Đôi lông mày rậm hơi cong lên, Lý Kiến Nghiệp ngay lập tức trở nên vui vẻ, mở miệng cười mà không hề che giấu niềm vui sướиɠ trong lòng.
“Có duyên vợ chồng? Bác gái chắc chứ?”
“Đương nhiên, chắc chắn xứng đôi! Hiểu Hiểu nhà chúng ta sinh ra đã có mệnh vượng phu, mà sự nghiệp của cháu ngày càng tăng tiến, dì Mai nói rằng chỉ cần hai người thành đôi nhất định sẽ con cháu đầy đàn, mà đường công danh của cháu cũng không ngừng vươn cao.”
Liễu Tranh Phượng vui vẻ nhắc lại những lời tiên đoán của dì Mai, trái tim như muốn nhảy nhót, mơ về cuộc sống quyền quý trong tương lai, trong lòng vui như mở hội.
“Hai người mà xứng đôi thì tốt rồi, cháu đừng có bỏ qua mệnh vượng phu, điều này rất rốt với cháu, sau này còn có thể leo cao hơn nữa.”
Trâu Thành Lương làm bộ hắng giọng một chút, mỉm cười phụ họa theo lời nói của vợ mình, trong lòng cũng ảo tưởng về những điều tốt đẹp, thầm than ông trời không phụ lòng ông ta, không cần phải lo lắng cho cuộc sống tương lai nữa.
“Cháu cũng rất mong sẽ có một ngày có thể trở thành người thân trong nhà của bác trai, mọi người đều từng bước thăng tiến, công ty Xây dựng Hưng Thịnh nhất định sẽ trở thành công ty xây dựng lớn nhất trong thành phố này.”
Nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi, Lý Kiến Nghiệp rõ ràng đã vẽ ra một tương lai tốt đẹp cho Trâu Thành Lương, nhưng trong lòng lại lạnh lùng châm chọc bọn họ, họ chọn lựa con rể chẳng qua chỉ là nhìn trúng địa vị mà thôi, vậy thì hắn cũng không ngại tạo ra ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp cho họ, thủ đoạn không quan trọng, mấu chốt chính là hắn nhất định phải có được Trâu Đông Hiểu.
“Được, vẫn là phải nhờ cháu giúp đỡ và hao tốn tâm tư nhiều hơn! Nếu như đã trở thành người một nhà thì cháu cũng sẽ có một phần trong công ty Kiến Trúc Hưng Thịnh này.”
Trong lòng Trâu Thành Lương thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tối nay mình có thể ngủ một giấc ngon lành rồi, cũng không cần phải âu sầu vì không có dự án, hơn nữa sau này cũng không cần phải liều mạng giành giật những dự án đến mức anh sống tôi chết, đã có cây đại thụ Lý Kiến Nghiệp ở phía sau chống lưng cho ông ta.
“Đều là người nhà cả nên không cần phải tính toán như vậy! Từ giờ trở đi bất kể như thế nào cháu đều sẽ giúp công ty Xây dựng Hưng Thịnh càng lấy được nhiều dự án hơn, nhất định phải khiến cho công ty ngày càng phát triển vững mạnh.”
Lý Kiến Nghiệp vỗ ngực và tin rằng đây không phải là chuyện gì khó khăn, dù sao thì việc phê duyệt dự án và mở đấu thầu cho các công ty xây dựng đều phải được gã thông qua, gã là người quyết định cuối cùng.
“Ai da, vậy thì tốt quá, quá tốt rồi! Lần sau để bác nhờ dì Mai chọn ngày lành cho các cháu, chuyện này phải làm càng sớm càng tốt.”
Liễu Tranh Phượng cảm nhận được thành ý của Lý Kiến Nghiệp càng vừa lòng hơn với cậu con rể tương lai này, ngay lập tức quyết định để dì Mai nhanh chóng chọn ngày lành trực tiếp tổ chức hôn lễ.
“Chọn ngày? Dạ được, khi về để cháu thu xếp ngày nào hai nhà chúng ta gặp mặt và bàn bạc chi tiết, lễ nghĩa cũng phải làm cho đầy đủ.”
Ban đầu gã chỉ muốn để cho Trâu Thành Lương và Liễu Tranh Phượng khuyên nhủ Trâu Đông Hiểu, nhưng không nghĩ tới chưa đầy nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã nhắc tới việc tổ chức hôn lễ, khiến gã vô cùng vui vẻ, cũng không muốn lại đi lăn lộn thêm nữa, tặng quà cáp hay nhà hàng cao cấp rồi từ từ theo đuổi cái gì chứ, không bằng trực tiếp kết hôn, dù sao kết quả cuối cùng cũng chính là kết hôn.
