần lượt từng cái giấy khen một cầm về nhà, dán đầy cả mặt vách tường.

Sách của Giang Tiểu Tây được đặt ở phòng truyền thống của trường, viết văn thì trở thành bài văn mẫu biên vào tập san của trường, mỗi học kỳ cô mang ba cái bằng học sinh giởi về cho ba ba, ông dương dương đắc ý, đến công hội lĩnh một trăm đồng tiền thưởng cho cô, còn thưởng thêm cho cô một trăm nữa.

Giang Tiểu Tây chỉ là con gái của một gia đình công nhân bình thường, nhưng lại lấy được sủng ái bất luận kẻ nào cũng không thể so với cô.

Mà khi đó Diệp phi cũng là thiếu niên mọi người yêu thích, môi hồng răng trắng, anh khí bừng bừng.

Anh ta có loại khí chất nhẹ nhàng khoan khoái mình lãng, đối mỗi người đều thân thiện lễ độ, chân thành thẳng thắn.

Anh ta là ngôi sao ở trong trường học, các loại xã đoàn hoạt động đều không thể thiếu bóng dáng của anh ta, cô không biết anh ta lấy thời gian ở đâu ra mà học tập, nhưng thành tích của anh ta thực sự không kém, trong trường học duy nhất có thể áo sổ thi đua lý chống lại cô cũng chỉ có duy nhất anh ta.

Nhà của bọn họ bối cảnh tương đương, cha mẹ đều công tác ở quốc doanh xí nghiệp, ngay cả chỗ ở cũng bất quá cách xa nhau mấy nóc nhà.

Đi học, tan học trên đường thường xuyên gặp nhau, anh ta luôn từ phía sau cô nhẹ nhàng đã chạy tới, sang sảng nói: “Giang Tiểu Tây, bạn đi đường chậm như vậy, lại muốn đến muộn!”

Sau đó cầm lấy cặp sách của cô, chạy đến phía trước cô, một bên quay đầu hướng cô nói: “Mình trước giúp bạn cầm túi sách, bạn nhanh lên một chút theo kịp!”

Giang Tiểu Tây bình thường sẽ vội vàng đuổi theo, thở hồng hộc đạp cửa xông vào phòng học, sau đó liền đỏ mặt phát hiện bạn cùng lớp đều ngẩng đầu nhìn cô cười.

Diệp phi đã đứng ở trên bục giảng chuẩn bị sớm một chút tên, hắn hướng cô nháy mắt, chỉ vào chỗ ngồi của cô nói cô mau vào đi.

Khi đó, cuộc sống trước mặt bọn họ là ngọt ngào tốt đẹp, giống như hộp nước trái cây vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »