- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Độc Chiếm
- Chương 30: Hắn đã chết
Độc Chiếm
Chương 30: Hắn đã chết
Chúng tôi đã rất cẩn thận, hết sức cố gắng không gây bất cứ phiền phức gì.
Nhưng có lúc phiền toái lại chủ động tìm tới cửa.
Vào một đêm mưa, trong quán rượu khách cũng không nhiều lắm, tôi cũng chưa hoàn thành chỉ tiêu, Diệp Phi khuyên tôi: “Thôi, tháng này cũng đủ rồi. Lần sau cố gắng!”
Anh ta vội đi làm việc của mình, tôi đi vào tiếp đãi một phòng khách vừa vào.
Những người khách này vừa nhìn đã biết tuyệt không phải người lương thiện, trên cổ là vòng vàng vừa thô vừa sáng, da phía sau lưng săm hình đầu lâu khô, cởϊ áσ khoác xuống lộ ra đầy hình săm trên cánh tay.
Tuy chỉ có bốn năm người, lại muốn gian phòng bao lớn nhất trong quán rượu, vừa ngồi xuống đã nhao nhao gọi mấy em gái đến.
Trong quán rượu chúng tôi không phải là không có, những việc như vậy tôi luôn đi tìm quản lý để sắp xếp.
Một kẻ to con bộ mặt đầy dữ tợn kéo tôi lại: “Tao xem cô em này cũng không tệ.”
Người hắn đầy mùi rượu làm cho người ta ghê tởm.
Tôi không am hiểu xử lý tình huống như thế, không thể làm gì khác hơn là liên tục xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi là nhân viên phục vụ mới tới. Tôi đi tìm quản lý tới sắp xếp.”
Kẻ đầu to thả tay ra, tôi đi nhanh ra ngoài. Đột nhiên ngoài cửa có một người vóc dáng nhỏ gầy sắc mặt đỏ bừng hỏi tôi: “Đây không phải là người tình của Tôn Hạo Chí sao?”
Tôi sững sờ, vội trả lời không phải
Trong phòng bao những người khác cũng nói: “Không thể đi, loại người như Tôn Hạo Chí làm sao sẽ để cho người phụ nữ của mình xuất đầu lộ diện. Tạ Tứ, nhất định là anh nhận lầm rồi.”
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Tạ Tứ, lúc ấy tôi còn chưa biết hắn là thủ lĩnh băng đảng lưu manh lớn nhất thành Bắc, cũng không nghĩ đến một người đàn ông nhỏ gầy lại sẽ hung ác tàn nhẫn như vậy.
Tên Đầu To vừa rồi lại cười lớn: “Anh, mặc kệ cô ta có phải là người tình của Tôn Hạo Chí hay không, nhân viên phục vụ ở quán này không phải là để phục vụ cho chúng ta hay sao?”
Hắn nhấn mạnh hai chữ “Phục vụ” khiến cho người ngồi trong phòng bao cười vang.
Trong lòng tôi rất sợ, nhưng vẫn nghiêm nghị giải thích: “Tôi là phục vụ, chỉ phụ trách gọi món và dọn vệ sinh.”
Tạ Tứ cầm ly rượu trên bàn nói: “Cô em tiếp rượu cũng không sao chứ?”
Tôi do dự một chút, ngồi xuống rót rượu, chợt tay bị hắn bắt được.
Tạ Tứ đã rất say, hai con mắt đều đỏ, hắn vuốt qua vuốt lại tay của tôi nói: “Thật non.”
Tôi đỏ mặt rút tay ra, hắn nắm chặt hơn.
Tôi lại dùng sức, thế nhưng đột nhiên hắn lại buông tay.
Tôi chợt ngã về sau, đυ.ng đổ mấy bình rượu khiến cho bàn tay bị chảy máu.
Bình thủy tinh bể tan tành và rượu văng đầy đất.
Tạ Tứ đưa ra giày da nói: “Lau sạch sẽ.”
Tôi dùng tay không bị thương lau, nhưng bị hắn dẫm lên.
Bọn họ khi dễ tôi như vậy cảm thấy rất vui vẻ sao?
Tôi cúi đầu không lên tiếng, lòng tự ái không cho phép tôi xin khoan dung.
Tôi và hắn giằng co cho đến khi Diệp Phi chạy tới.
Diệp Phi đi vào cửa cười nói xin lỗi trước, ngay sau đó cúi người xuống nhặt thủy tinh, dùng tay áo của mình lau giày cho Tạ Tứ.
