- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đoạt Yêu Thành Nghiện
- Chương 9: Không Có Quan Hệ Thì Tạo Quan Hệ
Đoạt Yêu Thành Nghiện
Chương 9: Không Có Quan Hệ Thì Tạo Quan Hệ
Vốn là muốn mượn cớ rời khỏi không ngờ lại bị dẫn đi, hành động lỗ mãng không màng tới ý nguyện của cô như vậy khiến Trâu Đông Hiểu vừa phẫn nộ lại vừa hoang mang, cô không hiểu chút nào với người mới quen biết này: “Cục trưởng Lý, ngài bận rộn nhiều việc, tôi không làm phiền ngài vẫn tốt hơn, tự tôi đi về nghỉ ngơi một lát là được rồi!”
Đã dẫn người rời khỏi hội trường, Lý Kiến Nghiệp càng không thể nào cứ vậy thả cô rời khỏi: “Ở đó đông người ồn ào tất nhiên cô không thoải mái, tôi dẫn cô đi ra ngoài hóng gió, ngồi một lát tự nhiên cô thoải mái thôi, đợi chút tôi sẽ tiễn cô về nhà, tôi với ba cô đều là bạn tốt quen biết mấy năm rồi, yên tâm!”
Khóe miệng cong cong, nụ cười của Lý Kiến Nghiệp trở nên sâu đậm: “Duyệt hạng mục của Kiến trúc Hưng Thịnh đều thông qua bên tôi, có thể nói hạng mục của các người tôi đều rất rõ, quan hệ ba cô và tôi…” Không nói cũng hiểu, Lý Kiến Nghiệp trực tiếp phơi ra quan hệ mật thiết giữa gã ta và Trâu Thành Lương, cũng gián tiếp có ý uy hϊếp, khiến Trâu Đông Hiểu ngoan ngoãn đi theo gã.
Lòng bàn tay thấm ra mồ hôi, Trâu Đông Hiểu đối với việc gã ta vô liêm sỉ thân mật nắm tay vốn đã ghê tởm, mà lời nói tràn đầy tự hào ẩn ý uy hϊếp của gã ta bây giờ khiến cô càng thêm chán ghét. Nhưng cô cũng biết rõ mình không được quá nghịch ý gã ta, nếu không quan hệ mật thiết của gã và Trâu Thành Lương sẽ tuột dốc.
"Cảm ơn sự quan tâm của cục trưởng Lý đối với Kiến Trúc Hưng Thịnh, để ba tôi qua cùng ngài uống một ly nhé!" Dùng sức rút tay ra, Trâu Đông Hiểu vội vã lục tìm điện thoại của mình trong túi xách muốn cầu cứu Trâu Thành Lương.
"Lần sau tôi làm buổi họp mặt, cô và ba cô cùng nhau uống với tôi! Tối nay cô cùng tôi uống ly cà phê đi!" Trong mắt toàn là ý cười, Lý Kiến Nghiệp đối với hành động vùng ra khỏi mình của Trâu Đông Hiểu cũng không cảm thấy không vui, ngược lại cảm thấy cô ngây thơ dễ thương, kéo cửa xe ra làm động tác mời: "Lời cũng đã nói tới đây, cô còn từ chối tôi? Tôi đâu phải thú dữ hay nước lũ, thế nào cũng là cục trưởng, còn có thể làm bừa sao!"
Đứng yên trước cửa xe, Trâu Đông Hiểu cầm lấy điện thoại, suy nghĩ một hồi vẫn là thuận theo ngồi vào trong xe của gã ta, không phải vì cái thân phận được gọi là cục trưởng của gã, mà cô sợ khiến gã quá mất mặt cuối cùng sẽ lấy ra thân phận áp chế Kiến trúc Hưng Thịnh.
Cô chẳng qua là mới trở về, sao mà cứ đi tới đâu đều gặp phải người được gọi là có thân phận, đều dùng những cái chức vụ quyền lợi nực cười áp chế cô chứ!
“Xe đắc tiền vẫn tốt hơn, không những không gian đủ rộng rãi, bố trí càng là hạng nhất, nệm ngồi cũng thoải mái!” Ngồi lên ghế lái chính, Lý Kiến Nghiệp khởi động xe nghiêng đầu qua khoe khoang với Trâu Đông Hiểu: “Mấy thứ xe rác rưởi thấp kém không thể nào so sánh được, cô nói phải không?”
Đôi mắt Trâu Đông Hiểu nhìn chằm chằm trên con đường đen nhánh phía ngoài, cô đối với khoe khoang của gã ta không mấy tán thành nhưng trên miệng lại không thể không ca ngợi: “Người bình thường đương nhiên không so được với cục trưởng Lý!”
Đầu đinh với bụng bự tròn trịa mập mạt, quần tây màu đen, thêm áo khoác tây xanh đen, trong lòng Trâu Đông Hiểu âm thầm thấy sai sai cái gọi là lớn một chút chút, trong lòng đang đoán khẳng định ông ta cũng phải bốn mươi mấy tuổi.
Độc thân?
Tuổi đã bốn mươi mấy ở nơi nhỏ thế này lại độc thân? Huống chi treo cái chức vụ hiển hách trên mặt thì làm sao mà thiếu phụ nữ?
“Ha ha, tôi vẫn chưa bốn mươi đấy, nhưng đã tới được vị trí người đứng thứ hai rồi, điểm này, đích thật tôi rất tự hào!” Tiếng cười hào sảng vang lên trong khoang xe chật hẹp, Lý Kiến Nghiệp vừa chầm chậm đạp chân ga, vừa nghiêng đầu qua nhìn Trâu Đông Hiểu: “Phụ nữ của huyện thành này đều tranh nhau làm vợ tôi, đáng tiếc, tôi nhìn không ưa…”
Như là bị nhìn thấu, một giây sau đó gã ta lại báo tuổi tác với cô khiến Trâu Đông Hiểu có hơi ngạc nhiên. Dáng vẻ trung niên không phúc hậu này của gã ta lại chưa tới tuổi trung niên, phảng phất cảm thấy không nên tiếp tục đề tài này, cô bèn cười trừ vài tiếng: “Hơ hơ…”
“Có thể làm vợ tôi, khiến tôi ưa thích, không có mấy ai!” Nhìn vành tai nhỏ xinh của Trâu Đông Hiểu hồi lâu, một nguồn hơi nóng bốc lên não khiến Lý Kiến Nghiệp bỗng đạp mạnh chân ga, xe “vù” chạy như bay phóng đi.
Làn da trắng mịn, vòng eo thon thả, mày mắt tinh tế, khí chất dịu dàng hiền thục, chính là người vợ mà gã ta muốn có, huống chi, Kiến Trúc Hưng Thịnh để ở đó, dù không là mỏ vàng thì cũng là núi bạc, cũng tính là môn đăng hộ đối.
Xe đột nhiên tăng tốc, Trâu Đông Hiểu ngay cả mắt cũng không chớp một cái, nhìn chằm chằm con đường đen nhánh phía trước, không đi đoán mò tâm tư của gã ta, chỉ mong mau chóng kết thúc ở riêng cùng gã.
Trong chớp mắt xe dừng lại ở ngoài sân một nơi rộng rãi, cây cối cao bằng nửa người, rậm rạp che lại khung cảnh bên trong, Trâu Đông Hiểu do dự có nên lần nữa đề xuất rời khỏi.
“Đây là nhà hàng ngoài trời đấy, trong đó đều là hoa cỏ với rừng cây, không khí rất tốt, chúng ta ngồi một lát!” Một mạch đi xuống xe, Lý Kiến Nghiệp không cho cô cơ hội từ chối.
Không còn cách nào, Trâu Đông Hiểu đành đẩy cửa xe ra theo gã đi vào nhà hàng ngoài trời, xung quanh của mỗi bàn đều được hoa tươi và chậu cảnh cao bằng nửa người che chắn. Người ở mỗi bàn cũng không nhìn thấy nhau, nhưng tiếng nói cười trò chuyện ồn ào vẫn nghe thấy, việc này cũng khiến Trâu Đông Hiểu tạm định lại tâm thần chút, ít ra tính an toàn có bảo đảm.
“Cục trưởng Lý, sao tối nay có thời gian rảnh thế? Tôi mang cho ngài một chai rượu vang? Vừa đúng mấy ngày nay nhập một lô rượu vang mùi vị đậm đà!”
Vừa ngồi xuống, ông chủ nhà hàng liền chạy sang, trên mặt nở nụ cười đem chai rượu vang đến cho Lý Kiến Nghiệp, đôi mắt thì quan sát trên người Trâu Đông Hiểu.
“Rượu này không tệ à? Vậy thì thử xem!” Lý Kiến Nghiệp mỉm cười, cầm rượu trong tay nhìn trái nhìn phải, cũng không từ chối, thậm chí cũng không xin ý kiến của Trâu Đông Hiểu.
“Xin cho tôi ly nước chanh, lúc trở về tôi còn phải tăng ca!” Gã không hỏi qua ý của cô, bản thân Trâu Đông Hiểu cũng gọi nước uống với ông chủ, sau đó liền cúi đầu xuống, giả vờ sắp xếp túi xách.
Hiếm khi ông chủ này biết coi sắc mặt không tồi, đề nghị uống rượu, Lý Kiến Nghiệp cũng không muốn bỏ qua cơ hội, nếu cô không biết uống, một ly liền bất tỉnh thì càng tốt rồi: “Uống một ly không sao đâu, con gái cũng nên học uống rượu!”
“Thật sự rất xin lỗi, tôi uống một chút ít là say nên thôi không để xấu mặt nữa, tối nay xấu mặt cũng quá nhiều rồi!” Cô nghĩ lại bị đẩy lên đài trình bày ca hát lại bị chứng hôn, Trâu Đông Hiểu vẫn cảm thấy ngại ngùng, sau này cũng không biết nên làm sao để đối mặt với bà con họ hàng.
“Cô hát nghe rất hay, lần sau chúng ta cùng nhau hát đi!” Không lên đài làm sao gã gặp được cô chứ, người đẹp ở trước mắt, tuy ăn không được nhưng nói chung là vui vẻ. Lý Kiến Nghiệp cảm thấy vẫn là nên uống một ly chúc mừng: “Vậy tôi uống một ly, không uống say cũng còn có thể chạy xe tiễn cô đi về!”
Trên mặt nhẹ treo nét cười, Trâu Đông Hiểu nghĩ đến từ ""say xỉn lái xe"" nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, vì hiểu được ở huyện thành nhỏ này đối với những người được gọi là chức vụ này không phải chuyện lớn lao gì, dễ dàng có thể phủi sạch vết tích.
Cô nhanh chóng uống hết ly nước chanh, dự định nước chanh tới đáy ly thì mau chóng rời khỏi, tuyệt đối không được cho gã bất kì cơ hội nào kéo dài nữa.
Gặp dì Mai khiến Kỳ An Sinh có chút phân tâm, quay đầu lại đã không còn dấu tích của Trâu Đông Hiểu rồi, anh lập tức đứng dậy nói lời tạm biệt, ánh mắt vội vã tìm kiếm bóng hình ấy trong dòng người nhưng hoàn toàn không thấy được gì, anh lập tức lái xe rời khỏi.
Chạy nhanh như bay tới dưới lầu của Trâu Đông Hiểu, nhưng phát hiện căn hộ cô ở riêng vẫn là một mảng đen tối, hoàn toàn không có dấu vết có người trong nhà.
Lấy thuốc ra hút, ánh mắt sắc bén nhìn cổng lớn căn hộ của cô, Kỳ An Sinh dựa lưng vào ghế, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Lý Kiến Nghiệp gấp gáp ôm cô nhảy múa, bực bội trong lòng càng thêm bốc lên, một lúc lại lấy điện thoại ra nhìn thời gian, mỗi một phút đều dài như một tiếng đồng hồ.
Dập tắt một điếu lại một điếu thuốc, hộp thuốc cuối cùng cũng xẹp xuống, Kỳ An Sinh ngồi không được nữa đi xuống xe, lần nữa móc điện thoại ra, thời gian đã là chín giờ rưỡi tối, anh đã đợi ở đây hơn cả tiếng đồng hồ.
Bỗng có một tia sáng chói soi xẹt qua, một chiếc xe sở hữu logo có độ nhận biết rất cao liền dừng lại ở trước cửa căn hộ, anh hơi nheo mắt, cuối cùng Kỳ An Sinh nhìn rõ người trên chỗ lái chính và chỗ ngồi bên cạnh, một giây sau đó Trâu Đông Hiểu liền bước xuống xe.
“Hiểu Hiểu, có thời gian gọi điện thoại cho tôi, chúng ta cùng nhau ăn cơm!” Nhìn Trâu Đông Hiểu bước xuống xe, trong lòng Lý Kiến Nghiệp không nỡ, nhưng gã cũng biết dù gấp cũng phải thả cô về nhà.
Gật gật đầu, Trâu Đông Hiểu quyết định không vướng víu với gã, quay người trực tiếp chạy vào nhà. Cả một đêm bị xoay vòng vòng thì cô đã kiệt sức rồi, cộng thêm nghe về thành tích công lao của gã cả buổi tối cô cảm thấy màng nhĩ cũng tổn thương luôn, thật khó chịu.
Cô mệt mỏi đá bỏ giày cao gót, tiện tay để túi xách trên tủ giày, cả người Trâu Đông Hiểu nằm co lại trên sofa, nhắm mắt lại thì là sự ồn ào của cả một đêm và to tiếng phóng đại khen ngợi của Lý Kiến Nghiệp, một cảm giác bất lực và bi thương bỗng dâng lên trong lòng, cảm giác mỏi mệt gấp đôi.
“Đinh đong đinh đong…”
Mới nhắm mắt lại chưa tới hai phút, chuông cửa đột nhiên reo lên, Trâu Đông Hiểu mở mắt ra, nhất thời còn tưởng rằng là ảo giác của mình, nghe lại lần nữa, đích thật là chuông cửa cứ vang lên không dứt.
Lết tấm thân mệt mỏi, Trâu Đông Hiểu mở cửa ra: “Ai vậy?”
“Hai người đã đi đâu? Sao lại lâu như thế?” Giọng nói trầm mạnh bỗng cất lên, Trâu Đông Hiểu đảo tay muốn đóng cửa lại, cô thế nào cũng không ngờ tới ngoài cửa lại là Kỳ An Sinh.
Môi mỏng mím chặt, bàn tay của Kỳ An Sinh chống cửa, đôi chân dài liền chen vào, một tay còn lại thuận tiện giữ cánh tay của cô, chân dài đạp về phía sau trực tiếp đá cửa đóng lại.
“Cô có biết đó là loại người gì không? Cô lại dám đi theo gã ta như thế? Trâu Đông Hiểu, não của cô đâu!” Nghĩ tới họ ở cùng với nhau cả đêm, cơn tức giận mà Kỳ An Sinh kìm nén thoáng chốc tăng vụt, cuối người nhìn xuống, u ám tiến áp lại gần.
“Kỳ An Sinh, anh ra ngoài cho tôi, buông tôi ra! Tôi với ai bên nhau liên quan gì tới anh, có bệnh à!” Người chẳng có chút liên quan ép hỏi hành tung của mình, Trâu Đông Hiểu vốn mệt mỏi, bị ép hỏi càng khiến cô trở nên tức giận : “Anh có tư cách gì quản tôi? Anh bị thần kinh à!”
Ứng phó xong Lý Kiến Nghiệp vốn đã mệt tới cực hạn, chỉ muốn ôm đầu ngủ giấc, quên đi một đêm lộn xộn này, đột nhiên lại bị anh tới cửa chất vấn hỏi tội, Trâu Đông Hiểu thoáng chốc liền bùng nổ rồi.
“Có thời gian nhàn rỗi thì về quản vợ anh, đừng như kẻ thần kinh chạy đến chỗ tôi phát điên, tôi và anh không có bất kì quan hệ gì… không có…”
“Không có quan hệ thì tạo quan hệ!” Kiên quyết để lại một câu, Kỳ An Sinh quay người, trực tiếp đè ép người lên trên tấm cửa, đôi môi nóng rực áp xuống, dùng sức mà cắи ʍút̼ thật mạnh, quyết định dùng hành động tuyên bố rõ ràng mình có tư cách quản việc của cô hay không.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đoạt Yêu Thành Nghiện
- Chương 9: Không Có Quan Hệ Thì Tạo Quan Hệ