- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Độc Chiếm
- Chương 37: Bắt cóc (1)
Độc Chiếm
Chương 37: Bắt cóc (1)
Trên đường đi đón Điểm Điểm, tôi luôn nghĩ đến những chuyện mà Lưu Yến đã nói cho tôi biết, nhớ lại những hành động của Tôn Hạo Chí trong khoảng thời gian này.
Những chuyện mà anh không muốn cho tôi biết, những chuyện đó anh cũng không nói rõ ràng.
Là vì quá nguy hiểm sao, vậy nên anh mới để cho tôi và Điểm Điểm rời đi, trốn ra khỏi thành phố.
Có thể lúc đó tôi còn tức giận với anh.
Thật ra, những việc nguy hiểm anh trải qua, cho đến bây giờ tôi mới biết rõ.
Nhưng mà có lúc, tôi không muốn nói, không muốn hỏi, thậm chí không muốn đối mặt.
Bên ngoài tôi bướng bỉnh kiên cường, nhưng trong lòng rất yếu đuối.
Tôi mãi mãi mất đi tính mạng, những gì tôi trải qua đều như bong bóng xà phòng, chỉ cần chạm nhẹ, sẽ vỡ tan.
Đúng là, giữa tôi và Tôn Hạo Chí tồn tại rất nhiều vấn đề, nhưng anh là ba ba của Điểm Điểm, là trụ cột của “nhà” chúng tôi.
Cho dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng những năm nay, đúng là tôi đều nương tựa vào anh.
Mặc dù thời gian của chúng tôi có áp lực tranh chấp, dù cho tôi luôn không quên được Diệp Phi, nhưng không có nghĩa rằng tôi sẽ không lo lắng khi nhìn Tôn Hạo Chí vào sinh ra tử.
Chính là vì tôi lo lắng, sẽ sợ hãi, vậy nên tôi không muốn biết chuyện mà anh…
Tôi sợ ngày nào đó khi anh mở cửa ra ngoài, sẽ không trở về được.
Có thể anh là một người đàn ông như vậy, tôi không thể nào giải thiwhc nổi thế giới của anh.
Tôi không thể làm cho anh thay đổi, chỉ có thể chết lặng bảo vệ chính mình.
Tôi tình nguyện khép kín trái tim, cũng không muốn anh bước vào.
Tôi không có cách nào tiếp nhận một lần nữa.
Nếu như tôi không muốn cái gì, thì cũng sẽ không có cái gì mất đi…
Tôi luôn nghĩ như vậy.
Nhưng mà ngày hôm nay, vì sao lòng tôi lại loạn như vậy?
Vậy mà tôi rất muốn nhìn anh một chút, một cảm giác không yên lan tỏa trong lòng, dù có làm gì cũng không xua đi được.
Không phải Lưu Yến đã nói, bây giờ không có chuyện gì nữa sao?
Cuối cùng thì tôi đang lo lắng chuyện gì?
Có lẽ Lí Dũng kia đã bỏ chạy, sẽ không quay lại nữa.
Bên người Tôn Chí Hạo có nhiều anh em, có lẽ anh rất an toàn.
Tôi cố gắng an ủi bản thân, chuyên tâm lái xe.
Lúc đến trường học, thời gian đã hơi muộn.
Bình thường trước cổng trường rất hỗn loạn, bây giờ đã không còn chiếc xe nào.
Tôi đã nhìn thấy Điểm Điểm từ xa, bé đang ở phía trong cổng trường nhìn xung quanh.
Tôi đã dặn bé, trừ khi bé thấy xe tôi đến đón, nến không thì không được ra khỏi cổng trường.
Tôi vòng quanh về phía ánh đèn, đỗ lại ở ven đường.
Điểm Điểm đã nhìn thấy tôi, bé cười và vẫy tay về phía tôi.
Trên đầu bé đội chiếc mũ thêu màu đỏ, là ngày hôm qua tôi mua cho bé.
Tiết trời thật sự rất lạnh, chiếc mũ lưỡi trai có thể phủ toàn bộ hai tai, bên cạnh còn có mái tóc thật dài, phía dưới là hai viên cầu bằng lông mềm.
Điểm Điểm rất yêu thích, luôn đeo lên người, cho đến khi Tôn Hạo Chí trở về nhìn thấy, khen bé rất xinh, bé mới chịu tháo xuống.
Tôi mở cửa xe, đợi Điểm Điểm đi đến.
Điểm Điểm cười hì hì chạy về phía tôi, hai viên cầu bằng lông mềm nảy lên xuống, cực kì đáng yêu.
Bỗng nhiên, không biết có một người đàn ồng ở chỗ nào chạy ra, mạnh mẽ ôm lấy Điểm Điểm rồi bỏ chạy.
Khoảng cách của bọn họ với chiếc xe của tôi, chỉ có vài bước chân mà thôi.
Có thể hàng động quá nhanh, tôi không kịp ngăn lại.
Tôi không có thời gian do dự, một giây sau đã vội lái xe như điên đuổi theo người đàn ông đó, nhưng gã ta nhanh như chớp ôm Điểm Điểm chạy vào hẽm nhỏ.
Xe không lái vào được, tôi xuống xe đuổi theo.
Sắc trời u ám như vậy, tôi chỉ có thể thấy được chiếc mũ đỏ của Điểm Điểm, giống như ngọn lửa nhỏ nhảy lên trong màn đêm.
Giống như chỉ cần tôi vươn tay là có thể bắt được bé.
Cuối hẻm nhỏ quanh co khúc khuỷu, bỗng nhiên thay đổi, bóng dáng bọn họ biến mất ở chỗ kia.
Tôi đuổi theo đến chỗ này, vì sao không có người?
Rõ ràng tôi thấy bọn chúng chạy đến đây!
Ngõ nhỏ trống rỗng, chỉ có một mình tôi.
Tôi bắt đầu lùi về phía sau, đẩy một cánh cửa ra.
Một chiếc cửa cũ kĩ, kẽo kẹt mở ra.
Tôi đi vào.
Trong sân nhỏ cũ nát đầy tro bụi.
Cửa chính phía sau tôi dần đóng lại, tôi vừa muốn lùi về sau, bỗng nhiên một khẩu súng đặt trên đỉnh đầu tôi!
“Cô là vợ của Tôn Hạo Chí?” Một giọng nói bình thường hỏi.
Tôi tự nhủ với mình rằng không được sợ, cố gắng tỉnh táo trả lời gã đó: “Vâng.”
Gã kia nói: “Cô biết tôi không?”
Gã ta tiến về phía trước một bước, để cho tôi nhìn thấy gã.
Đây là một người đàn ông đang sợ, không phải ngoại hình của gã xấu xí, trái lại bên ngoài gã ta khôi ngô, đường nét rõ ràng.
Nếu không phải trên mặt gã ta chán nản, trên cằm có râu lún phún, thì gã ta cũng được coi là người đàn ông anh tuấn.
Nhưng dáng vẻ gã ta lại nhìn chằm chằm vào tôi, rất dọa người.
Bên trong cặp mắt gã, tràn đầy điên cuồng thô bạo.
Tôi khẳng định đến bây giờ chưa thấy qua người này, vì vậy tôi trả lời: “Không biết.”
“Vậy thì tôi sẽ nói cho cô biết.” Gã ta lại gần, nhẹ giọng ở gần tai tôi nói: “Tôi là Lí Dũng.”
Tôi không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Lập tức gã ta cười ha ha, lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Ha ha ha, cô biết tôi sao?”
Gã ta dùng súng nhắm vào đầu tôi, đi vòng quanh tôi: “Tôi cũng biết cô. Đều nói Tôn Hạo Chí giữ gìn vợ mình ở nhà như thần tiên, tôi nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt. Chẳng lẽ cái kia của cô đặc biệt lợi hại?”
Bỗng nhiên gã ta ôm eo tôi, khuôn mặt tràn đầy dâʍ ɖu͙©: “Để cho tôi thử chút là biết ngay.”
Tay gã vừa chạm vào tôi, lập tức tôi giãy dụa và thét lên, hoàn toàn không quan tâm đến khẩu súng chỉa vào đầu.
Cho dù có đánh tôi chết, tôi tuyệt đối không cho gã ta chạm vào người.