Anh ta cười thản nhiên giống như chuyện này căn bản không phải là chuyện gì đáng mất mặt. Anh ta thuận tay kéo tay tôi ra ngoài, bảo tôi nhanh đi lấy thêm rượu đưa tới.
Tôi vội đứng lên, lại bị Tạ Tứ gọi lại: “Tôi để cho cô đi sao?”
Tôi đứng lại.
Tạ Tứ nhấc chân đạp Diệp Phi văng ra: “Mày tránh con mẹ nó ra!”
Hắn say lảo đảo đi về phía tôi, chợt đè tôi lên tường.
Tôi hét ầm lên, một giây kế tiếp Tạ Tứ bị Diệp Phi kéo ra.
Diệp Phi cười hết sức thiện chí, một tay đỡ Tạ Tứ lùn hơn so với anh ta mộ cái đầu một tay kéo tôi ra phía sau, trong miệng không ngừng nói: “Hôm nay là chúng tôi không đúng, các vị đại ca đừng nóng giận.”
Anh ta vừa quay đầu nói với tôi: “Nhanh đi kêu quản lý tới đây nói lời xin lỗi với các vị đại ca. . . . .”
Lời của anh ta bị Tạ Tứ cắt đứt: “Mày là ai à? Mày định làm gì? Bảo cô ta quay lại.”
Tôi đã lui đến cửa còn bị Tạ Tứ vươn cánh tay dài lôi lại.
Trong phòng bao những người khác ồn ào lên, cũng có người lên tiếng khuyên.
Người đầu to vừa rồi đi tới giúp, vừa đẩy Diệp Phi, vừa uy hϊếp anh ta: “Mày không có chuyện gì ở đây cả! Tránh ra! Mày biết chúng tao là ai không hả?”
Diệp Phi vẫn đang cười, tôi hiểu rõ anh ta đang cố gắng kéo dài thời gian, chờ quản lý dẫn người đến giải quyết.
Tôi sợ nếu tôi xoay người chạy trốn, có thể sẽ chọc giận đám người Tạ Tứ, một người chạy người ở lại nhất định sẽ bị đánh.
Vì vậy, tôi không thể làm gì khác hơn là đứng ở cửa lo lắng nhìn về phía sau.
Bên ngoài phòng tụ tập rất nhiều người xem náo nhiệt, cũng không có một ai có thể giúp .
Chợt Hồ Tử từ khúc quanh hành lang chạy tới, còn chưa đến gần đã lớn tiếng kêu la: “Chuyện gì xảy ra? Người nào dám tới đây gây sự?”
Cậu ta vừa nhìn liền hiểu rõ, một tay kéo tôi ra bên ngoài cửa còn bản thân mình vọt vào, đạp một đạp vào giữa ngực tên đầu to.
Nháy mắt hai người quay ra đánh nhau, trong phòng lập tức biến thành một mảnh hỗn loạn.
Diệp Phi và Hồ Tử chỉ có hai người, đối phương có tới bốn, năm người say khỏe mạnh.
Tôi lo lắng bọn họ thua thiệt vội vàng chạy về phiá phòng làm việc của quản lý thì gặp Lưu Yến chạy tới.
“Nhanh đi gọi quản lý!” Tôi hét lên với cô ấy.
Sắc mặt Lưu Yến cũng thay đổi, kêu to nói: “Quản lý sớm trốn đi rồi! Các người không biết Tạ Tứ sao? Gϊếŧ người không nháy mắt, còn đánh nhau với hắn không muốn sống nữa sao?”
Đầu của tôi ông lên một một tiếng, xoay người chạy về.
Trong phòng bao đã không khống chế được tình hình, Hồ Tử bị người đè xuống đất, tên đâu to đang vung cái ghế đập mạnh lên đầu Hồ Tử.
Tôi và Lưu Yến bắt đầu thét chói tai, đánh như thế muốn đánh chết người!
Tôi theo bản năng nhắm hai mắt lại, chỉ có thể nghe tiếng cái ghế rơi xuống đất.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong giây lát mà thôi.
Tên Đầu To ngã rầm xuống đất một tiếng cũng không phát ra.
Diệp Phi từ bên cạnh tên Đầu To bò dậy, tôi mới nhìn thấy đầy máu đen nhánh trên nền gạch xanh đậm. . . . . .
Máu từ đâu chảy ra?
Không, không phải trên người Diệp Phi.
