Hít một hơi, Liễu Tranh Phượng chống nạnh trừng mắt nhìn đôi mắt con gái đẫm lệ mờ nhạt, bà ta nói rõ nguyên nhân ngay từ đầu gọi Trâu Đông Hiểu về nước.
“Cuối năm mày nhất định phải cưới mới có thể cứu vãn nhà họ Trâu, bây giờ Kiến trúc Hưng Thịnh đến bước đường cùng rồi, mày vẫn khoanh tay đứng nhìn sao? Nếu mày vẫn không chịu cưới có biết nhà chúng ta sẽ thê thảm thế nào không? Vận mệnh sắp hết, ta và cha mày căn bản không thể giữ được nữa, sau này em trai mày không có chỗ dựa, mày còn muốn nó ra ngoài làm việc vất vả sao?”
Cắn chặt môi nhìn chằm chằm Liễu Tranh Phượng, Trâu Đông Hiểu cảm thấy trời đất như quay cuồng, trước mắt người trước đây gọi là mẹ lại lạ lẫm như vậy, như thế khiến cô trong lòng nguội lạnh, khiến cô toàn thân run rẩy hỏi:
“Vì vậy, bất kể là như thế nào, trước cuối năm con nhất định phải cưới? Nếu không gia đình chúng ta sẽ gặp xui xẻo? Chính là xui xẻo từ con? Con là sao chổi ư? Chỉ cần con cưới đại diện sự vui mừng tất cả điều xui xẻo sẽ chuyển biến tốt đẹp có thể bình an vô sự sao? Mọi người căn bản không lo lắng con ở nước ngoài có tốt không, căn bản không phải là mọi người nhớ con...”
Nước mắt nhanh chóng rơi xuống, Trâu Đông Hiểu ôm chặt ngực, căn bản không ngờ gia đình ấm áp mà cô trân trọng, tình cảm mà cô khao khát, chẳng qua đều là lớp băng gạc có như không, chẳng qua đều là vì muốn đem cô hắt ra ngoài như bát nước, tất cả vai trò của cô là để loại bỏ đem cái gọi là xui xẻo đi, tất cả chỉ để giúp họ che đậy cái gọi là tương lai xui xẻo mà họ lo sợ.
“Mẹ, con là con gái mẹ, hạnh phúc của con tại sao không chống lại cái gọi là tiên đoán chứ? Những lời gọi là tiên đoán đó có thực sự đúng hay không? Tất cả chẳng qua chỉ là lời bịa đặt của bà dì Mai đó! Lúc đầu khăng khăng đòi đưa con ra nước ngoài vì con làm bất lợi đến sự phát triển của Kiến trúc Hưng Thịnh, bây giờ lại khăng khăng gọi con quay lại giúp Kiến trúc Hưng Thịnh vì bà ta nói con lấy chồng rồi Kiến trúc Hưng Thịnh mới có thể vươn lên được?”
Sự thật như vậy quá phũ phàng, cả người Trâu Đông Hiểu ngã ngồi trên đất, hai tay che mặt khóc “hu hu”. Nghĩ lại lúc đầu vôi vàng bị đưa sang nước ngoài bơ vơ và lạc lõng, mà bây giờ lại độc đoán quyết định tương lai của cô, cô căn bản không có tương lai và cuộc sống của riêng mình, cái gọi là tương lai và cuộc sống với cô là do tiên đoán là do quyết định bởi sự ngu muội, không liên quan gì đến tình cảm gia đình, tình cảm của cha mẹ.
Bản thân cô biến thành vật trừ tà đáng cười, chỉ có tác dụng trừ tà mà thôi.
“Mày nói bậy bạ gì vậy! Dì Mai đã có lần nào nói sai chưa?”
Liễu Tranh Phương tức giận duỗi chân đá vào bắp chân của Trâu Đông Hiểu, móng tay màu đỏ thẫm hung dữ chỉ vào cô:
“May mắn đưa mày xa nhà ra nước ngoài, mấy năm nay Kiến trúc Hưng Thịnh mới thuận lợi kiếm được không ít lợi nhuận, nếu mày còn ở nhà, nhà chúng ta sớm đã bị tai họa rồi, làm gì có tiền cho mày có cuộc sống phú quý như vậy? Mày cũng nghĩ xem mày ra nước ngoài mấy năm tiêu mất bao nhiêu tiền trong nhà rồi! Nếu không phải có chỉ bảo của dì Mai, nhà chúng ta sớm phải uống gió Tây Bắc rồi!”
“Bây giờ Lý Kiến Nghiệp có chỗ nào không tốt? Kiến Nghiệp có sự nghiệp có gia cảnh, lại thích mày, hiếu thuận với chúng ta, mày còn bắt bẻ cái gì nữa? Người này với mày có tướng vợ chồng, vợ chồng kết hợp còn có thể vận may hai mươi năm, điều hy hữu này, rõ ràng chính là nhân duyên tốt do ông trời sắp đặt rồi!”
Dì Mai nói hai người bọn họ sau khi sau khi kết hôn hai mươi năm sau vẫn hưng thịnh phát tài khiến bà ta vẫn không dám tin, dì Mai thậm chí còn lấy tính mạng để bảo đảm, bà ta mới bình tĩnh lại, nếu có thể phát tài 20 năm, vậy bà ta hoàn toàn không cần lo lắng chỗ dựa, thậm chí con cô cũng có thể ngẩng đầu sống thoải mái cả đời, điều hi hữu như vậy, khiến bao người phấn khởi!
“Mẹ, tại sao chúng ta phải tin dì Mai đó? Chuyện đời người căn bản không có cách nào đoán trước được, tất cả sự tiên đoán của bà ta đều là những lời nói vô nghĩa lừa gạt chúng ta, đều là dối trá, đều là vì muốn lừa tiền của chúng ta! Những năm này chúng ta đã bị bà ta lừa bao nhiêu tiền rôi? Cả đời này bà ta đều phụ thuộc vào cơm áo sung túc của chúng ta!
Ngẩng đầu lên, Trâu Đông Hiểu từ tận đáy lòng hét lên, không chỉ vì xót xa cuộc đời bản thân mình, càng vì sự ngu muội của ba mẹ mà cảm thấy phẫn nộ và đáng buồn, không có ai cũng không có cách nào đoán được giây tiếp theo của cuộc đời, làm sao có thể dễ dàng tin những lời gọi là tiên đoán đó chứ, dễ dàng sống dựa theo cuộc sống tiên đoán hoang đường như vậy.
“Mày không hiểu mày không cần vu khống dì Mai, dù sao mày chỉ cần sống dựa theo cuộc sống chúng ta sắp xếp như vậy là được rồi, con gái rồi cũng đều phải lấy chồng, lấy ai không giống nhau, đều là giúp chồng dạy con, lấy một người có điều kiện lại hết mực thích mày, chỉ cần ở nhà làm bà chủ không phải lo lắng điều gì. Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con, cuộc sống không có lo lắng này làm một người mẹ ai chả muốn tốt cho con mình!”
Cả đời bà ta thành tâm hướng Phật, mỗi lần gặp khó khăn hoặc tai ương cả nhà bà ta đều xin sự chỉ bảo, cũng là dựa vào sự chỉ bảo đó mới từng bước từng bước từ từ trở nên giàu có, đây là điều chắc chắc xác thật, sao có thể là không có căn cứ, sao có thể chỉ là hành vi lừa gạt của dì Mai, Trâu Đông Hiểu nói cái gì Liễu Tranh Phượng đều cảm thấy là cô đang nói bậy.
“Nhưng mà, mẹ, con căn bản không muốn cuộc sống cái gọi là không có lo lắng đấy! Mọi người không phải là con, vì sao lại giúp con an bài cuộc sống của con? Con không phải là một con búp bê cũng không là vật trừ tà tránh may rủi của mọi người!”
Không thể uốn nắn quan niệm ngu muội của Liễu Tranh Phượng, Trâu Đông Hiểu bất lực và đau khổ tràn đầy, chỉ yêu cầu họ có thể đối xử với cô như một cá thể độc lập, một người con gái mà họ nuôi dưỡng nhiều năm, chỉ là hi vọng có thể tự an bài cuộc sống của mình.
“Mày nói hồ đồ cái gì vậy! Vật trừ tà? Nếu trong số mệnh của mày là vật trừ tà sao có thể kiềm chế được trong nhà chúng ta? Không phải là dì Mai sớm đoán được tất cả, nhà chúng ta sẽ có cuộc sống ngày hôm nay sao? Cuộc sống đều trôi qua như thế, mẹ và cha mày ăn muối còn nhiều hơn mày ăn cơm, cuộc sống như vậy mới là cuộc sống tốt nhất đối với mày rồi. Không nói nhiều nữa, dù sao mày cũng nhớ lấy, mày và Kiến Nghiệp là có duyên phận!”
Bị Trâu Đông Hiểu bác bỏ, cãi vã nhiều lần cả người Liễu Tranh Phượng run rẩy, cúi xuống “bụp” một phát, vỗ mạnh tay lên vai Trâu Đông Hiểu.
“Bỏ cái suy nghĩ lung tung của mày đi, ngoan ngoãn đợi mẹ chọn ngày lành tháng tốt, nếu không mày muốn cả nhà cùng mày an táng à!”
Dù sao Trâu Đông Hiểu không cưới số phận của Trâu gia cũng tiêu tàn, cũng là đi đến đường cùng, bây giờ Kiến trúc Hưng Thịnh khó khăn việc xoay vòng vốn chính là lời giải thích rõ ràng nhất, dù sao sau cùng cũng là đi vào ngõ cụt, không bằng cả nhà chết cùng một chỗ, đã qua những ngày tháng không suôn sẻ này khiến bà ta ngày ngày lo lắng không chắc chắn.
“Chúng ta nuôi nấng mày nhiều năm như vậy, yêu thương mày nhiều năm như vậy, bây giờ gặp đại nạn mày muốn vứt bỏ chúng ta sao? Đây có xứng là con gái của chúng ta không?"
Tiêu tiền không nói, suy nghĩ mấy năm nay cũng tiêu không ít, bây giờ không loại bỏ được kiếp nạn này, cô khăng khăng muốn sống cuộc sống của chính mình, cô cho rằng cô đã có vốn để sống cuộc sống của chính mình sao? Không suy nghĩ đến bọn họ sao?
Dù sao Liễu Tranh Phượng cũng muốn cắt đứt suy nghĩ như vậy của cô.
“Mày nên biết, không có cái nhà này chính là không có Trâu Đông Hiểu mày đâu!”
Vai Trâu Đông Hiểu hoàn toàn không còn cảm nhận được chút đau đớn nào, nhưng trái tim bị những lời sắc bén làm cho hô hấp loạn nhịp, nghẹn ngào trong cổ họng.
“Con yêu các người, con yêu gia đình chúng ta, con không có ích kỷ vứt bỏ ngôi nhà này,... nhưng... con không còn sự lựa chọn nào khác sao?”
Ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên, Trâu Đông Hiểu tuyệt vọng nhìn Liễu Tranh Phượng, tuy ngày xưa mẹ cô là người nghiêm khắc, nhưng trong lòng vẫn luôn nhân hậu, cô cũng cố gắng hiểu và chấp nhận, nhưng, lúc này cô căn bản không có cách nào có thể giao tiếp với bà, hai người họ căn bản đều sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Giọng nói gấp gáp, Liễu Tranh Phượng cũng mệt rồi, đôi tay chống nạnh lần nữa, nói ra điều cô không muốn nhất:
“Không cần nói gì cả, trước cuối năm mày và Kiến Nghiệp sẽ tiến hành hôn lễ!"
