Editor: Voicoi08
Lưu Hải Sơn thấy Tống Trường Lâm ngồi xổm xuống chọn gà mái, anh cũng dừng xe đến bên cạnh, cùng ngồi xổm xuống, nghiêng người nói: “Chị dâu có rồi sao anh?” Nếu không thì chọn gà mái làm gì?
Tống Trường Lâm vừa nghe tức giận trừng mắt lườm lại, thật sự là không mở bình thì ai biết được trong bình có gì? “Không có thì không thể mua gà mái sao?” Sao lại có người khiến người ta khó chịu thế chứ, nói chuyện chuyên môn đâm thẳng vào tim người khác.
“Ách, không phải người ta nói ăn gà mái để xuống sữa sao?” Chẳng lẽ không đúng sao? Vừa rồi anh còn nghĩ trong túi anh có đủ tiền để mua đồ đến nhà người ta không cơ.
“Bây giờ anh nói cho cậu biết, mua gà có thể giữ lại để đẻ trứng.” Tống Trường Lâm lườm Lưu Hải Sơn một cái, cho gà mái vào một gói to, trực tiếp để vào giá xe của đối phương, sau đó quay người tiếp tục mua đồ ăn. Nhiều năm hai người chưa gặp nhau, lần đầu đối phương đến nhà chơi anh cũng phải mua chút đồ ăn ngon mới được.
Tuy rằng Lưu Hải Sơn nói cái gì cũng có thể ăn, không cần khách sáo, nhưng Tống Trường Lâm vẫn mua con cá, lại thêm chút thức ăn chín, thêm chút dưa chuột, chuẩn bị mang về làm chút rau trộn.
Tống Trường Lâm mua đồ này nọ, Lưu Hải Sơn dắt xe đạp, hai người cùng nhau về nhà, trên đường Tống Trường Lâm cũng nói rõ lí do tại sao anh lại ở đây, Lưu Hải Sơn nghe xong tức giận, tiền đồ tốt vô cùng cứ vậy mà bị hủy đi, lại còn phải bồi thường thêm tiền thuốc men cho tên khốn kia?
“Anh Tống, thằng khốn đó là ai? Anh cứ bỏ qua cơn tức này như vậy sao?” Lưu Hải Sơn càng nghĩ càng không cam lòng, dựa vào cái gì chứ?
“Cậu không cần cảm thấy bất bình thay anh, tuy rằng vì hắn nên tiền đồ của anh cũng biến mất, nhưng đây cũng không nhất định là chuyện xấu, nhiều năm rồi anh luôn ở trong bộ đội, nếu không phải vì chuyện này có lẽ nửa đời sau anh cũng sẽ ở đó, lại nói hôm nay đến chợ cũng là lần đầu tiên anh đến, bình thường muốn ở cùng người nhà thêm một chút cũng không có thời gian, kết hôn hơn hai năm, anh ở cùng chị dâu cậu không nổi hai tháng, sau này anh ở nhà, có chuyện gì anh cũng có thể giúp cô ấy.” Nếu không thì vợ anh quá vất vả.
Lưu Hải Sơn nghe Tống Trường Lâm nhắc đến chị dâu, anh có chút do dự: “Anh Tống, hay là để hai hôm nữa em hẵn đến nhà anh được không? Việc của anh vừa mới xong, em vẫn không nên đến làm phiền chị dâu thì hơn.” Nếu vợ anh mà gặp phải chuyện này thì không biết sẽ gây chuyện với anh thế nào đâu? Lúc này anh đến nhà người ta không phải là cố ý gây thêm chuyện cho người ta hay sao?
Cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ ràng tại sao Tống Trường Lâm lại mua gà mái, hóa ra là vì dỗ vợ?
A? Lúc đầu Tống Trường Lâm cũng không hiểu được ý của Lưu Hải Sơn, đến khi hiểu ra, anh buồn cười vỗ vỗ vai Lưu Hải Sơn: “Cậu, cái thằng nhóc thối này, nghĩ cái gì thế hả? Anh nói cho cậu biết, chị dâu cậu vừa hiền lành lại hiểu lí lẽ, lại nói anh là một người đàn ông, nếu chút chuyện ấy cũng không hiểu được lạnh nóng thì lúc trước sao anh có thể quản lí được đám nhóc các cậu.” Nghĩ đến chuyện vợ anh khéo hiểu lòng người, Tống Trường Lâm đắc ý vô cùng, anh sớm đã quên mất dáng vẻ khuất phục nịnh hót ngày hôm qua, càng quên mất cuộc sống của anh hai năm trước là như thế nào.
