“Mẹ...”
Không có cách nào chịu đựng được sự chào hàng của Liễu Tranh Phượng, Trâu Đông Hiểu không biết làm thế nào hét lên một tiếng, trên mặt đỏ bừng, tràn đầy cảm giác xấu hổ và khó xử, cô cảm thấy bản thân giống như món đồ bị đặt trưng bày trên đường phố, chỉ cần người khác nhìn trúng rồi đưa ra cái giá phù hợp là có thể đem cô đi, chẳng khác nào một vật phẩm tươi sống.
“Người trẻ có chút không giống như người già chúng ta, muốn đi ngủ sớm, người trẻ chơi muộn một chút, sống ở bên ngoài không phải là rất bình thường sao? Mẹ hiểu!”
Trước sự bối rối của Trâu Đông Hiểu, Liễu Tranh Phượng không thay đổi sắc mặt nói càng nhiều hơn về địa lý tự nhiên, đôi mắt vui vẻ nhấp nháy về hướng Lý Kiến Nghiệp, rõ ràng là đang ra hiệu cho gã ta.
“Đúng, người trẻ luôn cần có sức sống của người trẻ, chơi vui vẻ là được rồi sống bên ngoài một đêm cũng không phải là chuyện gì to tác!”
“Con đi xem bữa tối sẵn sàng chưa!”
Trâu Đông Hiểu mím chặt môi, không thể chịu nổi Liễu Tranh Phượng giống như tú bà, cô đứng dậy và bước nhanh vào bếp, trong lòng tràn ngập nỗi buồn, mơ hồ cảm thấy bản thân đang bị đẩy vào con đường xuống hố lửa.
“Nha đầu này, nó thấy xấu hổ đây mà!”
Liễu Tranh Phượng khẽ mỉm cười, bà ta trực tiếp xem biểu hiện của con gái trở thành ngượng ngùng nên mới vậy, ngay sau đó cảm thấy đề nghị của bản thân rất đúng.
“Kiến Nghiệp à, chuyện của chúng ta đã định như vậy, tìm ngày hai bên gia đình uống trà, hôn sự này coi như là xong!”
Hết sức hạ thấp giọng xuống, đôi mắt Liễu Tranh Phượng nhìn chằm chằm người con gái đi đi lại lại trong phòng bếp, chỉ sợ Lý Kiến Nghiệp nuốt lời, một lần nữa xác định mục đích cuối cùng.
“Đương nhiên, chuyện đã định như vậy, chuyện sính lễ này chúng ta từ từ thương lượng, con nhất định sẽ không đối đãi kém với ba mẹ vợ tương lai đâu!”
Nâng cốc trà uống ngụm lớn, Lý Kiến Nghiệp nhân cơ hội trực tiếp đổi cách xưng hô, trực tiếp bày tỏ lòng thành của bản thân.
“Ai da, được, được!”
Loading... Chỉ với mấy chữ ba mẹ vợ tương lai, Liễu Tranh Phượng che miệng cười, nhấc trà lên cũng vui vẻ uống một ngụm.
“Sau này chúng ta là người một nhà rồi, chuyện gì cũng có thể thương lượng, chuyện gì cũng nên lấy gia đình làm tiền đề, đúng chứ?”
Tâm tư của Trâu Thành Lương vô cùng lớn, ông ta biết leo lên cành cây cao của Lý Kiến Nghiệp thì Kiến trúc Hưng Thịnh phải vững vàng vươn lên, tất nhiên mọi việc đều phải lấy lợi ích của Kiến trúc Hưng Thịnh làm đầu.
Thản nhiên đặt ly trà xuống, Lý Kiến Nghiệp đương nhiên hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Trâu Thành Lương, ông ta coi gã như người của mình thì gã phải thực hiện cái gọi là nghĩa vụ của người nhà, đương nhiên phải giúp việc của ông ta.
“Con đương nhiên biết làm thế nào rồi, bố vợ tương lai!”