“Mẹ...”
Đau lòng hét lên một tiếng, Trâu Đông Hiểu đột nhiên đứng dậy, chạy ra khỏi phòng, cô không còn cách nào để tiếp tục giao tiếp với mẹ nữa, cũng không có cách nào chịu đựng được sự mê muội của mẹ.
Vài năm nay cô đã chứng kiến cha mẹ mình say mê với những dự đoán của dì Mai nhưng không bao giờ ngăn cản họ, cô chưa bao giờ cố gắng thuyết phục họ tin vào khoa học, bây giờ, cô mới phát hiện ra rằng mọi thứ đã quá muộn, đã ăn sâu vào tận cùng khiến cô bất lực.
Vừa lau nước mắt, Trâu Đông Hiểu vừa lao ra khỏi biệt thự nhà họ Trâu, vội vàng lái xe rời đi, nước mắt lưng tròng lái xe ở thị trấn nhỏ vốn đã xa lạ, nước mắt chảy dài không sao kể xiết, không có cách nào nói ra nỗi đau trong lòng.
Thời khắc cô bị vội vã đưa đến nơi đất khách quê người lạ lẫm, một khoản lại một khoản phí sinh hoạt chuyển đến cô từ bên kia bờ đại dương, cô từng thử không oán giận chuyện độc tài họ làm, từng quan tâm hiểu cho họ là vì muốn tốt cho cô. Cô đã vượt qua nỗi cô đơn và mất ngủ lúc mới đầu, dần dần yên tĩnh thích ứng với cuộc sống ở đó. Nhưng lại vì cuộc điện thoại vội vã đưa cô trở về Kiến trúc Hưng Thịnh, cô tâm chí mạnh mẽ chí khí cho rằng bản thân có thể cứu được Kiến trúc Hưng Thịnh, phụ trách nhiệm vụ quan trọng là cứu lấy công việc kinh doanh của gia đình, tuy nhiên bây giờ cô nói gì cũng không bằng cuộc đời bị khống chế bởi lời tiên đoán kia, đều có điều là sự sợ hãi số phận, cô chẳng qua là một quân cờ nhỏ bé lại như vật phẩm bất hạnh.
Cái gọi là tình cảm khát vọng trông mong và tình yêu mãi mãi không có cách nào chống lại được sự sợ hãi số phận của họ, sợ mất đi cuộc sống giàu sang.
Cuộc sống của cô chẳng qua chỉ là một trò cười.
Hiện thực quá phũ phàng, đủ để hủy diệt mọi sự kiên trì và bản lĩnh của cô, đủ để khiến thế giới của cô sụp đổ.
Chiếc xe lao nhanh qua những con hẻm chật hẹp, Trâu Đông Hiểu thậm chí còn đạp ga trong chốc lát đã muốn tông vào bức tường thành cứng mà không vặn tay lái, muốn từ bỏ cuộc sống đáng cười của mình. Cuộc sống ảm đạm đến mức cô không thể tìm ra lý do để kiên trì tiếp tục sống.
Trên đường cao tốc, Trâu Đông Hiểu lao về phía trước một cách ngu ngốc, không nhìn biển báo, chỉ hy vọng phía trước không có điểm cuối, không có điểm cuối cũng là không có ngày mai, cũng là sẽ không có cái ngày mà cô phải đối mặt.
Lái xe đến một thành phố xa lạ, Trâu Đông Hiểu mới ngây ra dừng xe lại, lau mặt, trời lạnh những giọt nước mắt trên mặt đã khô lại, nhưng cô vẫn không có cách nào để tránh thoát, vẫn không thể ích kỷ buông bỏ mọi chuyện, hoặc kết thúc cuộc đời của mình.
Liễu Tranh Phương đã suy nghĩ thấu đáo, chắc chắn cô sẽ không bỏ rơi nhà họ Trâu, sẽ không khiến họ khó xử.