- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đoạt Yêu Thành Nghiện
- Chương 5: Có Thể Xé Bỏ Cái Mác Chồng Người Khác Không?
Đoạt Yêu Thành Nghiện
Chương 5: Có Thể Xé Bỏ Cái Mác Chồng Người Khác Không?
Hành động mãnh liệt ập đến, mùi thuốc lá xen lẫn với mùi rượu nồng nặc ập vào chóp mũi khiến Trâu Đông Hiểu có chút choáng váng, hơi thở lạ lẫm mà quen thuộc dễ dàng khiến trái tim cô đập thình thịch, khiến cô dễ dàng rơi vào lưới tình mà anh giăng ra.
“Trâu Đông Hiểu, nói cho tôi biết, tại sao bốn năm trước rời đi mà không lời từ biệt? Tại sao lại biến mất khỏi thế giới của tôi? Tại sao? Nói cho tôi biết!” Túm chặt lấy cổ tay của cô, Kỳ An Sinh nghiến răng quát lớn. Hận không thể róc thịt lóc xương cô, hận không thể đá cô ra khỏi tầm mắt, nhưng anh lại nhung nhớ cô đến mức đau đớn cả người, nhớ đến mức cả đêm không ngủ được, hy vọng có một ngày cô sẽ trở về bên cạnh anh ôm lấy nhau mà ngủ.
Tiếng quát dữ dằn khiến cho sự giả bộ kiên cường và lạnh lùng mấy năm nay của Trâu Đông Hiểu trong phút chốc vỡ vụn, cô giơ nắm đấm lên điên cuồng đánh vào trước ngực của anh, ngẩng đầu đôi mắt đỏ ửng để mặc cho những giọt nước mắt long lanh từ trên gò má chảy xuống, từng từ từng chữ trả lời câu hỏi của anh: “Kỳ An Sinh, tại sao lại hỏi tôi? Tại sao không phải là anh cho tôi một câu trả lời? Anh còn muốn một câu trả lời sao? Mỗi ngày anh ôm vợ ngủ say chẳng lẽ không phải là câu trả lời mà anh cho tôi sao? Tại sao không phải là anh biến mất hoàn toàn trong thế giới của tôi? Tôi đã xóa bỏ được những thứ đã qua rồi, bây giờ chúng ta rõ ràng đã là hai đường thẳng song song!”
Anh vẫn luôn kìm nhung nhớ của bản thân, anh còn cảm thấy bản thân mình có tư cách hận Trâu Đông Hiểu, hơn nữa còn có tư cách trách cô, nhưng khi nhìn thấy cô bộc phát cảm xúc, nhìn cô mất lý trí điên cuồng đánh anh, con tim Kỳ An Sinh đau nhói giống như bị hàng nghìn mũi kim đâm vào, chắc hẳn nỗi đau khổ mà cô phải gánh chịu không nhẹ nhàng hơn anh bao nhiêu, có khi cô phải kìm nén còn sâu hơn cả bản thân anh.
“Là anh không tốt là anh không tốt… anh có thể giải thích, anh có thể giải thích… Chúng ta rõ ràng có liên quan đến nhau, làm sao đột nhiên trở thành hai đường thẳng song song được chứ? Nói cho anh biết! Đừng khiến anh hận em!” Anh vội vàng dùng sức ôm chặt lấy cô, dùng phần ngực rắn chắc của mình đè chặt đôi tay đang vung lên đánh loạn của cô, Kỳ An Sinh gấp gáp cúi thấp đầu xuống tìm kiếm đôi môi đỏ ửng của cô vội vàng mong muốn hôn đi sự đau khổ và kìm nén, mong muốn được hòa làm một với cô, mong muốn nói với cô anh vẫn luôn chung thủy.
“Thả tôi ra… khốn nạn… Kỳ… ưm… ưm ưm…” Đôi môi bị cắn mạnh, Trâu Đông Hiểu vặn vẹo đầu gắng hết sức muốn trốn thoát nhưng chiếc xe quá chật, nước mắt càng rơi xuống dữ dội hơn.