Trâu Đông Hiểu sau khi tan làm còn mang theo một đống tài liệu về thẳng nhà cũ của gia đình họ Trâu, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của công ty Hưng Thịnh, vẫn còn một số vấn đề tài chính cần thiết phải hỏi Trâu Thành Lương vì ông ta là người biết rõ ràng nhất, nhưng không ngờ rằng cha mẹ cô đã tự ý quyết định chuyện hôn nhân của mình sau lưng cô.
“Vậy tối nay cháu ở đây ăn cơm đừng đi nữa! Tối nay hẳn là Hiểu Hiểu cũng trở lại đây!”
Tâm trạng của Liễu Tranh Phượng rất tốt ngay lập tức mời mọc Lý Kiến Nghiệp ở lại ăn cơm, trong lòng tính toán kêu Trâu Hiểu Đông về nhà, tận lực vun đắp cho hai người.
“Để tôi gọi điện cho Hiểu Hiểu, gọi con bé trở về!”
Trâu Thành Lương lấy điện thoại ra, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Kiến Nghiệp, cảm thấy ngày càng hài lòng với cậu con rể tương lai này, cái gọi là môn đăng hộ đối đều không phải như vậy sao? Cũng chỉ có điều kiện của ông ta như vậy mới có thể xứng với Lý Kiến Nghiệp, nếu như đổi thành một người bình thường khác thì chưa chắc Lý Kiến Nghiệp đã coi trọng, còn hiếu thuận mang quà đến tận cửa tặng cho hai người họ như vậy nữa.
“Con gái vẫn nên dành sự quan tâm nhiều hơn cho gia đình, nếu như công việc quá bận rộn thì sẽ không thể chăm sóc được cho chồng cho con!”
Nghĩ tới Trâu Đông Hiểu, Lý Kiến Nghiệp tự nhiên cũng nhắc tới chuyện không muốn để cô sau này quá bận rộn, ý tứ chính là tương lai muốn cô ở nhà chăm chồng dạy con, làm một người vợ hiền đảm đang.
“Bác cũng nghĩ như vậy, con gái nên có dáng vẻ của người phụ nữ, người chồng ra ngoài kiếm tiền khi về nhà tất nhiên muốn được vợ chăm nom, cũng không thể mãi dựa vào người giúp việc được.”
Liễu Tranh Phượng cũng là người có con mắt tinh tường, lập tức đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Lý Kiến Nghiệp, nên cũng phụ họa theo, trong lòng cũng có ý muốn thuyết phục Trâu Đông Hiểu.
Một người phụ nữ quá mạnh mẽ, sự nghiệp lừng lẫy thì cũng có ích gì chứ, nhỡ đâu chồng mình ở bên ngoài vui đùa ong bướm khiến cho nhà cửa không yên lúc đó mới đau đầu, mấy năm nay bà ta đã tốn không ít tâm tư mới có thể dạy dỗ Trâu Lương Thành nghe lời như vậy, là một người vợ biết quản chồng có kinh nghiệm phong phú, bà ta rất có tự tin sẽ dạy cho con gái trở thành một người xuất sắc, đến lúc đó tất cả mọi thứ của Lý Kiến Nghiệp còn không phải đều thuộc về Trâu Đông Hiểu hay sao.
Mới chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, Liễu Tranh Phượng đã có hàng nghìn những ý tưởng ở trong đầu, mỗi một ý nghĩ đều khiến bà ta dâng trào nhiệt huyết, hận không thể xách Trâu Đông Hiểu đến phòng mình dạy dỗ một phen.
“Ha ha, vẫn là bác gái hiểu rõ lý lẽ.”
“Hiểu Hiểu sắp về tới nơi rồi… đợi lát nữa các cháu cứ trò chuyện vui vẻ nhé, nếu như muốn đi ra ngoài ăn tối và hẹn hò thì cũng không sao.”
Sau khi cúp điện thoại, nụ cười bên khóe môi của Trâu Thành Lương càng thêm sâu hơn, tựa như ông trời cũng đứng về phía ông ta, dù lần gặp mặt đầu tiên giữa hai người hay lần này vun đắp cho họ, dường như ông trời cũng sẽ vô tình giúp đỡ ông ta.
