- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đoạt Yêu Thành Nghiện
- Chương 24: Hôn Sự Này Tôi Không Thừa Nhận
Đoạt Yêu Thành Nghiện
Chương 24: Hôn Sự Này Tôi Không Thừa Nhận
Đặt mông ngồi đối diện cô, tuy Lý Kiến Nghiệp vô cùng tức giận nhưng vẫn chủ động mở miệng, chủ động muốn hiểu cô rốt cuộc đang làm cái gì.
“Cục trưởng Lý, tôi không ăn cơm nữa, tôi chỉ có vài câu muốn nói với ngài, nói hết thì tôi đi.”
Nói chuyện không những ngắn gọn, ngữ khí còn lạnh lùng, cho dù là kẻ kém hiểu biết thì Lý Kiến Nghiệp cũng rõ ràng là lần này cô muốn từ chối mình thật rồi. Gã ta lập tức liền không nể mặt, lập tức bực bội, cảm giác như vốn đầu tư đoạn thời gian này của mình toàn bộ đều thua lỗ rồi, thậm chí còn bị giở trò cho quay vòng vòng, gã cảm giác mặt mũi mất hết.
Đôi mắt trong veo sắc bén nhận ra sự bực bội trong đôi mắt gã, nhưng ý Trâu Đông Hiểu đã quyết, hết sức xem nhẹ vẻ âm u của gã:
“Tôi không biết ba mẹ tôi hứa hẹn gì đối với ngài, nhưng mà rất xin lỗi, tôi không có cách nào một mình ăn cơm hoặc tiến hành các hoạt động khác cùng ngài, trước mắt tôi chỉ muốn chuyên tâm làm việc ở Kiến trúc Hưng Thịnh, chuyện hôn nhân tôi chưa nghĩ đến.”
Suy nghĩ đến lời nói cứng nhắc “tôi không thích anh” sẽ càng thêm chọc giận gã ta điên lên, Trâu Đông Hiểu vẫn nên lựa chọn cách bớt chọc giận gã ta một chút, đem tất cả trách nhiệm gánh lên bản thân mình, cũng theo tình thế đến cùng cắt đứt bất cứ lời hứa hẹn nào từng của Trâu Thành Lương và Liễu Tranh Phượng.
Trên mặt lúc đỏ lúc trắng, Lý Kiến Nghiệp đôi môi đầy đặn mím một cái, hai má thịt mỡ rung rung, cuối cùng vẫn là im tiếng phản bác:
“Cô có thể tự làm chủ sao? Mẹ của cô đã tìm người chọn ngày rồi, sớm đã nhận định tôi là con rể nhà cô rồi! Cô nói cô không suy nghĩ chuyện hôn nhân, ha, người nhà cô đợi không kịp muốn bán cô đi ấy chứ!”
Từng câu nói của Liễu Tranh Phượng và Trâu Thành Lương đợi không kịp kéo gã ta đến chỗ quan trường thuận tiện, chuyện hai người kết hôn căn bản là chắc như đinh, bây giờ cô nói cô không suy nghĩ, điều này rõ ràng là chơi gã mà. Đôi tay nắm chặt cái ly, mặt Trâu Đông Hiểu phút chốc xanh xao, lời gã ta nói trong dự đoán mà lại là ngoài dự đoán của cô, không phải Liễu Tranh Phượng nói cô cuối năm mới gả đi sao?
“Xin lỗi, tôi thay cha mẹ tôi xin lỗi ngài, nhưng tôi thật sự không có tình cảm gì với ngài, chuyện hôn nhân này tôi không thừa nhận!”
Cuối cùng vẫn là nói ra tình cảm của mình, Trâu Đông Hiểu chỉ có thể cúi đầu xuống thay cha mẹ ngang ngược của cô xin lỗi, hy vọng nhận được sự thông cảm của gã ta.
“Hừ...”
Tiếng hừ lạnh buốt, Lý Kiến Nghiệp tiện tay “bộp” một cái chùm chìa khóa xe vứt lên mặt bàn:
“Một câu xin lỗi của cô là giải quyết được rồi sao? Tôi nó cho cô biết, tôi nhìn trúng cô là vinh hạnh của cô, cái nơi bé nhỏ này có bao nhiêu phụ nữ chỉ mong sao tôi nhìn trúng! Trâu Đông Hiểu, cô có bản lĩnh chơi tôi? Nhìn xem tôi đến nhà cô một chuyến chạy một chuyến chuyển quà, còn tặng hoa tặng quà cho cô?”
Nghĩ đến bản thân mình như một người ngốc đem một thùng quà đi cho nhà họ Trâu, nhìn gã ta phí công tổn sức vừa tặng quà lại không ngại khó đưa đón, cô miễn cưỡng không lên tiếng, bây giờ trái lại bị từ chối trực tiếp rồi, mặt mũi như này của gã ta làm sao dấu được.
“Quà trong nhà ngày mai tôi sẽ cho người đưa đến, rất xin lỗi...”
Trâu Đông Hiểu không có bỏ qua một ánh mắt hung dữ nào của gã, nghĩ đến lời cảnh cáo của Kỳ An Sinh với mình, lúc đó càng không muốn nói nhiều, chỉ cảm giác muốn kết thúc cuộc nói chuyện, một thái độ xin lỗi.
“Hừ… Cô còn cho là chuyện của mình rồi, thứ Lý Kiến Nghiệp tôi thiếu không phải là tiền!”
Lông mày rậm thẳng đứng, bàn tay lớn đầy đặn đặt trên cạnh đùi, chút nữa không khống chế được vung tay đánh cô một bạt tay.
Cầm chắc túi, Trâu Đông Hiểu vội vàng đứng dậy, lại lần nữa xin lỗi:
“Rất xin lỗi cục trưởng Lý, tôi thật vô ý....”
Vừa không thể nói để bị tổn thương, lại không có cách nào nói trêu đùa, Trâu Đông Hiểu chỉ biết gật đầu, bèn nhanh rời khỏi quán cà phê.
“Con đàn bà thối...”
Trừng mắt nhìn hình bóng vội vàng rời đi của cô, nét mặt Lý Kiến Nghiệp vặn vẹo vung tay lên, trực tiếp hất ly nước trước mặt xuống đất, “choang” mọt tiếng, thủy tinh bắn tung tóe xung quanh, người phục vụ đứng không xa kinh sợ đến nỗi hai chân run rẩy.
“Gọi mấy người đến nhà hàng tụ họp, đúng, bây giờ, ngay lập tức! Mẹ… ông đây bị cho leo cây chưa ăn cơm! Mau gọi người đến đây!”
Thở hổn hển lấy điện thoại ra, Lý Kiến Nghiệp bấm số điện thoại của một đại gia trẻ tuổi, không nói không rằng đặt bữa tiệc rồi, theo sau tiện tay rút ra một tờ tiền một trăm tệ vứt ở trên bàn rồi rời khỏi quán cà phê.
Lý Kiến Nghiệp ngậm thuốc đến nơi gọi là “nhà hàng” trong lời gã nói, là một khách sạn năm sao, trên bàn ăn đã ước chừng năm sáu người cũng là mấy thằng đàn ông bốn mươi mấy tuổi, mỗi người đều lười biếng ngồi dựa vào ghế trên nuốt mây cưỡi sương mù, tiếng cười vui không ngớt.
“Ôi, anh Lý đến rồi… nhanh, nhanh đến đây ngồi....”
Một người đang hút thuốc trong đó nhìn thấy sắc mặt âm u của Lý Kiến Nghiệp bước vào ghế nhanh chóng dập đi điếu thuốc trong tay, linh hoạt đứng dậy đón tiếp gã ta.
Gật gật đầu, Lý Kiến Nghiệp tiếp tục ngồi đến vị trí của chủ nhân mà bọn họ dành cho, ngón tay gõ nhẹ cốc rượu trên mặt bàn, ngẩng đầu hỏi:
“Tối nay chuẩn bị bao nhiêu lít rượu? Ông đây bảo với mày, nếu như không có năm lít tao chơi chết mày!”
“Đương nhiên không thiếu năm lít! Tối nay chúng ta cùng anh Lý uống thoải mái!”
Một gã khác ưỡn cái bụng to lộ ra ngón tay mập mạp chỉ vào trà nước của rượu đặt ở trên bàn, một bên vẫy phục vụ bảo lên đồ ăn.
“Anh Lý, uống rượu trước cho xuôi… Nào,mọi người kính anh Lý một ly!”
u Ích Sinh biết rõ Lý Kiến Nghiệp bị cho leo cây lúc nhận được điện thoại của Lý Kiến Nghiệp khi anh ta vừa mới đi ăn cùng một người bạn, người sắp bỏ đi thì gọi bạn bè, trong lòng thầm vui một chút, phải muốn mách lẻo một lần xem Lý Kiến Nghiệp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai mà dám to gan nhổ râu ở trên đầu hổ.
“Lại đây… chúng ta gạn ly...”
Tất cả mọi người đều có bữa tiệc của riêng mình, đều là nhất thời bị gọi đến, thái độ hướng về u Ích Sinh nghe ngóng, mà lại nhận được ánh mắt từ từ chớ vội, nên tính toán làm sao cho Lý Kiến Nghiệp mở miệng.
“Được, có nghĩa khí!”
Mạnh mẽ đổ một ly vào trong miệng, Lý Kiến Nghiệp vốn tâm trạng tối sầm và phẫn nộ phút chốc thêm phần hào phóng, cảm giác bình thường mấy tên nhà giàu này giúp cùng nhau ăn uống vui chơi vẫn còn có chút lương tâm.
“Anh Lý, tối nay không say không về?”
Mở miệng thăm dò, u Ích Sinh ra hiệu phục vụ nhanh chóng đổ đầy rượu cho Lý Kiến Nghiệp.
“Cái gì? Cậu không thể say? Mẹ nó, cậu sợ vợ đá xuống giường à?”
Vốn chỉ là muốn hẳn hoi uống một lượt, nhìn ánh mắt bộ dạng chân chó b của u Ích Sinh, bỗng nhiên nhớ đến sự dũng mãnh của vợ anh ta, bỗng nhiên gã lại tràn đầy tức tối, lập tức nhìn không thuận bộ dạng thê nô của anh ta.
“Haha, u Ích Sinh, giường của vợ không ngủ được thì bên ngoài còn giường to ngủ, sợ cái gì cơ? Tối nay tôi lên lầu mở cho cậu phòng tống thống!”
Trong đó một anh em nắm chặt cơ hội cũng hủy bỏ trở mặt u Ích Sinh.
“Hì hì, vậy cảm ơn nhé, tối nay tôi ở đấy rồi!”
Dù sao một thân đầy mùi rượu về nhà không tránh khỏi bị con hổ cái đạp xuống giường, anh ta còn định ở qua đêm tại khách sạn thật cơ.
“Tôi nói lão u anh còn trẻ mà sao lại bị con hổ cái quản đến mức ngoan ngoãn tuân theo vậy? Thật không có tiền đồ gì! Nếu tôi mà có vợ, uống say rồi còn bắt cô ta giúp tôi rửa chân, hầu hạ!”
Nhìn không quen đàn ông tướng thê nô, Lý Kiến Nghiệp lúc đầu còn lớn tiếng hùng biện, đầu óc lúc đầu còn tái hiện bộ dạng dịu dàng điễm tĩnh của Trâu Đông Hiểu, bưng rượu lên lại mãnh liệt trút vào.
“Hừ, ông đây còn không tiếc con mẹ thối đó!”
“Hửm? Con mẹ thối nào? Anh Lý đây là diễm ngộ à?”
Ngửi thấy mùi bất thường của Lý Kiến Nghiệp, những người khác lần lượt đặt ly rượu xuống bàn quan tâm hướng phía gã ta, tập trung tinh thần đợi mách lẻo câu chuyện.
“Cũng không phải là diễm ngộ gì, chỉ là một con đàn bà không biết tốt xấu, lại dám từ chối tao cầu hôn, hừ, tao bây giờ còn nhìn trúng cô, quăng cái rắm!”
Nghĩ đến Trâu Đông Hiểu ba lần bốn lượt khoe mẽ, tối nay càng thêm lời nói chính đáng của bản thân gã ta liền tràn đầy tức giận, lúc đầu quyết định không vung cô, đừng có nghĩ cô là hàng tốt gì, phụ nữ đẹp có nhiều không phải chỉ có mình cô, bây giờ Lý Kiến Nghiệp không thèm muốn cô nữa đâu a, từ trước chỉ có gã ta cho người khác xem sắc mặt, cô thì tính là thứ gì còn bày sắc mặt cho gã xem.
“Cầu hôn?”
Lúc đầu cả bàn ngạc nhiên, rượu trong tay không cẩn thận đổ ra bàn, đồng loạt nhìn vào mắt u Ích Sinh, để cho anh ta tiếp tục đào bới thêm tin tức.
Uống hai ly rượu, u Ích Sinh lòng mách lẻo cũng lên cao rồi, ỷ vào gan rượu cũng tiện tiếp cận gần Lý Kiến Nghiệp, mở miệng cười vui vẻ nói:
“Đứa con gái nào? Vậy mà lại dám cho cục trưởng Lý của chúng ta xem sắc mặt? Chúng ta giúp anh đi dạy dỗ cô ta!”
Vẫn còn bê rượu uống một ngụm, Lý Kiến Nghiệp đột nhiên lấy đũa gắp miếng cá, vốn không muốn nói cho bọn họ, nhưng nghĩ một lát đây đều là con nhà giàu, nhất định có nghe nói Trâu Đông Hiểu, nếu tạo nên chút tiếng đồn ảnh hưởng đến đường tình duyên của Trâu Đông Hiểu báo thù cũng hay.
Từ tốn nhai kỹ miếng thịt cá, Lý Kiến Nghiệp bỏ đũa xuống, đôi mắt âm u quét quanh một vòng, thử một chút đột nhiên thốt ra một tên:
“Trâu Đông Hiểu.”
“Trâu? Con gái của Kiến trúc Hưng Thịnh? Đoạn thời gian trước không phải náo loạn ra chuyện tìm bạn trăm năm sao? Trâu Thành Lương này ở lễ hiến tế long trọng vậy mà trước công chúng chào hàng con gái mình, cũng không phải là người nào tài giỏi trên mặt bàn nữa!”
Con nhà giàu ở đây đều là giàu chảy mỡ, sản nghiệp trải rộng thành phố nhỏ này, căn bản xem thường Kiến trúc Hưng Thịnh, đối với cách làm của Trâu Thành Lương cảm thấy rất buồn cười.
“Cô ta có thể để anh Lý nhìn trúng là vinh hạnh của cô ta, còn từ chối cơ? Đúng là thật không biết tốt xấu!”
Từng người một hùa theo, ở trong mắt bọn họ đều là Trâu Đông Hiểu không biết tốt xấu, để cây lắc tiền Lý Kiến Nghiệp ở đấy không thèm, cũng thật là mắt mù.
“Nói đến mà tức!”
Nghĩ đến Trâu Đông Hiểu cao ngạo mà Lý Kiến Nghiệp tức muốn đánh lại, ly rượu từ từ đặt trên bàn, không nhịn được lải nhải lên:
“Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Tao cần loại gì mà không có? Tao tặng hoa tặng socola cũng không cần, đưa đón mà còn lên giọng, vẫn coi như là chuyện của mình vậy!”
Hằng ngày phụ nữ nào gã đều ngủ qua rồi, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, ai lại dám từ chối gã? Ai sẽ không đi theo tiền mặt!
“Kiêu ngạo như vậy à? Giá trị con người có cao như vậy không? Còn phải tặng hoa, tặng quà? Trực tiếp dâng đến tay không phải là được rồi sao? Sao phải phí sức lực như vậy!”
Đều là thanh nhiên thiếu nữ trưởng thành rồi, quay đi quẩn lại không phải mấy chuyện này à, đưa đến tay mới chính là mục đích cuối cùng, thử vị tươi mới muốn yêu thế nào thì thế đó, không thích nữa thì giống như quần áo cũ vậy, trực tiếp vứt đi là được.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đoạt Yêu Thành Nghiện
- Chương 24: Hôn Sự Này Tôi Không Thừa Nhận