Chương 2

Thậm chí trên đường đi, nàng còn níu lấy Tạ Kim Hoài, bắt hắn dạy mình quy tắc lễ nghi, sợ rằng vào hầu phủ sẽ làm hắn mất mặt.

Tạ Kim Hoài lại ôm nàng vào lòng, bảo không cần học, nàng thế nào cũng vẫn tốt.

Nàng tưởng hắn chỉ sợ nàng vất vả nên không muốn ép buộc, lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Cho đến đêm đó, khi nghe hắn trò chuyện với thuộc hạ, nàng mới biết không phải vì không cần học, mà vì nàng không xứng đáng học.

“Công tử, Tô cô nương nên được sắp xếp thế nào? Có cần ở tại chủ viện không?”

Chủ viện là nơi cư trú của chính thê.

“Không cần, nàng nhập phủ với thân phận thϊếp, trước tiên ở thiên viện.”

Lời nói bình thản, không gợn sóng, nhưng như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng nàng.

Nàng loạng choạng trở về phòng, ngồi dưới sàn cả đêm.

Sáng hôm sau, nàng cố gắng nén nỗi bất an, hỏi Tạ Kim Hoài rằng mình sẽ được sắp xếp với thân phận gì.

Tạ Kim Hoài ôm nàng vào lòng, nói rằng trước mắt nàng phải chịu thiệt nhập phủ với thân phận thϊếp, rồi sau này sẽ tính tiếp.

Lời nói ấy khiến nàng rưng rưng nước mắt. Nàng nhớ đã lí nhí nói “Không được” hai tiếng.

Nhưng Tạ Kim Hoài chỉ nghĩ nàng đang dỗi, bảo nàng ngoan ngoãn.

Nước mắt nàng, hắn đều hôn khô, nhưng nỗi đau trong lòng thì hắn không nhìn thấy.

Đêm trước ngày nhập kinh, nàng không muốn vào nữa. Cuối cùng, hắn đành sắp xếp cho nàng ở biệt trang vùng ngoại ô, biến nàng thành người thϊếp lẻ loi mà nàng từng khinh ghét.

Khi VấnPhù nghe được lời bàn tán từ hai nha hoàn, liền bước đến mắng:

“Các ngươi không làm việc mà trốn ở đây nói chuyện nhảm gì thế?”

Hai nha hoàn giật mình, vừa nhìn thấy Tô Vãn Tranh, sắc mặt tái mét, quỳ xuống xin tha.

Nhìn họ liên tục dập đầu, Tô Vãn Tranh bỗng nhớ lại chính mình ngày trước. Nàng khẽ thở dài: “Các ngươi lui đi.”

VấnPhù không đồng tình, nói: “Cô nương, các nàng nói sau lưng như vậy, ngài phải trách phạt nặng thì mới không dám tái phạm.”

“Chẳng lẽ các nàng nói sai sao?”

VấnPhù nghẹn lời, ấp úng một lúc lâu mới đáp: “Cô nương, tiểu hầu gia trong lòng nhất định vẫn có ngài.”

Tô Vãn Tranh cúi nhẹ mắt: “Vấn Phù, ta mệt rồi, chúng ta về thôi.”

Buổi chiều, nàng nằm trên ghế quý phi, bên cạnh là lò sưởi, khiến cơ thể ấm áp và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng chào hỏi:

“Tiểu hầu gia.”

Tô Vãn Tranh giật mình tỉnh dậy, liếc nhìn thấy Tạ Kim Hoài bước về phía mình.

Như lần đầu gặp mặt, hắn vẫn làm nàng không khỏi bối rối.

Khuôn mặt tự tin và tuyệt mỹ của hắn với đường nét nhu hòa, tựa như ánh trăng cao quý, thanh nhã thoát tục. Bộ áo gấm màu đen thêu mây trên người cùng với vòng ngọc treo nơi thắt lưng càng tôn thêm dáng vẻ cao sang.

Hắn từ tốn cởi chiếc áo khoác trắng như tuyết và đưa cho VấnPhù.

“Đánh thức nàng sao?” Giọng nói ôn hòa, trầm thấp.

Nàng dụi mắt, khẽ đáp: “Ừ.”

Thanh âm khàn nhẹ vì vừa tỉnh giấc lại khiến người khác cảm thấy ngọt ngào.

Tạ Kim Hoài bế nàng lên, đặt nàng ngồi trên đùi. Tay hắn ôm trọn vòng eo mảnh mai, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua làn da mềm mại của nàng.

Nhìn gương mặt nàng vẫn còn ửng hồng sau giấc ngủ, hắn khẽ hỏi: “Còn muốn ngủ thêm không?”

Bàn tay nóng ấm của hắn khiến Tô Vãn Tranh bất giác nhớ lại giấc mộng điên cuồng. Trong mộng, hắn không chỉ bá đạo mà còn tàn nhẫn chiếm đoạt nàng. Suy nghĩ ấy làm nàng run rẩy không tự chủ.

“Lạnh sao?” Hắn hỏi, thu tay lại và nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng.

Tay nàng trắng nõn, thon dài, nhưng trên đầu ngón tay có vết chai mỏng. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve những vết chai ấy, như thể vừa thương yêu vừa xót xa.

Nàng nhớ lại những ngày tháng nghèo khó khi hắn còn ở thôn cùng nàng, sáng dậy sớm giặt giũ, nấu ăn. Cảm xúc mềm mại dâng tràn, nàng nhẹ nhàng móc tay vào lòng bàn tay hắn, khẽ nói: “Ta không lạnh.”

Hắn thích sự gần gũi chủ động từ nàng. Khóe môi hắn thoáng cong, nhưng khi nhìn kỹ khuôn mặt nàng, ánh mắt hắn lại trầm xuống: “Gầy quá, sao không chịu ăn uống?”

Tô Vãn Tranh cúi đầu: “Ta không muốn ăn.”

Dù biệt trang có đủ món ngon, nàng vẫn chẳng muốn động đũa.

Tạ Kim Hoài trầm mặc, khuôn mặt tuyệt mỹ dần lộ ra vẻ nghiêm nghị. Nàng sợ hắn sẽ giận như lần trước, khi một lão già trong thôn lừa nàng lên núi và có ý đồ xấu. Lần đó, hắn đã kịp thời xuất hiện, cứu nàng và trừng phạt gã kia.

Dù không nổi giận, nhưng Tạ Kim Hoài đã lạnh mặt suốt nhiều ngày. Sau đó, nàng phải liên tục dỗ dành hắn suốt ba ngày mới khiến hắn nguôi giận.

Nhưng lần này, nàng không muốn dỗ hắn nữa.

Hắn thở dài, hỏi: “Muốn ăn gì?”

Nàng khẽ đáp: “Mì trứng.”

Trong những ngày nghèo khó ở thôn, khi tiền bạc đã cạn kiệt vì lo chữa trị cho hắn, bát mì trứng đơn giản lại là món ngon nhất với nàng.

Tạ Kim Hoài lặng nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm. Nàng biết hắn không thích nhắc về những ngày ở thôn, có lẽ vì đó là khoảng thời gian hắn cảm thấy mất mặt. Nhưng với nàng, đó lại là những ngày tháng hạnh phúc nhất.

Khi nàng nghĩ hắn sẽ bỏ đi, Tạ Kim Hoài khẽ thở dài và nói: “Được.”