Anh nhắm nghiền đôi mắt lại không muốn nhìn sự hận thù càng mãnh liệt trong mắt cô, Kỳ An Sinh dùng sức ôm chặt, dùng sức hôn cô, anh cố gắng dùng hành động thân mật để xóa tan hận thù giữa hai người bọn họ. Hết lần này đến lần khác ở trong lòng anh muốn giải thích cái gọi là vợ cái gọi là đã kết hôn với cô nhưng lại sợ nếu mở miệng ra nói Trâu Đông Hiểu sẽ đẩy bản thân anh ra.
“Ưm ưm… ưm ưm…” Tiếng thút thít, trong khoang miệng ngập tràn vị mặn của nước mắt xen kẽ chút vị tanh của máu tươi, hai tay Trâu Đông Hiểu tóm chặt ngực anh, cả người đầy hận ý nhưng đã không còn chút sức để giãy giụa.
Tiếp đó chiếc lưỡi cuốn lấy nhau, hấp tấp muốn nuốt trọn hơi thở đã mất đi từ rất lâu chỉ thuộc về cô, đến tận lúc trong khoang miệng dần dần nồng vị tanh của máu, dần dần che khuất mùi vị thuộc về cô, Kỳ An Sinh mới thở hổn hển ngừng lại nụ hôn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng: “Hiểu Hiểu, anh có thể giải thích, nghe anh giải thích!”
Đôi mắt ngấn lệ ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh, Trâu Đông Hiểu đưa tay lên gạt bỏ hàng nước mắt đẫm trên mặt, buồn bã mỉm cười: “Hôn rồi, ôm rồi, tôi thuộc về anh rồi sao? Kỳ An Sinh, anh đặt tôi vào địa vị gì hả?”
Ở trong xe của anh, dây dưa vướng bận với người đã kết hôn như anh, cô là cái bánh sủi cảo mặc người ta nhào nặn sao?
Anh thương tiếc đưa tay lên muốn lau giọt nước mắt ở khóe mắt cô, nhưng lại bị cô gạt mạnh đi, Kỳ An Sinh thâm tình nói nhẹ nhàng: “Hiểu Hiểu, em không nên nghĩ như vậy, em không phải em không phải…”
Một câu “không phải” lại lần nữa đâm đau nhói lòng Trâu Đông Hiểu, cô dùng hết sức lực đẩy anh ra, túm lấy túi xách, cả cơ thể sợ hãi dựa lên trên cánh cửa xe, xù lông hỏi: “Không phải cái gì? Kỳ An Sinh, đừng để tôi càng hận anh hơn!” Đến bản thân anh thậm chí không có cách nào nói ra khỏi miệng thế mà lại còn hiên ngang ép buộc cô theo ý anh, anh chà đạp cô như thế, tất cả tình yêu chỉ trong chốc lát đã bùng cháy thành nỗi hận thù.
Đôi mắt cô hiện rõ sự hận thù, Trâu Đông Hiểu đột nhiên cười tươi: “Tổng giám đốc Kỳ, tạm biệt, việc hợp tác sẽ do đích thân bố tôi bàn bạc với anh, không hẹn gặp lại!” Nói xong, cô giơ tay liên tục gõ mạnh lên tấm chắn: “Dừng xe, lập tức dừng xe!”
“Hiểu Hiểu...” Anh tiến lên nắm lấy cổ tay của cô không để cô rời đi, trong mắt của Kỳ An Sinh bao trùm đau khổ. Anh biết chắc sự lỗ mãng của bản thân đã gây tổn thương cho cô, nhưng anh không muốn cứ thả cô đi như thế này, anh sợ một lần nữa sẽ đánh mất cô.
“Tổng giám đốc Kỳ, anh là tổng giám đốc, vì sĩ diện và danh tiếng của anh xin hãy buông tay ra, cũng xin buông tha cho Kiến trúc Hưng Thịnh một con đường sống, Trâu Đông Hiểu tôi vô cùng cảm kích!” Đôi mắt ngấn lệ trừng lớn, giọng nói lạnh lùng cứng nhắc của Trâu Đông Hiểu một lần nữa xóa bỏ mối quan hệ của hai người, một lần nữa chu đáo mà lịch sự suy nghĩ cho Kỳ An Sinh nhưng sự mỉa mai rõ ràng đang lan tỏa giữa hai người.
“Em nhất định… nhất định phải làm tổn thương nhau như vậy sao? Cho dù có bị phán tội tử hình thì người ta cũng có quyền được kháng cáo, không phải sao?” Anh bất lực buông tay ra, phiền muộn tháo bỏ chiếc cà vạt, anh cảm thấy toàn thân bất lực, chỉ xin cho anh một cơ hội kháng cáo giải thích sự trong sạch.