Khi nghe thấy Trâu Đông Hiểu đang trên đường quay trở về, Lý Kiến Nghiệp chỉ cười mà không nói, trong lòng rất mong chờ được gặp cô, cũng không hiểu mình ăn phải bùa mê thuốc lú gì nên mới thích cô như vậy.
“Mẹ con về rồi.”
Trâu Đông Hiểu xách theo túi hồ sơ đi vào cũng không ngước nhìn phòng khách, cúi xuống tháo giầy ở tủ đựng giày, kêu lên một tiếng với Liễu Tranh Phượng, đoán chừng cũng đã đến giờ ăn rồi, nếu không Trâu Thành Lương sẽ không gọi điện thúc giục mình mau chóng trở về.
“Hiểu Hiểu mau đến đây đi, nhìn xem ai đến này? Còn mang rất nhiều yến sào cho con đấy, ngày mai mẹ sẽ bảo quản gia hầm cho con, mỗi ngày đều hầm.”
Liễu Tranh Phượng ân cần vẫy tay với con gái, trên khuôn mặt tràn ngập ý cười, càng nhìn con gái càng cảm thấu vui, đúng là không nuôi vô ích hơn hai mươi năm, người không chỉ xinh đẹp mà cũng tìm được con rể tốt.
“Yến sào gì? Mẹ… con không thích ăn...”
Cô nheo mắt và đưa tay lên xoa chiếc cổ đau nhức, vừa đi vào phòng khách vừa từ chối Liễu Tranh Phượng, bản thân cô vốn không thích ăn những thực phẩm bổ dưỡng này.
“Em đó không biết yêu quý bản thân, sao lại lăn lộn khiến mình mệt mỏi đến vậy?”
Một giọng nói thô lỗ đột nhiên vang lên, Trâu Đông Hiểu đột nhiên mở mắt ra, bàn tay đang bóp vai cũng trở nên cứng ngắc, không thể tin được gã ta làm sao xuất hiện ở trong nhà mình.
“Ai, ngày mai tan làm sớm một chút đừng có giày vò mình nữa, mau chóng kết hôn và sinh con mới đúng, con gái thì nên sinh con sớm một chút.”
Liễu Tranh Phượng vội vàng ở bên phụ họa, nhưng không phải là vì đau lòng con gái vất vả, mà là hùa theo ý của Lý Kiến Nghiệp.
Trâu Hiểu Đồng buông tay xuống một cách cứng ngắc rồi gật đầu với Lý Kiến Nghiệp, cúi đầu xuống định quay về phòng mình, và nghĩ đợi lát nữa đến giờ ăn rồi mới xuống.
“Hiểu Hiểu, ngồi xuống nói chuyện với Kiến Nghiệp đi.”
Hiếm khi nhìn thấy ba mình thể hiện sự nghiêm khắc của người làm cha, Trâu Thành Lương lên tiếng ngăn lại bước chân của cô, giơ bàn tay to lớn lên và chỉ vào vị trí bên cạnh Lý Kiến Nghiệp.
“Không dễ dàng gì hôm nay Kiến Nghiệp có thời gian rảnh rỗi đến nhà chúng ta chơi, đây là điều rất khó có được, người bình thường muốn hẹn với Kiến Nghiệp cũng không được.”
Trâu Đông Hiểu dừng lại, mặc dù trong lòng ngàn vạn lần không muốn nhưng vẫn gật đầu, yên tĩnh ngồi bên cạnh Lý Kiến Nghiệp, đột nhiên cảm thấy nơi này không còn là nhà mình nữa, chính mình chẳng qua chỉ là một người ngoài.
"Hiểu Hiểu, con vừa mới quay về đây nên có rất nhiều nơi không quen thuộc, mấy ngày cuối tuần này để Kiến Nghiệp dẫn con đi dạo xung quanh, ở đây có rất nhiều chỗ để vui chơi.”
Liễu Tranh Phượng nhìn thấy Trâu Đông Hiểu ngồi cùng với Lý Kiến Nghiệp, không nén nổi tươi cười, đã ngầm thừa nhận Lý Kiến Nghiệp là con rể của mình.
“Được ạ, không có vấn đề gì, cuối tuần chúng ta lái xe đi hóng gió, có mấy nơi phong cảnh rất đẹp, đồ ăn cũng rất ngon.”
Lý Kiến Nghiệp đương nhiên sẽ nhận lời của Liễu Tranh Phượng, ngay lập tức đồng ý đưa Trâu Đông Hiểu đi dạo, cũng mong chờ sẽ tạo ra những ngọn lửa tình mãnh liệt khi chỉ có hai người họ hẹn hò, để hắn có thể dễ dàng ôm được người đẹp về nhà.
Trâu Đông Hiểu nhẹ nhàng đặt túi tài liệu sang bên cạnh vừa ngẩng đầu lên thì đã bắt gặp vẻ mặt mong đợi của Liễu Tranh Phượng, trái tim bỗng đau nhói nhưng vẫn căng da đầu từ chối.
“Gần đây công ty có rất nhiều việc bận rộn, nên cuối tuần tôi vẫn còn phải tăng ca, lát nữa tôi cũng phải làm thêm nữa.”
Trâu Đông Hiểu chỉ vào túi hồ sơ bên cạnh, cố gắng làm cho giọng nói của mình được tự nhiên hơn, cuối cùng cụp mắt xuống né tránh ánh mắt sắc bén của Liễu Tranh Phượng.
“Làm thêm cái gì chứ? Những công việc đó cứ để từ từ, cũng không thể làm hết trong ngày một ngày hai được, cuối tuần này nghỉ ngơi cho tốt!”
Liễu Tranh Phượng kích động đến mức cất cao giọng và trừng mắt, nếu như không phải cố kỵ Lý Kiến Nghiệp vẫn còn đang ở đây thì bà ta đã nổi đóa rồi, nhất định phải ép Trâu Đông Hiểu đi hẹn hò với Lý Kiến Nghiệp.
“Mẹ… Con thật sự rất bận.”
Giọng nói của cô cực kỳ nhỏ, Trâu Đông Hiểu cảm thấy may mắn vì mẹ mình không có nổi đóa và mắng mỏ những lời khó nghe ngay tại chỗ, hay trực tiếp chỉ thẳng vào mũi cô và nói rằng cô muốn làm phản, sớm biết vậy đã không sinh cô ra.
“Hiểu Hiểu con không cần phải lo lắng chuyện của công ty, cuối tuần cũng nên nghỉ ngơi, như vậy đi, cuối tuần con cứ đi chơi vui vẻ cùng với Kiến Nghiệp đi, Kiến Nghiệp chắc chắn sẽ đưa con đến những nơi thú vị, nhất định thích hợp với những người trẻ tuổi như các con.”
Sợ Liễu Tranh Phượng mở miệng mắng mỏ ngay tại chỗ nên Trâu Thành Lương vội vã lên tiếng làm hòa, đôi mắt hơi cong lên có vẻ như đang cười, nhưng thực chất lại đang cảnh cáo Trâu Đông Hiểu.
Trâu Đông Hiểu cố nén giận và từ bỏ phản bác, ngồi yên tĩnh trở lại, cô cảm thấy bất lực rất muốn không màng tất cả mà chạy trốn.
Ngược lại Lý Kiến Nghiệp rất hài lòng với cảnh tượng trước mắt, mục đích ban đầu của chuyến thăm đã thành công mỹ mãn, vừa lòng với cách cư xử của Liễu Tranh Phượng và Trâu Thành Lương, càng tin chắc rằng mình sẽ có được Trâu Đông Hiểu.
“Có tinh thần tránh nhiệm với công việc là một điều tốt, nhưng cũng cần phải nghỉ ngơi hợp lý, ngày mai anh sẽ đặt lịch trình vui chơi cuối tuần sau đó lại gọi điện cho em chúng ta cùng nhau trao đổi.”
Mặc dù trong lòng đã hài lòng với sự đàn áp của hai vợ chồng Trâu Thành Lương, nhưng Lý Kiến Nghiệp vẫn thu bớt vẻ vui mừng của mình lại khi ở trước mặt của Trâu Đông Hiểu, giọng nói dịu dàng như muốn dỗ dành sự bốc đồng của cô.
“Vậy các cháu cứ bàn bạc kỹ càng đi, nếu như đi đến nơi xa một chút thì trực tiếp ở lại một đêm cũng được.”
Cùng với sự hiểu rõ lòng người của Lý Kiến Nghiệp, Liễu Tranh Phượng lập tức lấy lại vẻ mặt tươi cười, thậm chí còn trực tiếp dâng hai tay giao con gái mình ra, ngay cả khi thực sự xảy ra quan hệ cũng không sao.