Nhưng mà, Điểm Điểm thì phải làm sao đây?
Tôn Hạo Chí, anh ở đâu?!
Tấm ván cửa chính “Loảng xoảng” một tiếng bị người khác đá ra, Hòa Thượng xông vào.
“Thả cô ấy ra!” Hòa Thượng tay không tấc sắt nhìn thấy khẩu súng của Lí Dũng chỉa vào đầu tôi, một lúc lâu không dám tiến đến.
Lí Dũng giương cao cằm, cười tà nói: “Làm cho tôi thả cô ấy? Mày nằm mơ à? Thật vất vả mới bắt được người ở dưới mắt bọn mày, cứ thế mà thả được sao?”
Hòa Thượng cảnh cáo gã ta: “Lí Dũng, mày nên thành thật một chút, anh Tôn sẽ mau chóng đến đây, mày không chạy nổi.”
Lí Dũng không chút hoang mang chậm rãi nói: “Vậy sao? Vậy tao còn chờ cái gì? Bây giờ tôi gϊếŧ chết cô ta không được sao?” Vừa nói, vừa đưa họng súng lên huyệt Thái Dương của tôi.
Hòa Thượng vụng về không tìm được lời đáp lại, chỉ có thể lặp lại câu nói kia: “Lí Dũng, mày thả cô ấy ra ngay! anh Tôn đã đến đây.”
Bỗng nhiên Lí Dũng trở mặt, gào thét với Hòa Thượng: “Con mẹ nó mày đưa Tôn Hạo Chí ra dọa ai đó? Đi ra ngoài, đóng cửa lại. Nhanh lên!”
Hòa Thượng nhìn tôi do dự.
Trước khi đuổi theo thì áo khoác da tôi đã bỏ ở trên xe, bây giờ tôi bắt đầu lạnh run.
“Nhanh lên!” Lí Dũng lại hô to một tiếng.
Cuối cùng Hòa Thượng cũng đi ra ngoài, đóng cửa chính lại.
Lí Dũng thả tay ra, chốt cửa lại, sau đó kéo tôi về phía trong.
Gã ta muốn làm gì?
Tôi hoảng sợ muốn chạy trốn.
Nhưng vừa lùi được hai bước, đã bị gã ta nắm tóc, kéo về phía trước.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu? Thả tôi ra.” Tôi bị gã ta kéo vào.
Bên trong phòng nhỏ tối đen.
Trong chốc lát, tôi không nhìn thấy cái gì hết.
Dưới chân bị vấp, là một cơ thể mềm nhũn.
Tôi kịp phản ứng lại, nhanh chóng quỳ xuống mò mẫm: “Điểm Điểm! Điểm Điểm!”
Nhưng bé không rên một tiếng nào.
“Điểm Điểm! Con làm sao vậy?” Tôi vuốt mặt bé hỏi.
Chiếc bật lửa ở sau lưng tôi “Soạt” một tiếng bật lên, nhờ ánh lửa đó tôi mới có thể nhìn thấy được khuôn mặt nhỏ của Điểm Điểm, hai mắt khép chặt lại.
“Anh đã làm gì bé?” Tôi sốt ruột.
Lí Dũng vô tội mở hai tay ra, nhún vai: “Nó không chịu nghe lời! Tôi làm cho nó “yên tĩnh” một lúc!”
Đôi mắt gã ta hạ xuống nhìn về phía tôi.
“Anh!” Trong lòng tôi nổi lên lửa gận hừng hực, rất muốn xông lên liều mạng với gã.
Lí Dũng kéo ống quần, ngồi xổm xuống, cầm súng lắc lư chỉ vào trước mắt tôi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cô muốn đứa bé này sống được không? Vậy thì cô phải nghe lời! Nghe lời tôi nói! Chỉ cần cô hợp tác với tôi, tôi sẽ đối “tốt” với hai người!”
Lúc gã ta nói câu này, rõ ràng tôi đã nhìn thấy, dưới ánh lửa lập lòe, hai mắt gã ta giống như dã thú.
Tôi không có lựa chọn nào khác.