Ba người uống trà trong phòng khách với tinh thần phấn chấn, tràn đầy niềm vui, ngược lại Trâu Đông Hiểu đang trốn trong phòng bếp thì trong lòng buồn phiền. Cô cũng không có tâm tư đi nghe lén bọn họ nói chuyện, nhưng từ trong tiếng cười vang rất tùy tiện có thể đoán được bọn họ đang nói chuyện rất vui vẻ, điều này càng khiến cô thêm bất an.
Khi ăn tối Lý Kiến Nghiệp được xếp ngồi đối diện Trâu Thành Lương, Trâu Đông Hiểu ngồi bên tay phải, ngồi thế này nhiều lúc khiến cô liên tưởng đến mình xâm nhập vào gia đình một nhà ba người bọn họ ấy chứ.
“Sau này có thời gian thường xuyên đến nhà ăn cơm, muốn ăn gì cứ nói với ta, ta sẽ nói với quản gia làm!”
Nhìn thấy hai người ngồi cạnh nhau trong bàn ăn, Liễu Tranh Phượng lại mừng thầm, thấy gã ta đúng chính là mẫu con rể của bà, sau này nhất định sẽ là con rể hiếu thảo.
“Vâng, sau này có thời gian con nhất định sẽ thường xuyên tới, có khi xã giao nhiều quá, một ngày đùn đẩy vài bữa tiệc, hoàn toàn không thoát thân được!”
Mỗi ngày buổi chiều điện thoại không ngừng kêu lên, đều là mời tụ họp ăn cơm trong cục, thậm chí có khi mới sáng sớm đã bắt đầu gọi điện thoại mời gã rồi.
“Ra là vậy, công việc của con rất bận, nên ăn nhiều vào. Ôi, thật không dễ dàng, không dễ dàng!”
Trong lòng không khỏi ngạc nhiên Lý Kiến Nghiệp không xã giao với mọi người, nhưng Liễu Tranh Phượng vẫn bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, quay sang khuyên nhủ Trâu Đông Hiểu:
“Hiểu Hiểu, sao không gắp cho Kiến Nghiệp chút đồ ăn đi? Hiếm khi được ăn thức ăn ở trong nhà không có dầu mỡ, ăn nhiều chút!”
Trâu Đông Hiểu đang cúi đầu ăn cơm bị điểm tên lập tức buồn bực nhìn đồ ăn trên bàn, đôi đũa không di chuyển.
Cô không có ý định lấy lòng gã ta, vậy nên cô không làm được việc ân cần gắp thức ăn, mà lúc này hành động gắp thức ăn rõ ràng mang đến sự thân mật mập mờ nên cô càng thêm không muốn làm, thậm chí né tránh còn không kịp.
Gã ta nhìn chằm chằm Trâu Đông Hiểu đầy mong đợi, gã đã nhìn quen trong bữa ăn người khác ân cần gắp đồ ăn và mời rượu gã, thái độ cung kính khiến gã có cảm thấy như mình đang ngồi tít trên cao, lúc này gã ta cũng mong chờ Trâu Đông Hiểu làm vậy.
“Cũng không rõ khẩu vị của cục trưởng Lý, đũa này cũng đã gắp thức ăn rồi, gắp lại cho cục trưởng Lý cũng hơi mất vệ sinh. Thật xin lỗi, cục trưởng Lý vẫn là tùy ý là được rồi!”
Mặt khẽ giật, Trâu Đông Hiểu cố gắng hết sức khiến lời nói của bản thân lộ ra đạo lý thỏa đáng, tránh khiến cho Lý Kiến Nghiệp cảm thấy mất mặt, cũng tránh cái nhìn chằm chằm của cha mẹ mình trước khi tấn công bản thân.
“Em gắp thức ăn cho tôi đều thích, còn về mất vệ sinh, một chút tôi cũng không để ý!”
Ý cười trong mắt Lý Kiến Nghiệp không giảm, với lý do từ chối của cô cũng không chấp nhận, dù sao chính là đang đợi cô tỏ vẻ nịnh bợ.
“Bát đũa trong nhà đều sạch sẽ, nào có mất vệ sinh gì chứ!”
Nhìn chằm chằm Trâu Đông Hiểu, Liễu Tranh Phượng đá mạnh vào chân Trâu Đông Hiểu dưới bàn ăn, rõ ràng là đang cảnh cáo cô phải ngoan ngoãn nghe lời.
Mắt cá chân bị đau, Trâu Đông Hiểu khẽ nhíu mày, ngước mắt lên thấy Lý Kiến Nghiệp đang cười nhìn chằm chằm mình, trong ánh mắt không che đậy được sự kỳ vọng đối với cô, lại ngước mắt lên nhìn về hướng Trâu Thành Lương, không khỏi ngạc nhiên, cũng trừng mắt nhìn cô.
Mọi sự uất ức trong lòng ngay lập tức xông lên não, bàn tay cầm đũa run lên, Trâu Đông Hiểu gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Lý Kiến Nghiệp rất nhanh, cố gắng kìm nén uất ức trong lòng.
Mắt vẽ lên nụ cười, Lý Kiến Nghiệp gắp miếng thịt ăn ngon lành.
“Thịt này rất thơm, ngon! Hiểu Hiểu, em cũng thử xem…”
Nói xong gã gắp một miếng thịt vào trong bát của cô, đôi mắt vẫn dán vào gò má trắng nõn của cô. Bởi vì hai người ngồi gần nhau, Lý Kiến Nghiệp thậm chí còn nhàn nhạt ngửi được mùi thơm thuần khiết quyến rũ của cơ thể cô.
“Hiểu Hiểu ăn đi, thịt này thực sự rất ngon! Lần sau đến ta lại bảo quản gia làm…!”
Nhìn thấy hai người tương tác qua lại, lúc này Liễu Tranh Phượng cũng ăn một cách háo hức, càng nhìn càng cảm thấy có tướng vợ chồng.
Cúi mắt nhìn miếng thịt, Trâu Đông hiểu dừng đũa, cơ thể lập tức không thoải mái mà rời khỏi bàn ăn.
Nếu cô tiếp tục còn ngồi trên bàn ăn, trong những phút tiếp theo cha mẹ cô cũng sẽ tiến hành làm mối hai người chủ động thân mật hơn.
Đoán được ý đồ của Trâu Thành Lương và Liễu Tranh Phượng, Trâu Đông Hiểu càng thêm bực bội, chạy thẳng quay lại phòng, cô bất lực nằm lên giường, thấp giọng thở dài một hơi, bỗng nhiên nhớ lại sự tự do khi du học nước ngoài.
“Cốc Cốc Cốc…”
Có tiếng gõ cửa, Trâu Đông Hiểu từ trên giường ngồi dậy, nhìn thẳng hướng cánh cửa, suy đoán người ngoài cửa là ai.
“Mau mở cửa, Đông Hiểu!”
Giọng nói the thé của Liễu Tranh Phượng khiến Trâu Đông Hiểu thở phào một hơi, ít nhất ngoài cửa không phải là Lý Kiến Nghiệp. Cô cũng đi chân trần chạy nhẹ tới mở cửa.
“Hiếm khi Kiến Nghiệp đến nhà ăn cơm, sao con lại bỏ người ta chạy về phòng một mình? Cậu ấy bận đến mức chưa kịp ăn xong thì đã bị cấp trên gọi về rồi!"
Nghĩ đến việc vừa rồi Trâu Đông Hiểu vội vã rời khỏi bàn ăn, Liễu Tranh lập tức Phượng tức giận, vội vàng hòa giải, sợ rằng Lý Kiến nghiệp sẽ tức giận bỏ đi, may mà gã ta biết cơ thể Trâu Đông Hiểu không thoải mái, thậm chí còn ngỏ ý muốn tìm một bác sĩ quen đến nhà để kiểm tra sức khỏe cho cô, bà ta phải mất nhiều thời gian mới khiến gã ta rời đi.
“Mẹ… con...”
Vốn là bực bội, bây giờ còn bị quở trách, mắt Trâu Đông Hiểu đỏ lên, cùng một lúc mọi chuyện bực bội lại lần nữa đổ lên đầu cô, không thích và chán ghét trong lòng cô đều không có cách nào che đậy được.
“Con cái gì? Mẹ nói cho con biết, cậu ta thích con là phúc khí của con, sau này con và nó kết hôn chính là mệnh tốt, con đã được định trước là mệnh phú quý lớn, cùng nó sinh hoạt trong nhà cao cửa rộng ăn sơn hào hải vị con làm sao lại không thích!”
Không cần vòng vo, Liễu Tranh Phượng nén sự tức giận trên mặt đều biến thành mệnh lệnh, nói rõ ràng với Trâu Đông Hiểu nhất định phải yêu và kết hôn với Lý Kiến Nghiệp.
Nỗi tức giận còn chưa được nói ra, lời nói thẳng thắng bắn liên thanh khiến Trâu Hiểu Đông trố mắt lên nhìn, không dám tin lùi lại vài bước.
“Mẹ… kết hôn cái gì? Con không thích anh ta, con sẽ không kết hôn với gã đâu!”
Cô không thích gã ta một chút nào, thậm chí đối với gã toàn bộ đều là chán ghét, làm sao có thể ở bên nhau, làm sao có thể kết hôn!
“Không thích cái gì? Tình cảm sau này có thể từ từ bồi đắp, nó thích con chính là phúc phận của con, bao nhiêu cô gái muốn quyến rũ nó mà nó vẫn không bị quyến rũ! Thân phận của cậu ta như vậy có thể nhìn trúng con có bao nhiêu khó khăn!”
Con gái bây giờ, làm gì có ai không nhìn vào điều kiện mà kết hôn? Không phải cần xe, cần nhà, cần tiền gửi tiết kiệm sao?
Bây giờ Lý Kiến Nghiệp không thiếu nhà, không thiếu tiền, quan trọng hơn là số phận Hưng Thịnh còn gắn bó chặt chẽ, sự thịnh vượng và giàu có trong tương lai hoàn toàn không phải là vấn đề, đây là một cuộc hôn nhân tốt.
“Mẹ, kết hôn là chuyện cả đời, sao có thể chỉ vì anh ta có... con sẽ kết hôn? Con vẫn còn trẻ, bây giờ con không có chút suy nghĩ nào về việc này!”
Đầu đau nhứt, mắt đỏ bừng, trong lòng lại lần nữa dâng lên cảm giác bất lực, Trâu Đông Hiểu nhận ra rằng cô không thể nói thông Liễu Tranh Phượng chút nào, thứ cô muốn không phải là tiền bạc và quyền lực, mà thứ cô muốn chỉ là một người thực sự thích mình mà mình cũng yêu người đó, nhưng trong mắt Liễu Tranh Phượng, yêu và thích đều không có giá trị.
“Dù sao con cũng phải nhớ, con nhất định phải kết hôn với Lý Kiến Nghiệp, trước cuối năm nay nhất định phải cưới, dì Mai đã sớm đoán qua bát tự của hai đứa rồi, lục hợp! Bao nhiêu người muốn cũng không được!”
Không cho Trâu Đông Hiểu cơ hội từ chối, bà quyết tâm trở thành mẹ vợ của Lý Kiến Nghiệp!
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi vội vàng, Trâu Đông Hiểu nhìn Liễu Tranh Phượng với đôi mắt đẫm lệ.
“Mẹ, con không kết hôn, nói gì con cũng không kết hôn với gã ta!”
“Không đến lượt con không cưới, dì Mai nói rồi, con nhất định phải cưới trước cuối năm nay, bằng không Trâu gia của chúng ta sẽ gặp đại nạn! Trâu gia sẽ không được yên, Kiến trúc Hưng Thịnh cũng sẽ gặp xui xẻo!"