Ánh sáng trên màn ảnh TV lóe lên, rốt cuộc tôi đã thấy rõ, cổ của tên Đầu To đột nhiên bị một nửa chai rượu trên đất đâm thủng, máu tươi đang không ngừng chảy ra từ trên vết thương. . . . . .
Hắn đã chết.
Tôi không nhớ rõ bốn người chúng ta làm thế nào trốn ra khỏi quán rượu, Diệp Phi kéo tay của tôi chạy như điên, tôi kéo anh ta: “Diệp Phi, anh trở về tự thú đi! Anh phòng vệ chính đáng, sẽ không bị phán tội!”
Lưu Yến liều mạng kéo tôi đi: “Chị Tiểu Tây, chị đừng dại. Người kia chết rồi, hắn là em ruột của Tạ Tứ! Tạ Tứ sẽ không bỏ qua cho Diệp Phi và Hồ Tử đâu!”
Nhưng tôi không thể đi được, bà ngoại vẫn còn ở trong bệnh viện!
Tôi nói với Diệp Phi: “Diệp Phi, anh đừng xen vào chuyện của em nữa, anh và bọn Hồ Tử đi đi đừng trở lại. Em sẽ không có việc gì!”
Lưu Yến vội muốn chết, hướng tôi la to: “Chị cho rằng Tạ Tứ là ai ? Chúng em đã chạy, hắn nhất định sẽ tìm chị gây phiền toái! Đến lúc đó chị cũng không biết vì sao mình chết đâu! Đi nhanh đi, bây giờ đi thì cùng đi!”
Cô ấy và Hồ Tử cùng tiến lên kéo tôi…tôi liều mạng trốn về sau.
“Chị không thể đi.” Tôi gấp đến phát khóc.
Diệp Phi tỉnh táo lại, đưa tay cản bọn họ lại nói: “Yến nhi, Hồ Tử, các em đi trước đi. Chúng ta bốn người đi cùng nhau mục tiêu quá lớn. Yên tâm, anh sẽ tự chăm sóc tốt cho mình và Tiểu Tây .”
Lưu Yến nhìn tôi một cái, cắn răng lôi Hồ Tử đi.
Tôi còn nhớ ngày hôm đó , bầu trời mưa bụi bay mù mịt, đèn đường mờ vàng , tôi nhìn bóng dáng Lưu Yến và Hồ Tử biến mất trong phút chốc.
Diệp Phi cởϊ áσ khoác xuống, che trên đầu của tôi.
“Anh đi tự thú.” Anh ta nói.
Tôi liên tục lắc đầu: “Không được, anh không nghe thấy Yến nhi nói như thế nào sao? Bọn họ sẽ trả thù!”
Diệp Phi cười, khi hắn trả thù thì anh ta còn cười thế nào được đây?
“Cô ấy chỉ là cô gái trẻ làm sao biết cái gì được chứ? Em cho rằng xã hội này thật không có pháp chế nữa sao? Sẽ không xảy ra loại chuyện đó đâu.”
Tôi vẫn lắc đầu không đồng ý.
Diệp Phi nói: “Nếu như mà anh chạy trốn, sẽ không thể trở về, phải vĩnh viễn chạy trốn cuộc sống. Em muốn cả đời không gặp lại anh sao? Tin tưởng anh, anh là phòng vệ chính đáng, rất nhanh sẽ được thả.”
Anh ta nói chắc chắn như vậy, giống như dù có chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Tôi vẫn luôn tin tưởng anh ta như vậy!
Thế nhưng lần này tôi lo âu và sợ hãi, vô luận như thế nào không thể bình phục, tôi cũng không có cách nào khống chế nước mắt của mình, tới giây phút cuối cùng ở trong lòng anh, thế mà tôi lại không nhìn anh ta cho rõ ràng.
Tôi chỉ nhớ anh ta vuốt ve mặt của tôi, nói tôi đừng khóc, anh ta nhất định sẽ trở lại.
Tôi dùng nụ hôn trả lời anh ta: “Em chờ anh.”
Sau đó vô số lần tôi tự trách, nếu như đêm hôm đó tôi không đi phục vụ phòng bao kia, nếu như mà tôi khôn khéo một chút không quật cường như vậy, nếu như mà tôi ngăn Diệp Phi lại không để cho anh ta và Tạ Tứ nổi lên xung đột, có lẽ tất cả bi kịch cũng sẽ không xảy ra, có lẽ tôi và Diệp Phi vĩnh viễn sẽ không phải chia ly. . . . . .
Được rồi, thật ra thì nên…chỉ là hối hận, căn bản tôi cũng không nên can dự vào cuộc sống của Diệp Phi, sự tồn tại của tôi mới là số kiếp lớn nhất của anh ta.
Cả đêm canh giữ ở bót cảnh sát bên ngoài chờ kết quả ta, rốt cuộc bị một tốt bụng cảnh sát báo cho, còn là nhanh đi mời luật sư đi!
Tôi mãi mới phản ứng được phải đi tìm luật sư bào chữa tốt nhất.
Luật sư sau khi nghe sự kiện phát sinh, bày tỏ vụ án này khả năng thắng rất lớn.
Tuy nhiên khi tôi nói ra thân phận người chết thì sắc mặt của ông ta thay đổi, lập tức khoát tay nói: “Vụ án này tôi không làm được.”
Ta tìm phòng luật sư khác, vẫn là câu trả lời như vậy.
Chạy suốt một ngày, kết quả đều là như vậy.
Tôi mệt mỏi về đến nhà, lại phát hiện cửa phòng tôi và Diệp Phi mướn bị hỏng, khóa cửa cũng bị phá hỏng, đập cũng mở không ra.
Tôi tìm thợ khóa tới cửa mở ra.
Đêm hôm đó điện thoại vang lên không ngừng, nhận rồi lại không có người nói chuyện.
Tôi rất sợ, không biết bọn họ muốn đối với ta như thế nào, cũng không biết vụ án Diệp Phi phải làm sao.
Buổi tối lạnh như thế một mình anh ta ở bên trong, khẳng định còn khổ sở còn sợ hãi hơn so với tôi, phải như thế nào mới có thể giúp được anh ta, tôi thật sự không biết.
Trời đã sáng, tôi đi thăm bà ngoại.
Bà ở trên giường bệnh, lôi kéo tay của tôi nói: “Tiểu Tây con đừng lừa gạt bà, đã xảy ra chuyện phải hay không? Con đi đi, bà không thể liên lụy tới con nữa.”
Tôi vùi đầu ở bên gối của bà, lần đầu tiên khóc ở trước mặt bà: “Bà ngoại, bà nhất định phải thật tốt, nếu ngay cả bà cũng mất đi con làm sao có thể tiếp tục sống. . . . . .”
Thế mà tôi vẫn sống.
Bốn tháng sau, rốt cuộc vụ án của Diệp Phi cũng mở phiên toà, ngay cả một luật sư tốt tôi cũng không tìm được cho hắn.
Tòa án chỉ phái một luật sư, mặc dù có nhiều chứng cớ, Diệp Phi vẫn phải ơ tù tám năm vì tội ngộ sát.
Tôi ngồi ở chỗ ngồi dự thính, mặc bộ quần áo dày màu đen.
Diệp Phi quay đầu lại cười với tôi, mí mắt bầm tím chớp chớp hướng về phía tôi phát khẩu âm.
Tôi hiểu rõ anh ta muốn tôi chờ anh ta, tôi không dám khóc lên chỉ gật đầu mỉm cười với anh ta, cũng không nói câu gì.
Tôi còn có thể làm cái gì để cam kết đây?
Diệp Phi cứ bị áp đi như vậy.
Tôi còn chưa kịp đứng lên đã bị mẹ Diệp Phi xông lên tát một cái.
Bà mắng to tôi là hồ ly tinh, kêu khóc nói muốn chống án.
Tôi quỳ xuống nói với bà: “Dì, dì đánh con thôi. Không nên đi kháng án đối với Diệp Phi không có lợi.”
Bà khóc đến ngất đi bị người nhà khiêng đi.
Thời khắc bọn họ đi qua tôi nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ thù địch giống như vô số kim nhọn đâm vào người của tôi.
Tôi thậm chí không khóc.
Tôi không thể kích động nữa.
Sau khi bọn họ rời đi thật lâu, tôi mới vịn cái ghế từ từ đứng lên, một mình đi ra tòa án.
Trước cửa tòa án đậu một chiếc xe sang trọng.
Tôn Hạo Chí tà tà tựa vào cửa xe bên cạnh, đang dùng tay kẹp thuốc lá, chỉ chỉ bụng của tôi nói: ” Bộ dáng như thế này còn muốn một mình đi đâu
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Độc Chiếm
- Chương 30: Hắn đã chết