Chương 18: Món quà Diệp Y Sương dốc lòng chuẩn bị

Giang Tuấn xoay người rời đi, đám nhân viên ở phía sau cũng nhanh chóng tản đi hết. Tư Mỹ nấp ở bên ngoài từ nãy giờ, nghe Kiều Lệ bị bỏng liền lo lắng chạy theo hỏi thăm:

- Giám đốc… Anh cho tôi hỏi, Kiều Lệ có bị làm sao không?

Giang Tuấn nhìn Lâm Tư Mỹ một hồi, không trả lời mà hỏi sang chuyện khác.

- Tối đêm qua cô ấy không gọi điện cho cô sao?

Dù không có tiền để ngồi taxi đi chăng nữa, chẳng lẽ một cuộc gọi nhờ giúp đỡ cô ta cũng chẳng nỡ làm. Như vậy là đáng thương hay là ngu ngốc đây?

Tư Mỹ không biết Giang Tuấn đang nghĩ gì, chuyện của Kiều Lệ cô cũng chẳng biết bao nhiêu, cái không cần giấu diếm cô cũng chẳng kiêng dè mà nói thẳng:

- Kiều Lệ làm gì có tiền mà mua điện thoại, tiền dành dụm của con bé đều đã mua vé tàu hết rồi, chắc trong túi bây giờ chẳng còn tiền đâu. Lúc trước tôi có cho con bé mượn điện thoại để dùng nhưng vài ngày trước bị hỏng rồi.

Thì ra là vậy… Giang Tuấn biết Lâm Tư Mỹ không nói dối, anh cũng không hỏi gì thêm, chỉ bảo Kiều Lệ không sao rồi đi mất.

******

Buổi chiều Kiều Lệ xuất viện về nhà, Giang Tuấn bế cô lên phòng, trước giờ giữa hai người không cãi nhau thì cũng mặt nặng mày nhẹ, nhưng hôm nay không khí lại hoà nhã rất hiếm thấy.

- Cho cô.

Giang Tuấn ném chiếc điện thoại mới mua lên giường, trên mặt toàn là nét hờ hững nhưng cũng rất kiên nhẫn nói thêm một câu tử tế với Kiều Lệ.

- Sau này có chuyện gì thì gọi cho Tô Kỳ, đừng để người khác nói nhà họ Giang ức hϊếp người khác.

Kiều Lệ liếc mắt nhìn người bên cạnh, cô biết anh ta không đến nỗi sợ người khác chỉ chỏ cười chê, mà suy nghĩ của anh ta về cô đã có chút biến đổi rồi. Cô không nhắc đến chuyện tối qua, vờ như không để tâm, nhàn nhạt lên tiếng:

- Đem đi đi, tôi không quen xài đồ đắt tiền.

Đây đã là lần thứ hai trong ngày Giang Tuấn bị cô gái không biết điều này từ chối thành ý, nhưng cũng riêng hôm nay anh cho mình thêm một chút kiên nhẫn.

Anh nhặt lại chiếc điện thoại, nhét vào tay Kiều Lệ.

- Đã cài hết các gói cước cho cô rồi, tôi không muốn nhắc lại lần hai đâu.

Anh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bất chợt có người gọi điện đến, anh nói vài câu rồi đi mất. Kiều Lệ loáng thoáng nghe được là chuyện liên quan tới khu du lịch Hải Dương.

Đợi tiếng xe ở dưới sân đi xa, Kiều Lệ liền cầm chiếc điện thoại mới lên dò tìm thử hai cái tên "Triệu Gia Viễn và Giang Tuấn" kết quả cho ra khiến cô không thể nở nụ cười sâu hơn. Bọn họ là đối thủ kinh doanh, còn đang tranh giành nhau hạng mục tổ chức lễ hội ở bãi biển vào đầu năm sau.

Nếu trên đoạn đường trả thù quá gian nan, thì liệu tìm một đồng minh phải chăng là lựa chọn đúng đắn?

Vì chân còn đau nên Kiều Lệ cũng lười di chuyển, cơm chiều đã có dì Liêu mang lên tận nơi. Ở đây cô chẳng có chuyện gì để làm, mà ngoài nghĩ cách để nhà họ Giang tán gia bại sản ra cô cũng chẳng muốn làm gì khác.

Gió bấc cuối đông vẫn thi nhau thổi bạt mạng ở ngoài kia, chưa đầy ba ngày nữa là đến giao thừa. Cô tự hỏi mình sẽ đón tết xa quê trong bao lâu… Là một năm, hai năm hay dài thêm nữa? Ba ngôi mộ quạnh hiu giữa cánh đồng hoa cỏ may, có đợi được cô về tô thêm lớp đất dày để tránh mùa hạn tới hay không?

- Kiều Lệ đang nghĩ gì vậy? Chị qua thăm em này.

Diệp Y Sương mang theo túi lớn túi nhỏ, gương mặt phấn son kỹ càng cười rất tươi không nhìn ra điểm nào giả tạo bước vào phòng.

Trần Duệ Dung phẩy phẩy cây quạt lông vũ trắng tinh của mình đi theo phía sau, liếc người ở trên giường một cái rồi lại thương xót cho "con dâu hụt" của bà.

- Chỉ có con mới ngốc, ai đời bị chèn ép còn đối tốt với loại người có lòng dạ xấu xa.

- Bác à… Chuyện đã qua rồi để cho nó qua đi, con không để ý đâu mà.

Hai người phụ nữ cứ thay phiên an ủi cho nhau trước mặt Kiều Lệ, cô im lặng đưa mắt nhìn như đang xem một bộ phim hay.

Trần Duệ Dung không ở lại lâu, trong phòng chỉ còn hai cô gái trẻ. Diệp Y Sương ngồi lên giường nhìn quanh căn phòng một lượt. Cô quen biết Giang Tuấn 24 năm, trước đây số giờ cô ở nhà họ Giang còn nhiều hơn là ở nhà mình, tất cả ngõ ngách ở nơi này cô đều có thể đặt chân đến, nhưng riêng căn phòng này vừa tới cửa đã phải trở ra. Vậy mà một Trương Kiều Lệ quê mùa lại có thể vượt qua cô mà xâm phạm vào nơi riêng tư của anh ấy, công bằng ở đâu chứ?

- Chị vẫn nhớ lúc trước anh Tuấn thường đưa chị đi dạo khắp nơi, rồi tối tối cả hai lại lén lút về lại chỗ này hàn huyên tâm sự. Chị nói chị thích màu trầm, vậy là ảnh sơn tường màu bạc lạnh, không ngờ đến bây giờ anh ấy vẫn giữ nguyên mọi thứ không thay đổi. Ảnh cũng thiệt là, cũng đã rước em về rồi sao lại không tinh tế chút nào hết.

Diệp Y Sương ôm gối nằm của Giang Tuấn vuốt vuốt mấy cái cho thẳng thớm, mắt buồn rười rượi như đang hoài niệm về một quá khứ tươi đẹp bị ai đó cướp đoạt đi.

Kiều Lệ dựa vào đầu giường, chống cằm hờ hững nhìn cô ta, môi cong lên thích thú vạch trần:

- Chị nghĩ nói xong mấy lời đó tôi sẽ giãy nảy lên cào xé chị, sau đó chị sẽ khóc lóc với mẹ chồng tôi, để bà ấy mắng tôi là loại người không có giáo dục sao? Chị đề cao kế hoạch của mình quá rồi đấy.

Bầu không khí giả tạo chưa kéo dài được lâu đã vén cao màn, Diệp Y Sương liếc mắt nhìn Kiều Lệ, cũng chẳng vừa chậm rãi đáp lời:

- Chị làm gì có kế hoạch nào, là em suy nghĩ nhiều thôi. Chị thấy em ăn mặc chẳng hợp thời liền bảo anh Tuấn mua cho em vài bộ quần áo đẹp, nhưng mà anh ấy nhất quyết không chịu, chị thương em nên dốc hết tâm sức mà đi chọn váy mới cho em đó. Phụ nữ ấy mà... cũ kỹ quá đàn ông sẽ không yêu đâu.

- Phiền chị nhọc lòng rồi, nhưng mà anh ấy ngủ với tôi chứ đâu có ngủ cùng chị, cũ hay mới chỉ có anh ấy mới biết, nếu anh ấy không hài lòng thì đâu có vô tâm vô tình hủy hôn với chị để rước tôi về làm mợ hai của Giang gia.

Hai người phụ nữ ngồi cùng một chiếc giường, chẳng ai chịu thua ai, Diệp Y Sương bị Kiều Lệ đáp trả gai góc thì không phản bác được thêm lời nào. Hôm nay nhận được tin Giang Tuấn bồng bế cô ta đến bệnh viện, còn đích thân tới Mộc Hoa ra mặt vì cô ta, xem ra cô đã quá xem thường mức độ xảo quyệt của con hồ ly này rồi.

Diệp Y Sương hừ lạnh, cầm túi xách đứng lên, trên mặt vẫn một vẻ kiêu ngạo thách thức người khác.

- Chị có ý tốt nhưng nếu em không muốn nhận thì thôi vậy. Hôm nay ngoài tới đây tặng quà chị còn đến để mời em dự tiệc. Mùng hai tết là sinh nhật của ba chị, cũng là "ba nuôi" của em, nhất định em phải đến đấy. Hôm đó… chị sẽ tặng cho em một món quà thật lớn, em chuẩn bị tinh thần mà nhận đi nhé.

Diệp Y Sương hất tóc, sợi dây chuyền kim cương ôm sát chiếc cổ trắng mịn của cô ta lộ ra thêm rõ, nở một nụ cười nửa miệng rồi bước ra ngoài. Chỉ cần là đồ là Diệp Y Sương này muốn, thì bằng mọi cách đều phải thâu tóm về tay. Cô bước xuống lầu, đúng lúc Giang Tuấn mới vừa về tới, còn chưa kịp nhào tới nũng nịu thì đã bị đối xử lạnh nhạt.

- Em lên đó làm gì, ai cho phép em vào phòng ngủ của anh?