“Ha… Nói qua loa vài câu thì có thể xé bỏ cái nhãn mác chồng người ta sao?” Cô nhếch môi cười mỉa mai, chiếc xe vừa dừng lại, Trâu Đông Hiểu lập tức mở toang cánh cửa xe, đôi chân dài không hề do dự bước xuống khỏi xe.
Cái nhãn mác như thế Kỳ An Sinh không thể nào cởi bỏ, chỉ có thể để mặc cô một lần nữa giả vờ kiên cường mạnh mẽ ngẩng đầu ưỡn ngực tự mình bỏ đi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Đôi mắt thấy cô ngồi vào trong xe của cô, nhìn chằm chằm chiếc xe phóng vụt đi, Kỳ An Sinh mệt mỏi ngồi ngửa một lúc mới kêu tài xế xe rời khỏi.
Đẩy cánh cửa ra, khắp căn phòng chỉ có một màu đen tĩnh lặng, giống như tiến vào một thế giới đen tối, Kỳ An Sinh tùy tiện ném chùm chìa khóa lên trên tủ giày, thay dép trong nhà, đôi mắt nhắm chặt đi thẳng đến hàng ghế sô pha. Ngôi nhà yên tĩnh như chết chóc nuốt chửng trái tim sáng ngời rộng mở của anh, dường như muốn trong chốc lát nuốt chửng từng tế bào trên khắp cơ thể anh.
“Hiểu Hiểu… Trâu Đông Hiểu...”
Con người đã biến mất bốn năm trời lại dùng một thái độ tao nhã mà giả tạo xuất hiện trước mặt anh, rõ ràng là không nên rung động, rõ ràng cần phải xa lạ không chút liên quan, rõ ràng anh không nên phá bỏ giới hạn uống rượu.
Còn anh, không phải là cần phải hận cô bỏ đi mà không nói lời từ biệt sao? Không phải là càng thêm hận bộ mặt giả tạo vì đồng tiền ngay lúc này của cô sao? Nhưng sao trong lòng vẫn tràn ngập hoài niệm, tâm tư tìm kiếm đáp án mạnh mẽ đến mức khiến anh ảnh hưởng đến công việc.
Rời khỏi buổi tiếp khách, cởi bỏ khuôn mặt lạnh lùng, bỏ đi sự trầm ổn, từng thứ bị cô dễ dàng phá vỡ.
Nhưng mà, vì ai không giữ lời hứa không uống rượu?
Là Trâu Đông Hiểu!
Đột nhiên mở mắt ra, nhìn lên khoảng không không có tiêu cự, khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn là sự cô đơn và chán nản, thân hình vạm vỡ và màn đêm như hòa làm một. Anh đưa tay ra bật bóng đèn trên sàn, ánh sáng màu vàng cam xóa tan màn đêm, anh nhấc chân lên bước về phía quầy rượu, nỗi đau dâng trào khiến anh mở toang cánh tủ quầy rượu vốn đã bị bụi phủ lấp.
Anh uống ừng ực hết ngụm này đến ngụm khác, để mặc cho vị cay xuôi xuống cái dạ dày sớm đã đau nhói, mặc kệ trong dạ dày đang cuồn cuộn cháy bỏng, trong lòng chỉ muốn uống say đến chết. Người xưa nói thuốc thần giải nỗi sầu muộn chẳng gì khác ngoài rượu Đỗ Khang, anh thà nguyện say đến chết cũng không muốn quay lại cuộc sống hàng đêm không ngủ được đau khổ như năm đó.
Cầm chai rượu uống không ngừng, châm điếu thuốc theo thói quen như một người nghiện thuốc lâu năm, Kỳ An Sinh vội vàng vừa hút thuốc vừa uống rượu, bỗng nhiên trong đầu thoáng qua sự vướng mắc ban đầu, đó là rắc rối anh không cách nào thở phào nhẹ nhõm cũng không cách nào buông bỏ được.
Thắc mắc bốn năm nay vẫn luôn ẩn náu trong tim anh, anh cần có một đáp án, không có đáp án, anh không thể nào tiến về phía trước, hơn một nghìn đêm anh bị sự hận thù và hoài nhớ nồng nhiệt chiếm lĩnh giấc ngủ, khiến anh thường xuyên rơi vào bóng tối vô biên.
Uống được hơn nửa chai rượu, trong lòng anh cũng có quyết định cuối cùng. Trong men say của rượu suy nghĩ tinh tường cũng từ từ bị xóa nhòa, bước chân càng thêm phần loạng choạng Kỳ An Sinh mới buông chai rượu xuống, nghiêng nghiêng ngả ngả mò mẫm đi về phòng ngủ.
Cả người ngã mạnh xuống chiếc giường lớn lạnh lẽo, anh thì thầm trong vô thức: “Hiểu Hiểu.. Đông Hiểu...” Đưa tay về phía đầu giường tìm kiếm một hồi, cuối cùng anh cũng chạm đến chiếc điện thoại đời cũ. Đôi môi chợt nở nụ cười mãn nguyện, Kỳ An Sinh mở màn hình ra, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình đến tận lúc mơ màng ngủ thϊếp đi.
Trâu Đông Hiểu tận lực cúi thấp đầu xuống để đám đông đang đi đi lại lại không nhìn thấy nước mắt trên mặt, đến khi quay trở về xe của mình, trong không gian nhỏ bé của chiếc xe cô mới khóc đến đôi vai run rẩy, đôi môi cắn chặt nức nở.
Bốn năm là quãng thời gian không dài cũng không ngắn, đối với một người con gái trẻ trung xinh đẹp mà nói thật đáng quý biết bao. Nhưng cô đã lựa chọn từ bỏ thế giới đầy sắc màu để bản thân sống thật vô tâm, trốn tránh khỏi mọi người mọi vật có thể động chạm đến cảm xúc của cô, đến mức cắt đứt liên lạc với tất cả bạn học đại học, tự bắn bản thân một phát súng chí mạng, không để cho bản thân có bất kỳ ảo tưởng hay lưu luyến nào.
Nhưng cô đổi lại được gì? Chỉ đổi lại sự khinh thường hay chà đạp của anh sao.
Kỳ An Sinh, dựa vào đâu anh lại đối xử như thế với cô?
Cô rút khăn giấy ra không ngừng dùng sức lau đôi môi, đến tận khi bờ môi đau rát Trâu Đông Hiểu mới ngừng tay, thở mạnh, không để bản thân tiếp tục nức nở.
Đột nhiên trong túi xách truyền ra tiếng rung “rùng rùng rùng...” rất lâu, Trâu Đông Hiểu mới từ sự bi thương phản ứng lại, là chiếc điện thoại cô để trong túi đang reo.
Dừng hẳn tiếng nức nở, Trâu Đông Hiểu rút một tờ khăn giấy lau sạch chiếc mũi bị tắc nghẽn do khóc lâu, cô hắng giọng, cố hết sức để giọng nói của bản thân nghe không có chút khác thường nào rồi mới nhấc điện thoại: “Ba...”
“Này, Hiểu Hiểu à, nghe nói khoản tiền vay của chúng ta bây giờ sẽ do tổng giám đốc mới đến của bọn họ toàn quyền quyết định, con đã gặp được vị tổng giám đốc đó chưa vậy? Bữa tối hôm nay sao rồi?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói gấp gáp của Trâu Thành Lương, Trâu Đông Hiểu chớp chớp đôi mắt, ngẩng đầu tựa ra ghế, kìm nén giọt nước mắt muốn chảy xuống lại nơi hốc mắt, cẩn thận nhẹ nhàng nuốt nước bọt rồi mới nói nhưng giọng nói vẫn bị nghẹt do chiếc mũi bị tắc nghẹn: “Ừm, vừa mới gặp qua rồi, không có...”
Một chút cũng không có phát hiện ra giọng nói nghẹt của Trâu Đông Hiểu, Trâu Thành Lương vẫn không đợi được con gái nói hết, ở đầu dây bên kia điện thoại cả người đã vội nhảy dựng lên: “Hả? Không đàm phán thành công? Hiểu Hiểu à, con không biết đây là cọng cỏ cứu mạng của ba à, tuyệt đối không thể để mất được, tuyệt đối không mất được...!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đoạt Yêu Thành Nghiện
- Chương 5: Có Thể Xé Bỏ Cái Mác Chồng Người Khác Không?