Lí Dũng dùng chân đá văng cánh cửa khác ở trong phòng, hóa ra nơi này nối liền lối ra ở hẻm nhỏ.
Tôi ôm Điểm Điểm, đi bên cạnh gã.
Khẩu súng kia, được chỉa vào bên cạnh eo tôi.
Trên đường đi không có người qua lại, chỉ quẹo một cái, đã đến bãi đỗ xe.
Bên trong có mấy chiếc xe bình thường đỗ, Lí Dũng lôi tôi đến trước mật chiếc xe.
Gã ta nhét tôi và Điểm Điểm vào ghế sau, dùng dây thừng trói hai tay tôi lại.
Ngay cả Điểm Điểm đang hôn mê cũng không buông tha.
Lí Dũng nhìn tôi: “Nếu như cô không chịu thành thật, tôi sẽ cho cô một ít thuốc mê. Nhưng mà, tôi thật sự không thích phụ nữ không có phản ứng!”
Bỗng nhiên gã ta cười rộ lên, giống như đây là chuyện buồn cười nhất trên đời vậy, hoàn toàn không dừng lại được.
Cho đến khi gã ta ngồi xuống ghế lái, khởi động xe, gã vẫn còn cười.
Đó quả thật là một kẻ điên.
Trời đã tối hoàn toàn.
Mượn cảnh vật ban đêm, Lí Dũng dễ dàng đi khỏi cửa ngõ nhỏ.
Tôi mơ hồ nhìn thấy, xe của Tôn Hạo Chí xuất hiện ở bên kia.
Anh không thấy được chúng tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng ngày càng nhỏ dần kia, cho đến lúc không thể thấy được nữa.
Xe chạy như bay trong màn đêm mênh mông, tôi không thể phân biệt rõ được phương hướng nữa.
Nhưng tôi chắc chắn chiếc xe đã rời khỏi thành phố, ngọn đèn hai bên đường đi ngày càng ít, cuối cùng thì đèn đường cũng lờ mờ không rõ nữa.
Mặt đường cũng gồ ghề hơn, thỉnh thoảng lại xóc nảy lên khiến tôi thấy buồn nôn.
“Anh đưa chúng tôi đi đâu?” Tôi mở miệng hỏi gã ta.
Lí Dũng lập tức liếc xéo tôi qua gương chiếu hậu: “Đi đến nơi an toàn. Cho Tôn Hạo Chí của các người ở trong thành phố mà chậm rãi tìm người đi, đầu tiên chúng ta đi vui vẻ một chút.”
Tôi cắn răng không nói.
Gã ta càng vui vẻ hơn, nâng khóe miệng co quắp giống như đang chuyển động.
Bỗng nhiên Điểm Điểm trở người, lẩm bẩm kêu lên: “Mẹ!”
Tôi gọi bé: “Điểm Điểm, mẹ ở đây.”
Điểm Điểm mở mắt ra, hoang mang hỏi tôi: “Mẹ, chúng ta đi đâu vậy?”
Tôi nhìn xung quanh một chút, xe chạy đến đây, tôi hoàn toàn không biết nơi này.
“Mẹ cũng không biết.” Tôi chỉ có thể trả lời như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điểm Điểm nhăn lại: “Ba ba ở đâu? Con muốn về nhà.”
Tôi đau lòng không cách nào lên tiếng.
Nhưng Lí Dũng đang lái xe ở phía trước, bỗng nhiên nghiêng đầu quay lại, nói từng chữ một với Điểm Điểm: “Muốn gặp ba ba của mày sao? Được… Đợi kiếp sau đi! Ha ha ha!”
Gã ta âm dương quái khí cười rộ lên.
Điểm Điểm bị dọa đến khóc lên.
Tôi ôm bé, nhẹ nhàng vỗ: “Điểm Điểm đừng sợ, chắc chắn ba ba sẽ đến cứu chúng ta. Chắc chắn như vậy!”
Tiếng cưới của Lí Dũng dừng lại, gã ta lạnh lùng nói: “Tôi chỉ sợ anh ta không dám đến.”
Bên trong gương chiếu hậu, khuôn mặt màu xanh đó, vặn vẹ đến biến dạng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Độc Chiếm
- Chương 37: Bắt cóc (1)