Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoạt Yêu Thành Nghiện

Chương 12: Gia Đình Ba Người Hạnh Phúc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lông mày cô nhíu chặt lại, Trâu Đông Hiểu thực sự không thích ở một mình với Lý Kiến Nghiệp, cô định mở miệng muốn rời đi một lần nữa.

“Ba… Con…”

Gã không quan tâm đến sự từ chối của Trâu Đông Hiểu, Lý Kiến Nghiệp bình tĩnh nhìn cô đứng dậy.

"Nếu em không muốn ở đây, vậy thì tại sao chúng ta không cùng nhau đi dự tiệc cưới? Tôi nghĩ gia đình họ cũng rất hoan nghênh nếu chúng ta dự tiệc cưới cùng nhau, có lẽ vậy!”

Cô muốn thoát khỏi gã nhưng gã ta lại trơ trẽn đề nghĩ cùng nhau tham dự tiệc cưới, Trâu Đông Hiểu kinh ngạc nhìn Lý Kiến Nghiệp, cô liền tưởng tượng đến cảnh gia đình bọn họ bốn người cùng nhau đi dự tiệc cưới, cô lập tức thở dốc.

“Không, anh khôngnên đi theo!”

Nếu gia đình bốn người bọn họ đi dự tiệc cưới cùng nhau thì chưa kịp đến ngày mai mối quan hệ giữa Trâu Đông Hiểu và Lý Kiến Nghiệp sẽ được lan truyền khắp thành phố chỉ trong đêm nay, làm sao cô có thể chấp nhận cái mác mà gã ta áp đặt sẵn cho cô được chứ?

Trâu Thành Lương há hốc mồm, rõ ràng là ngạc nhiên trước lời đề nghị của Lý Kiến Nghiệp, nhưng sau đó ông ta không thể giấu nổi nụ cười của mình.

“Cùng nhau tham dự tiệc cưới sao? Hừ… Hì hì… Sao có thể không được… Đương nhiên là rất tốt rồi, tất nhiên là sẽ được hoan nghênh rồi…”

Nếu cùng nhau tham dự tiệc cưới, ngày mai thân phận của ông ta sẽ được nâng lên, quả là một điều may mắn.

“Tôi đột nhiên không muốn đi dự tiệc cưới nữa. Anh đi đi…”

Lại đau đầu ngồi xuống, Trâu Đông Hiểu một chút cũng không thể chống lại thủ đoạn của Lý Kiến Nghiệp, theo đuổi đến mức dính như vẩy nến nhưng vẫn vô cùng lịch sự và nhã nhặn. Thay vì làm quen trước mặt người ngoài thì tốt nhất là chỉ nói chuyện giữa hai người.

“Bác gái đừng đến muộn…”

Trâu Thành Lương và Liễu Tranh Phượng gật đầu, Lý Kiến Nghiệp lại ngồi xuống một lần nữa, không cần biết hai vợ chồng họ đã đi chưa, gã ta mở thực đơn và đặt trước mặt Trâu Đông Hiểu.

“Muốn ăn gì thì gọi, em có muốn ăn yến sào hay cá thác lác, tôm hùm không? Đối với phụ nữ phải ăn đồ bổ nhiều thì mới đẹp da, để da dẻ mịn màng…”

Nhìn thấy hai người họ lại ngồi xuống bàn một lần nữa, Liễu Tranh Phượng kéo Trâu Thành Lương bước ra ngoài, thấp giọng nói thầm vào tai ông ta.

“Gấp gáp cái gì, sớm muộn hắn cũng sẽ trở thành con rể của chúng ta thôi, ông còn sợ người khác không biết nữa!”

Nhìn bức ảnh tinh tế giới thiệu về các món ăn đắt tiền được đặt dưới mắt cô, nhưng Trâu Đông Hiểu cảm thấy rất khó chịu nên đẩy thực đơn lại cho Lý Kiến Nghiệp.

“Anh gọi đi, anh gọi gì tôi ăn đó!”

Sơn hào hải vị chỉ là thoáng qua, được uống cháo trắng với người mình yêu mới là sự tự nguyện và hạnh phúc, cô không biết phải làm thế nào để rời khỏi phòng bao này.

Gã ta nhìn chằm chằm Trâu Đông Hiểu cười toe toét, dù thực đơn bị cô trả lại nhưng Lý Kiến Nghiệp cũng không quan tâm.

“Cục trưởng Lý, tối nay có bào ngư Úc vừa được chuyển đến bằng đường hàng không. Anh có muốn thử không ạ?”

Người quản lý nhìn thấy động tác của gã, vội vàng chạy vào phòng bao với nụ cười trên môi, giới thiệu món ăn.

“Không cần, hãy mang món súp cá và hầm một ít tổ yến để tráng miệng. Những món còn lại thì tùy cô quyết định. Hãy cho tôi tám món phù hợp với phụ nữ.”

Gã ta kiêu ngạo ném thực đơn lại cho người quản lý, Lý Kiến Nghiệp gọi một bàn đồ ăn vô cùng phong phú. Nhưng hiển nhiên nó chẳng có liên quan gì đến hai người trên bàn ăn.

Trâu Đông Hiểu nhấp một ngụm trà, nén sự bất mãn trong lòng mình, coi như không liên quan với mọi thứ xung quanh và không liên quan đến gã.

Sau khi nhận được chỉ thị, người quản lí rời đi và vui vẻ đóng cửa phòng bao lại, mỉm cười ân cần với Lý Kiến Nghiệp.

“Tôi thường xuyên tới đây, ăn mười tám vạn cũng không quá đắt. Nếu em thích ăn ở đây, thì sau này tôi sẽ dẫn em đến đây thường xuyên hơn, ăn nhiều hơn…”

“Tôi gần đây rất bận, sợ là không có thời gian nhiều để đi ăn với cục trưởng Lý, nếu gấp gáp cũng không tốt…”

Nở một nụ cười nhẹ, Trâu Đông Hiểu nhẹ nhàng từ chối, trong lòng cảm thấy bất lực, cố từ chối để gã ta không gọi cô nữa, nhưng gã không ngừng nói lời âu yếm với cô.

“Phụ nữ không nên quá bận rộn. Sau này, còn phải tập trung cho chồng con. Đồng nghiệp của tôi, làm việc chỉ ba phần, còn lại đều vất vả chăm sóc chồng con… Người phụ nữ này mới đúng…”

“Hiện tại tôi không nghĩ đến những thứ này, trước tiên quan tâm đến công việc đã!”

Nói về phụ nữ, Trâu Đông Hiểu nắm bắt cơ hội để bày tỏ suy nghĩ của mình, cố gắng bỏ những suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu mình và không đồng ý suy nghĩ của gã rằng người phụ nữ thì phải ở nhà làm nội trợ và chăm sóc chồng con. Nói chuyện xong, sự chán ghét của cô với gã ta lại tăng thêm một chút và nhận ra rằng gã không phải là người phù hợp với cô.

“Bây giờ không nghĩ thì còn để lúc nào nữa, phụ nữ thì nên sớm lấy chồng, sinh con. Nếu muộn thì càng khó đẻ con. Điều này có thể làm hỏng cả cuộc đời của họ!”

Ý của gã rất đơn giản, chỉ cần về quê cưới, muốn có con thì có con, lợi dụng chính sách sinh hai con, tốt nhất là có con sau ba năm để đỡ phải nghe cha mẹ gã cằn nhằn mỗi ngày.

Khóe miệng cô cứng đờ, Trâu Đông Hiểu cảm thấy không thể nói chuyện cùng gã ta được nữa.

Tiếp theo, Lý Kiến Nghiệp kể về thành tích công việc của mình, vô cùng tự cao và không chút giấu giếm gã ta kể về khối tài sản có trong tay. Ở một thành phố nhỏ như vậy, gã ta cũng được coi là người giàu có, không lo cơm ăn áo mặt cả đời. Giọng điệu gã ta vô cùng tự hào, nói liền mạch không quan tâm đến sự phô trương trong lời nói của mình.

Sau bữa ăn, Trâu Đông Hiểu thực sự đã kiệt sức, bóp trán đau nhức vì bị làm phiền cả buổi, cô khăng khăng đòi về nhà.

“Đồ ăn ở nhà hàng này không ngon lắm, lần sau tôi sẽ dẫn em đến nhà hàng đắt nhất ở đây, tôi hứa là nó sẽ hợp khẩu vị của em!”

Nhìn thấy Trâu Đông Hiểu không muốn ăn, Lý Kiến Nghiệp khó chịu với người quản lý và quyết định lần sau sẽ đưa cô đến nhà hàng đắt tiền nhất, chắc chắn cô sẽ thèm ăn.

Đi cạnh nhau trong sảnh khách sạn, Trâu Đông Hiểu cố ý tăng tốc độ và kéo dài khoảng cách giữa hai người họ, nhưng Lý Kiến Nghiệp rất nhạy bén đuổi kịp cô, thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần cô vô cùng lo lắng, may mà lái xe của cô chạy tới.

“Cảm ơn Cục trưởng Lý vì bữa ăn tối nay. Xe của tôi tới rồi, tôi xin phép về trước!”

Không thể chờ được nữa, Trâu Đông Hiểu muốn rời đi, cô cần phải thoát khỏi giọng nói kiêu ngạo bất chấp của hắn.

“Để tôi chở em về, nói tài xế đưa chìa khóa xe cho tôi rồi cho tài xế về.”

Kiên quyết không cho Trâu Đông Hiểu tự mình trở về, Lý Kiến Nghiệp lấy điện thoại di động ra gọi cho tài xế của mình.

“Tôi bận quá, không thể giao du, thỉnh thoảng say rượu, tôi thuê lái xe toàn thời gian, anh ta vẫn luôn chờ ở trên xe… Nên để tôi đưa em về, còn xe của em có thể đưa tài xế lái về…”

Dừng bước,Trâu Đông Hiểu ôm túi sợ chìa khóa xe sẽ bị lấy mất.

“Thật sự không cần phiền phức như vậy. Tôi cần đến một nơi khác nữa. Tôi đi trước đây.”

Sau khi nói xong, Trâu Đông Hiểu vội vàng bước ra khỏi cửa mà không đợi Lý Kiến Nghiệp.

Thật lâu mới kết thúc được bữa ăn, nếu cô lên xe của gã ta thì làm sao có thể thoát được, nghĩ đến đây thôi là cô đã ngã quỵ, cô ước gì mình có thể biến mất ngay lập tức.

“Muốn cô có ba, Diệu Diệu, em không muốn mẹ mình, bất quá…”

Một giọng nói nhẹ nhàng lướt qua tai cô, Trâu Đông Hiểu đang định xoay người bước đi liền sững sờ trong vài giây, cô tìm kiếm nơi giọng nói vừa phát ra, ngước mắt lên nhìn gia đình ba người đang đi đến.

“Diệu Diệu thích ba… hihi…”

“Diệu Diệu, ba cũng thích Diệu Diệu…”

Giọng nói trẻ con xuyên qua màng nhĩ, giọng nói trầm ấm đột nhiên vô cùng rõ ràng giữa sảnh khách sạn đầy người ra vào, tất cả đều xuyên vào tai cô không sót lời nào. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào người phụ nữ đang đến gần.

Một nhà ba người vô cùng hạnh phúc.

Hình ảnh rõ ràng là rất tàn nhẫn như vậy nhưng lại là sự thật.

Anh trìu mến hôn lên trán con gái mình, Kỳ An Sinh đột ngột nhướng mắt, bắt gặp một đôi mắt trong veo, đột nhiên há hốc, cánh tay ôm Diệu Diệu khẽ run run.

“Đúng là đồ không có lương tâm, ngày nào cũng ở với mẹ. Tối hôm qua, mẹ còn lo lắng cho con đến phát khóc…”

Trâu Đông Hiểu nở nụ cười tự ti với khí chất dịu dàng và quyến rũ của mình, cô nhanh chóng bước tiếp, nở nụ cười lướt qua anh.

Cô làm sao có thể cướp đi sự dịu dàng không thuộc về mình, sự kiêu ngạo và ích kỉ của cô chỉ còn lại trong vết nứt của thực tại, nhưng không thể sánh được với tiếng lòng của cô, dù sao nó cũng không thuộc về cô, cô không nên có những hy vọng xa vời, cũng không nên để nó vướng bận đến bản thân.

Đôi mắt đầy tình cảm của anh tối sầm lại, Kỳ An Sinh thấy rõ sự tự ti trong mắt cô, trái tim anh chợt nhói lên, suýt chút nữa anh không tự chủ duỗi tay nắm lấy cổ tay cô.

“Này, Hiểu Hiểu, đừng đi nhanh như vậy, tài xế sẽ tới ngay…”

Nhìn thấy Trâu Đông Hiểu tăng tốc độ, Lý Khiến Nghiệp cúp điện thoại, vội vàng đuổi theo cô ra ngoài.

“Có chuyện gì vậy? Gặp người quen sao?”

Thấy Kỳ An Sinh dừng lại, Đường Vân Vân khó hiểu quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng rộng lớn của Lý Kiến Nghiệp, cô ta không khỏi nở nụ cười.

“Người kia đúng là biết giữ gìn vóc dáng, không giống những người năm mươi tuổi mập mạp khác.”

Sau khi nheo mắt, Kỳ An Sinh quay lại, nhưng không trả lời câu hỏi của Đường Vân Vân, ôm Diệu Diệu cho vào tay cô ta rồi đi đến lối vào thang máy.

“Tôi có chuyện cần giải quyết, cô đưa Diệu Diệu lên nghỉ ngơi trước đi!”

Nhìn thấy Lý Kiến Nghiệp và Trâu Đông Hiểu đi cùng nhau, anh không thể thờ ơ, để mặc cho bất cứ việc gì xảy ra.

Ôm Diệu Diệu khỏi tay anh, Đường Vân Vân cúi đầu trầm ngâm bảo con gái tạm biệt anh mà không hỏi anh thêm bất cứ điều gì.

“Sau này ba sẽ lại đến chơi với Diệu Diệu, Diệu Diệu tạm biệt ba đi…”

Sau khi hôn lên trán con gái, Kỳ An Sinh vội vã rời khỏi khách sạn, nhìn xung quanh nhưng không thấy dấu vết của Trâu Đông Hiểu hay Lý Kiến Nghiệp, anh cáu kỉnh nới lỏng cà vạt, nhanh chóng lái xe rời khỏi khách sạn.

Vội vàng lên xe, Trâu Đông Hiểu lái xe nhanh chóng rời khỏi khách sạn, mặc kệ Lý Kiến Nghiệp đuổi theo. Một giọt nước mắt trong suốt không hề báo trước rơi trên mặt cô, làm cô vô cùng kinh ngạc.

Cô không nên quan tâm và cũng không cần chạy trốn, nụ cười và cái gật đầu mà cô tưởng tượng ra cũng chẳng giúp ích gì cho cô, cô chỉ biết trốn vào góc nhà khóc thầm một mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »