- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đoạt Yêu Thành Nghiện
- Chương 10: Sự Phiền Phức Của Người Điên
Đoạt Yêu Thành Nghiện
Chương 10: Sự Phiền Phức Của Người Điên
“Ưm… Ưm…” Đôi môi mọng đột nhiên bị bắt lấy, lưng bị ấn mạnh vào cửa đến đau rát, Trâu Đông Hiểu dùng hai tay đập vào vai người đàn ông, cả người run lên vì tức giận.
Sự chống cự và giãy giụa của cô càng kí©h thí©ɧ Kỳ An Sinh khiến anh càng trở nên quyết liệt hơn, lòng bàn tay to ôm chặt eo cô, không ngừng siết chặt cánh tay thon dài của cô để nhốt cô vào vòng tay cường tráng, hôn đầy mãnh liệt và mạnh mẽ. Nhắc nhở cô bằng những hành động quyết liệt hơn.
Hơi thở có chút quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng, răng môi hòa quyện vào nhau, Trâu Đông Hiểu cảm thấy toàn bộ khoang miệng mình đều đau và bỏng rát. L*иg ngực cường tráng chặn lại như một bức tường kiên cố, lửa nóng tê dại khiến các giác quan của cô dần dần bị xâm chiếm khiến cô cũng không cưỡng lại được. Trải qua một trận hoan ái, những giọt nước mắt ấm nóng tuôn trào, đôi tay bị nắm yếu ớt rơi xuống hai bên, đôi mắt đỏ hoe.
Ý thức được sự im lặng đột ngột của cô, Kỳ An Sinh cũng dần dần thả lỏng sức lực, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ môi cô, dùng bàn tay của mình xoa nhẹ lưng cô rồi nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến. Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, trong lòng anh lại sinh ra chút không nỡ.
“Hắn không phải là người tốt, em không nên đến gần hắn ta!” Giọng nói của anh khàn khàn, trầm thấp, hơi thở hổn hển, ôm chặt cô thì thầm bên tai, không ngừng thưởng thức đôi tai nhỏ nhắn và quyến rũ của cô.
Vì chuyện của quá khứ nên anh hiểu rất rõ điểm nhạy cảm của cô, vậy nên lúc anh khẽ gặm lấy vành tai, Trâu Đông Hiểu không kiềm được mà khẽ run lên, nước mắt trong suốt tuôn rơi, sự bất mãn khiến giọng nói của cô run rẩy: “Nếu gã ta không phải là người tốt, vậy còn anh thì sao? Anh là người tốt à?”
Một người đã có gia đình mà vào ban đêm lại đi tìm một người phụ nữ độc thân khác và cưỡng bách họ, vậy có phải là một người tốt không? Không phải còn nguy hiểm hơn cả Lý Kiến Nghiệp sao?
“Dù anh không phải người tốt nhưng anh cũng sẽ không buông tha cho em!” Anh hiểu rõ ý nghĩa tốt và xấu mà cô nói, Kỳ An Sinh biết rõ thân phận của mình, nhưng dù vậy, anh sẽ không bao giờ để cô rời xa mình một lần nữa.
Ngước nhìn đôi mắt kiên nghị đầy trìu mến của anh, Trâu Đông Hiểu nhếch khóe miệng nở một nụ cười khó coi, đưa tay lau đi nước mắt chảy dài trên má, chỉ cách vài cm nữa thôi, cô liền có thể hôn yết hầu của anh.
“Kỳ An Sinh, anh là một tên khốn kiếp! Tại sao anh lại kéo tôi xuống địa ngục? Tôi nói cho anh biết, tôi không còn thích hay yêu anh nữa, chúng ta đã chia tay mấy năm rồi! Tại sao bây giờ anh còn làm phiền tôi? Sao lại là anh chứ? Anh đã kết hôn chưa? Anh có thể kết hôn với tôi không?”
Từng lời từng chữ của Trâu Đông hiểu như nhát dao đâm vào tim anh, vẻ mặt gắng gượng cười của cô khiến anh cảm thấy vô cùng khó thở, dù như thế nào đi nữa anh cũng quyết không buông tay, dù có phải xuống địa ngục anh cũng phải ôm cô vào lòng rồi cả hai cùng xuống.
“Dù tôi có lỗi với em, nhưng tôi vẫn sẽ không buông tay, em là của tôi!” Anh vô cùng độc đoán hết lần này đến lần khác nói ra quyết định của mình mà không cho cô suy xét, Kỳ An Sinh lại cúi đầu xuống, nhanh chóng hôn lên môi cô, như thể chỉ tiếp xúc thân mật mới có thể làm cho trái tim anh không còn cảm giác sợ hãi nữa.
“Ưm… Ưm…” Bị ép phải chịu sự hung hãn một lần nữa, Trâu Đông Hiểu khóc nấc lên, cô sụp đổ không thể chống cự lại được nữa.
Một người đàn ông cứ khăng khăng đòi kéo mình xuống địa ngục cùng mà không hề quan tâm gì cả, Trâu Đông Hiểu chỉ cảm thấy bất lực, vì mọi phản kháng của cô đều không có tác dụng nên cô đành buông xuôi.
Thấy cô không đáp lại, Kỳ An Sinh hôn càng mạnh hơn, ý nghĩ muốn khảm cô vào trong người mình cũng điên cuồng hơn, anh không ngừng giật góc váy cô.
Khi anh càng điên cuồng hơn thì tất cả sự bất lực của Trâu Đông Hiểu đều biến thành nỗi sợ hãi. Cô lo lắng nắm chặt lòng bàn tay, những giọt nước mắt vừa ngừng lại tiếp tục rơi xuống: “Anh điên rồi… Anh…”
“Anh nhớ em… Anh muốn em… Anh không muốn sống một cuộc sống mà không có em… Anh yêu em…” Anh lo lắng cắn chặt xương quai xanh của cô, đôi mắt Kỳ An Sinh bỗng chốc đỏ rực lên, chỉ có một luồng suy nghĩ duy nhất l*иg ghép chặt chẽ vào trong đầu anh.
Điều khiến Trâu Đông Hiểu tuyệt vọng hơn cả là cảm giác vô lực khi anh mất trí như một con sư tử hung hãn mà cô không thể làm gì được, cô run rẩy bất lực nói: “Đừng… Anh không… Anh điên rồi… đừng để tôi… hận anh…”
“Ring ring ring ring…” Điện thoại di động trên người Kỳ An Sinh vang lên, nhưng vẫn không thể làm anh dừng được.
“Kỳ An Sinh… Anh muốn… gϊếŧ… tôi… sao?” Những lời nói rời rạc phát ra từ miệng cô, nỗi tuyệt vọng bao trùm khiến Kỳ An Sinh đang điên cuồng phải dừng lại.
“Thật sự là không còn yêu hay thích sao? Nhưng mà, anh vẫn luôn sống trong quá khứ, chưa bao giờ quên đi.” Mặc dù điện thoại liên tục rung nhưng Kỳ An Sinh cũng không thèm quan tâm, ánh mắt trìu mến nhìn cô đầy nước mắt và tuyệt vọng, đau lòng vì sự tuyệt vọng và quật cường của cô.
“Tại sao anh còn nhớ về quá khứ chứ? Kỳ An Sinh, anh đã quên rồi sao? Có cần tôi phải nhắc nhở anh về tình trạng hôn nhân của anh nữa sao!” Cô hít sâu, cố gắng không để bản thân mình khóc vì một người không đáng, Trâu Đông Hiểu cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào ngực anh, giọng điệu gấp gáp, như muốn chứng tỏ rằng cô thật sự không quan tâm: “Sao anh không nghe điện thoại đi? Lỡ đâu vợ anh tìm anh thì sao?”
“Hiểu Hiểu, tin anh đi, anh có thể giải thích!” Giọng điệu thờ ơ của cô khiến Kỳ An Sinh tức giận nhưng không còn cách nào khác chỉ đành liên tục nhấn mạnh để cô có thể tin tưởng.
“Tin hay không tin cũng không quan trọng!” Trong mắt cô, tất cả đều đã qua, cũng không còn quan trọng nữa vậy thì còn bận tâm làm gì cho nhọc lòng.
Điện thoại trong túi anh rung lên liên tục, tạm dừng vài giây rồi lại tiếp tục rung lên, giống như sự liên kết của hai người, không bao giờ cắt đứt được.
“Sao lại không quan trọng? Chỉ cần em tin anh, anh liền có thể giải thích mọi chuyện!” Anh kiên quyết không thèm nghe điện thoại, Kỳ An Sinh cố chấp nhìn chằm chằm cô để xem cô bướng bỉnh như thế nào.
Cô không muốn mở mắt nhìn anh, miệng Trâu Đông Hiểu chỉ nhếch mép mỉm cười, cười vì nỗi buồn của chính mình và cũng vì sự cố chấp của anh.
“Reng reng reng… reng reng reng…” Kỳ Anh Sinh vừa nhìn chằm chằm Trâu Đông Hiểu vừa dùng bàn tay to móc chiếc điện thoại từ trong túi ra, liếc nhìn màn hình, nhìn chằm chằm vài giây cuối cùng mới bắt máy.
“An Sinh, Diệu Diệu liên tục sốt cao, em phải làm sao đây? Em sợ quá…” Giọng nói lo lắng xen lẫn nức nở từ đầu dây bên kia khiến đôi mắt thâm trầm của anh càng tối hơn, nhìn chằm chằm Trâu Đông Hiểu mắt đỏ hoe, ôn tồn dặn dò đầu dây bên kia: “Đừng khóc, tôi lập tức về ngay!”
“Được… em sợ quá… con chưa từng bị sốt cao như vậy bao giờ… em không biết phải làm sao cả…” Tiếng nức nở ở đầu dây bên kia càng lúc càng bị đè nén, Trâu Đông Hiểu khẽ nhếch khóe miệng, ở gần như vậy, chỉ có thể bất lực nghe tiếng trong điện thoại, cô cũng dễ dàng nhận ra người phụ nữ đầu dây bên kia là ai và Diệu Diệu đang sốt là ai.
“An Sinh anh nhớ về sớm nhé, nếu không em cũng không biết xử lý như thế nào.”
Anh cầm điện thoại nghe Đường Vân Vân bất lực nói bên tai, nhưng trước mắt lại nhìn thấy tia giễu cợt hiện lên trong mắt Trâu Đông Hiểu, anh nói với đầu dây bên kia: “Đừng lo lắng, tôi sẽ về sớm.”
Cúp điện thoại, Kỳ An Sinh buông lỏng tay ra, ánh mắt trìu mến mãi không rời đi, giọng nói trầm ấm đầy kiên định: “Ngày mai anh sẽ lại đi tìm em, anh đã nói rồi, lần này anh sẽ không để lạc mất em nữa đâu. Cho nên đừng bao giờ quên những điều anh đã nói!”
Cơ thể bị giam cầm cuối cùng cũng được tự do, thân thể Trâu Đông Hiểu mềm nhũn không còn sức lực, dùng hết sức đứng dựa vào cửa, ngón tay cứng nhắc kéo cánh cửa, nghiêng người mở ra: “Vợ con anh vẫn đang đợi ở nhà, Vậy mà anh…”
Sau khi nhìn cô thật lâu, Kỳ An Sinh xoay người bước đi.
“Da da da.” Tiếng giày da ngày càng xa dần, Trâu Đông Hiểu yếu ớt trượt khỏi ván cửa, vùi mặt vào đầu gối, âm thanh nức nở dần phát ra.
Hết lần này đến lần khác cô vướng vào những kẻ không đáng, những thứ tình cảm được chôn giấu dưới tận đáy lòng lại bị đào xới lên khiến cô rất khó chịu, ngột ngạt, cô không thể chạy thoát nhưng lại cảm thấy bản thân vô cùng bẩn thỉu, sự vướng bận khiến cô vô cùng xấu hổ và tội lỗi.
Cùng xuống địa ngục sao?
Cô cắn chặt môi cố không cho mình bật khóc, Trâu Đông Hiểu không ngừng đánh răng, rửa mặt bằng sữa rửa mặt, cố gắng xóa hết hơi thở và những động chạm không thuộc về mình, có lẽ không có sự đυ.ng chạm và hơi thở của anh là tốt nhất, nên cần phải xóa bỏ sự vướng bận lặp đi lặp lại của anh.
Cả đêm, giấc mơ của Trâu Đông Hiểu đều tràn ngập ánh nhìn trìu mến và nụ cười trong mắt anh. Vào bình minh, khi tỉnh dậy anh sẽ trao cô một nụ hôn nồng nhiệt.
Những năm gần đây, có rất nhiều diễn viên nữ diễn cảnh vui vẻ giữa nam nữ rất đạt, nhưng hiếm khi Lý Kiến Nghiệp cảm thấy khó chịu ngay từ lần đầu tiên gặp, điều này khiến gã cảm nhận sâu sắc được rằng tình yêu đã không còn từ lâu.
Sáng sớm, Lý Kiến Nghiệp đang đem một thùng đầy các món quà khác nhau đi thẳng đến nhà của Trâu Thành Lương, sẵn sàng lấy lòng.
“A cái này, sao cục trưởng Lý lại tặng nhiều quà như vậy, ngồi xuống trước đi!” Vừa mới ngủ dậy, Liễu Tranh Phượng còn chưa kịp trang điểm, vừa bước xuống lầu đã nhìn Lý Kiến Nghiệp cầm đầy đồ trên tay bước vào cửa, bà ta ngạc nhiên đến há hốc miệng mồm, cảnh tượng quen thuộc với bà ta khiến bà nghĩ mình nên đến thăm gã với thứ gì đó.
“Bà Trâu, chào buổi sáng! Ông Trâu đâu ạ?” Lý Kiến Nghiệp ngồi xuống sô pha, đặt hết quà lên bàn trà, nụ cười trên mặt gã rạng rỡ lạ thường.
Hiếm khi thấy nụ cười của gã như vậy, Liễu Tranh Phượng bất ngờ hỏi: “Ông ấy… ông ấy… còn ngủ… tối hôm qua… uống nhiều quá…”
“Tối hôm qua tôi cũng uống nhiều! Haha!” Lý Kiến Nghiệp cười sảng khoái nhớ tới tối hôm qua, tâm trạng liền vui vẻ, gã ngẩng đầu nhìn quanh hỏi: “Hiểu Hiểu đâu ạ? Em ấy vẫn còn ngủ sao?”
Một người giúp việc mang trà đến cho Lý Kiến Nghiệp, ngay lúc Liễu Tranh Phượng định xoay người bước lên lầu gọi Trâu Thành Lương xuống thì bà đột nhiên dừng bước, khó hiểu hỏi lại: “Hiểu Hiểu?”
“Cô gái nhỏ thích ngủ dậy trễ, nếu cô ấy còn ngủ thì cứ để cho cô ấy ngủ tiếp!” Bóng dáng của Trâu Đông Hiểu hiện lên trong tâm trí gã, Lý Kiến Nghiệp muốn đích thân đến phòng cô, nhưng gã suy tínhnghĩ lại và cảm thấy tương lai còn dài không cần gấp gáp nên không lên phòng cô.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đoạt Yêu Thành Nghiện
- Chương 10: Sự Phiền Phức Của Người Điên