Lưu Hải Sơn bĩu môi, anh cảm thấy lạnh nóng thế nào thì phải để một tí nữa mới biết được, bây giờ có nói lên đến trên trời anh cũng không tin.
Hai anh em vừa đi vừa nói chuyện, lqd, một chốc đã đến nhà Tống Trường Lâm, vừa mở cổng thấy vườn nhỏ bên trong, Lưu Hải Sơn cười nói: “Anh Tống, em thuê một căn phòng cũng giống thế này, nhà hai anh em mình cũng không khác lắm.” Điều khác nhau duy nhất là bọn họ thuê cùng với những người khác trong một vườn, nhà của Tống Trường Lâm lại là một mình một vườn.
“Những ngôi nhà cũ đa số đều theo phong cách này, nghe nói những ngôi nhà mới bây giờ đều là một nhà một vườn, nhìn cũng thấy gọn gàng hơn đây.” Tống Trường Lâm vừa nói chuyện vừa lấy đồ từ trên xe xuống.
Trương Xảo Phương ở trong phòng nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô nghe thấy chồng cô đã về, mà còn có thêm người ngoài, cô vội vàng buông đồ thêu trên tay xuống đi ra ngoài.
“Xảo Phương, đây là Hải Sơn, lúc ở bộ đội hai người bọn anh ở cùng một đơn vị, vừa rồi anh gặp cậu ấy ở chợ nên mời cậu ấy về nhà mình chơi.” Tống Trường Lâm thấy vợ anh ra ngoài, anh vội vàng giới thiệu hai người. “Hải Sơn, đây là vợ anh, Trương Xảo Phương, cậu cứ gọi là chị dâu là được.”
“Em chào chị dâu, em là Lưu Hải Sơn, lúc trước em là lính dưới tay anh Tống, ha ha, vừa rồi em mới gặp lại anh ấy nên đến làm phiền chị.” Lưu Hải Sơn nhìn Trương Xảo Phương rõ ràng không giống một cô gái ở nông thôn, anh có chút ngại ngùng, trên đường đi anh còn nghĩ vợ của anh Tống sẽ có dáng vẻ thế nào, không ngờ chị dâu lại xinh đẹp như vậy?
“Ha ha, vậy chị cũng gọi cậu là Hải Sơn nhé, mau vào nhà đi, anh Tống nhà cậu khó lắm mới gặp được người quen ở đây, sau này cậu cần phải đến chơi thường xuyên nha.” Trương Xảo Phương luôn đối xử hòa nhã với người khác, lúc này biết đối phương là bạn cũ của chồng nên cô càng thêm nhiệt tình, vội vàng cười mời vào nhà.
“Vâng.” Lưu Hải Sơn cười đồng ý, trong lòng anh đang thầm khen: Khó trách người ta có thể lên làm đội trưởng? Bản thân anh ta chỉ là binh lính quèn, nhìn vợ người ta mà xem? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không hề nhăn mặt, vừa mới ra đã là gương mặt tươi cười chào đón, quả thật rất phong độ.
“Đúng rồi, Xảo Phương, vừa rồi anh có đi dạo trong chợ, nhìn thấy trong chợ có người bán hai con gà, người bán gà này nói hôm qua còn đẻ trứng đó, nhất định không sai được.” Sáng nay lúc anh đi vợ anh còn đang ngồi ở chuồng gà quan sát đó,hi vọng có hai con gà này vợ anh sẽ không phải chỉ nhìn không.
“Anh lại mua thêm hai con gà sao?” Trương Xảo Phương vui vẻ xách gà vào chuồng, nhìn bốn con gà chia làm hai phe nhìn nhau, cô có chút lo lắng: “Chúng nó có đánh nhau không?” Gà đánh nhau hỏng cô không đau lòng, nhưng nếu chúng nó đánh nhau làm vỡ trứng thì phải làm sao, nếu thế thì thật sự rất đáng tiếc. Dù sao thì người cũng sẽ sinh non, ai biết được gà có bị hỏng trứng không chứ?
“Em yên tâm đi, đều là gà mái thôi, có đánh cũng không sao.” Tống Trường Lâm thấy vợ anh nhìn gà mái vui vẻ, anh cười đón Lưu Hải Sơn, hai người cùng mang cá và đồ ăn vào phòng, chuẩn bị thu thập trước.
“Chị dâu em thích gà mái sao?” Anh rõ ràng cảm giác được ánh mắt chị dâu khi nhìn gà mái còn nhiệt tình hơn khi nhìn thấy anh Tống.
Nhắc đến sở thích nhỏ của vợ, nụ cười của Tống Trường Lâm càng thêm rõ ràng: “Bình thường cô ấy cũng chỉ thích nuôi gà thêu hoa, ban đầu ở nhà cô ấy nuôi không ít gà, kết quả là gà vừa đẻ trứng thì phải chuyển đến nơi này, mấy hôm trước cô ấy lại đi mua hai con, nhưng mà gà này không đẻ nổi một quả trứng, anh thấy cô ấy ngày nào cũng trông ngóng nên mua thêm hai con để tránh cô ấy chờ đến nóng vội.” Dáng vẻ vợ anh khi uống nước trứng gà hạnh phúc vô cùng, hôm qua nhìn gương mặt ỉu xìu của vợ, anh có chút đau lòng, lúc đó anh nghĩ, hôm nay anh thà không tìm được việc cũng nhất định phải giải quyết được vấn đề gà mái.
Lưu Hải Sơn thấy Tống Trường Lâm nói mà không dấu được ý cười, anh có cảm giác quái dị, anh Tống thật sự là đau lòng vợ sao? Xác định là anh ấy không phải đang chiều đứa nhỏ chứ?
“Em đi nấu cơm, hai anh em lên nhà nói chuyện đi, không cần hai người ở đây.” Trương Xảo Phương xem gà đến khi cảm thấy mỹ mãn, cười tủm tỉm đi vào.
“Hải Sơn vào nhà trước đi, anh chuẩn bị con cá này xong sẽ vào.” Tống Trường Lâm cầm dao đập vài cái lên đầu cái, con cá ngất xỉu anh lại tiếp tục đánh vẩy cá, trước kia anh không ở nhà thì coi như xong, sau này anh ở nhà, những công việc này tất nhiên vợ anh sẽ không phải làm.
“Em cũng không vào nhà, ở ngoài mát mẻ hơn, lại nói em cũng không phải người ngoài, không cần phải khách sáo với em.” Nói xong, Lưu Hải Sơn trực tiếp mở túi ni lông bắt đầu nhặt rau.
Trương Xảo Phương thấy hai người nói như vậy, cô cũng không khách sáo, lấy rau hẹ chồng cô vừa mua, chuẩn bị rửa để xào với thịt, bình thường trong nhà ăn cũng không kém, hôm nay có khách đến càng phải chú trọng đến món ngon.
Tống Trường Lâm làm xong cá, thấy Lưu Hải Sơn cũng rửa sạch đồ ăn, anh kéo đối phương vào nhà nói chuyện, nhiều năm không gặp, hai người có rất nhiều chuyện muốn nói.
“Ha ha, anh Tống thật sự quá may mắn, chị dâu thật đảm đang.” Vừa rồi anh thấy Trương Xảo Phương rửa rau thái thịt đều mạnh mẽ lưu loát, vừa nhìn cũng biết người tài giỏi, vào phòng lại nhìn trên kháng có bức tranh thêu rất lớn, Lưu Hải Sơn càng khen không dứt miệng. Người hiện đại không giống cổ đại, có rất ít người biết thêu hoa làm quần áo, bất ngờ lại gặp được một người, lqd, là ai cũng không nhịn được mà điểm tô đẹp thêm ba phần.
“Ha ha, cậu cũng không thèm nghĩ xem anh đợi đến 27 tuổi mới lấy vợ, không chọn được người tốt sao anh có thể cam lòng cưới chứ?” Tống Trường Lâm thấy người khác khen vợ anh, anh chẳng những không ngại ngùng mà con có chút dương dương đắc ý.
Lưu Hải Sơn trực tiếp trợn mắt nói: “Ai biết được anh làm cách nào để lừa chị ấy đến tay chứ? Lúc trước không có việc gì anh lại chạy đi đọc sách, thật thà đọc sách, vậy nên ánh mắt của anh cũng phải hơn người khác chứ.” Nói xong, anh lại có chút hối hận, đối phương tự học nhiều năm như vậy, hiện tại đều thành uổng phí rồi.
“Được rồi, anh cũng không khó chịu, cậu khó chịu làm gì? Bây giờ người bốc hỏa cao nhất hẳn là Triệu Dũng, còn một lòng chờ anh về đó, lúc này cũng không cần chờ nữa rồi.” Tống Trường Lâm rót hai cốc nước đun sôi để nguội mà vợ anh nấu, Tống Trường Lâm một ly, để Lưu Hải Sơn một cốc, hai người ngồi trên giường bắt đầu hỏi mấy năm nay cuộc sống của đối phương trải qua như thế nào.
Nghe anh hỏi, Lưu Hải Sơn cũng không dấu, trực tiếp nói rõ một năm một mười cuộc sống mấy năm sau khi xuất ngũ.
Thằng nhóc này tham gia quân ngũ ba năm, sau khi xuất ngũ trực tiếp về nhà lấy vợ, không ngờ mới lấy vợ không lâu thì cha bị bệnh, Lưu Hải Sơn phải mượn đông mượn tây lấy tiền cho cha chữa bệnh, kết quả là nợ đến mông thì cha anh cũng đi. Đến lúc trong tay không còn tiền, anh làm gì cũng không được, chỉ có thể để con gái hai tuổi ở nhà nhờ mẹ trông, cả hai vợ chồng cùng ra ngoài làm việc kiếm tiền trả nợ.
“Vậy cả hai vợ chồng cậu đều đến chợ làm công sao?” Tống Trường Lâm cảm thấy chuyện của Lưu Hải Sơn cũng giống như Trường Vinh, nhưng khác ở chỗ là người ta nợ tiền vì lấy tiền chữa bệnh cho cha, còn em trai anh lại vì tham vọng quá cao.
“Lúc đầu thì không, lúc em mới đến đây cũng suy nghĩ rất tốt, em luôn cho rằng thành phố lớn dễ kiếm sống, kết quả khi đến đây rồi mới phát hiện, không bằng cấp không tiền vốn thì đến cái rắm để dùng cũng không có, em đi làm bảo vệ cho người ta, hết chạy khách sạn lại ra đường, nhưng anh Tống à, trong nhà em còn cả món nợ, mấy đồng tiền này muốn tiêu cũng phải miễn cưỡng co bóp, vậy sao có thể dựa vào nó để trả nợ đây? Đến lúc nào em mới có thể trả xong chỗ nợ này?” Lưu Hải Sơn nhớ đến một đống giấy nợ phía sau khiến anh đau cả đầu.
“Vậy em dâu cũng đi làm việc sao?” Tống Trường Lâm thấy thằng nhóc lúc trước không thèm để tâm đến vấn đề gì, bây giờ lại buồn rầu suy nghĩ đến mức hiện cả nếp nhăn, Tống Trường Lâm cũng khó chịu trong lòng. Nghĩ lại, hai người đều có điều kiện gần giống nhau, nếu Hải Sơn chưa tìm được việc làm, bản thân anh có năng lực gì đây?
“Vâng, biết làm sao bây giờ? Cô ấy quét dọn vệ sinh cho một khách sạn, mỗi ngày đi sớm về muộn mà vẫn luôn bị ông chủ mắng,cô ấy đi theo em đúng là xui tám đời.” Nghĩ lại, Tống Trường Lâm người ta vì để vợ vui vẻ mà có thể mua gà mái, anh chỉ mua cho vợ chút chân gà cũng sẽ bị cô mắng, đơn giản chỉ là vì hai vợ chồng còn phải gánh một số nợ lớn.
“Ai, ban đầu lúc còn ở bộ đội, anh chưa từng nghĩ lúc xuất ngũ lại khó tìm công việc đến vậy, sáng hôm nay anh đi dạo một vòng, kết quả cũng giống như cậu nói, không bảo vệ thì chỉ là làm trong khách sạn, còn những việc còn lại không có bằng cấp thì người ta cũng không thèm nhìn đến mình.” Tống Trường Lâm nhớ đến kinh nghiệm thu được trong buổi sáng nay, anh cũng cảm thấy có chút buồn bực, chẳng lẽ thật sự phải đi bán khoai lang nướng? Đối với anh công việc này cúng không là gì, chỉ sợ vợ anh lại đau lòng anh nên không đồng ý, nhưng mà nếu nói như vậy thì kiếm tiền cũng nhanh hơn một chút, anh phải bàn bạc lại thật tốt với vợ anh mới được, làm mấy tháng cũng không phải là không thể được.
Anh vừa nghĩ vậy thì Trương Xảo Phương đi vào gọi: “Ăn cơm thôi, hai anh em muốn ăn ở đâu, muốn ngồi trên kháng hay xuống đất?”
“Ra ngoài phòng ăn đi.” Tống Trường Lâm vừa lên tiếng vừa trực tiếp kéo Lưu Hải Sơn: “Đi, đi nếm thử tay nghề của chị dâu cậu, trên kháng quá nhiều đồ của cô ấy, thu dọn cũng phiền phức.” Vợ anh để cả đống đồ thêu trên kháng, nếu thật bị bẩn thì công sức của cô sẽ uổng phí.
“Ha ha, vâng, vừa rồi em có nghe thấy anh Tống nói tay nghề của chị rất tốt, may quá, hôm nay em muốn nếm thử.” hai người vừa nói đùa vừa đi ra ngoài, thấy trên bàn có bốn món mặn một món canh, Lưu Hải Sơn thật sự có chút thèm, vì trả nợ, mỗi ngày trong nhà cũng không dám ăn chút thịt nào, có khi đi làm với những người khác, mọi người cùng nhau vào tiệm cơm gọi một bữa ngon, anh lại nhớ đến điều kiện trong nhà, mỗi lần có thể trốn là trốn, hôm nay cuối cùng cũng được ăn miếng.
“Thời gian có chút gấp, không làm được đồ ăn gì ngon, chờ hôm khác cậu qua chơi, chị làm thịt nướng mời cậu, món đó ngon hơn mấy món thực phẩm chín nhiều.” Trương Xảo Phương cười cười để lon bia lên bàn, nói với Lưu Hải Sơn.
“Ha ha, chị dâu vất vả rồi, bữa cơm hôm nay cũng rất phong phú rồi, nếu sau này bữa nào em đến chị cũng làm thế này thì em ngại chết mất.” Đối với nhà anh mà nói, ngày tết cũng chưa được như vậy, còn muốn gì nữa đâu.
“Có cái gì mà phải ngại? Lần sau cậu tới có gì thì ăn đó, chờ khi nào em dâu có thời gian cùng đến đây, thì để chị dâu cậu làm món ngon đãi mọi người.” Tống Trường Lâm thấy vợ anh còn mua cả bia, anh vụиɠ ŧяộʍ đưa cho vợ anh một ánh mắt cảm ơn, sau đó lại cười tiếp đón Lưu Hải Sơn.
“Hải Sơn kết hôn rồi sao?” Trương Xảo Phương ngạc nhiên hỏi, cô cảm thấy đối phương còn nhỏ hơn chồng cô mấy tuổi, vợ chồng cô cũng mới kết hôn được hai năm, vậy mà đối phương đã kết hôn rồi sao?
“Đứa nhỏ nhà người ta cũng đã hai tuổi rồi, chúng ta kết hôn muộn, nếu sớm mà nói thì đứa nhỏ cũng lên tiểu học rồi.” Tống Trường Lâm nghĩ lại thấy có chút lỡ, kết hôm muộn thì thôi, ngay cả đứa nhỏ cũng muộn, ,bây giờ còn chưa thấy bóng dáng đâu.
Lên tiểu học? Trương Xảo Phương vụиɠ ŧяộʍ trừng mắt lườm chồng, bản thân cô mới 22 tuổi, đứa nhỏ lên tiểu học, anh muốn cưới ai đây?
Tống Trường Lâm không biết mình vừa chọc vợ tức giận, anh rót bia cho Lưu Hải Sơn, hai anh em mỗi người một ly, vừa ăn vừa nói chuyện.
Trương Xảo Phương ăn cơm xong, thấy hai anh em mới uống được một nửa bia, cô cũng lười quản họ, cô đứng dậy ra ngoài cho gà ăn, lần này cô có bốn con gà đẻ trứng, nếu nuôi tốt, cô sẽ có nhiều trứng gà tươi mới để ăn đúng không?