- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đoạt Xá Thành Thê
- Chương 42
Đoạt Xá Thành Thê
Chương 42
Editor: Voicoi08
“Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.” Vợ anh nói chuyện khiến Tống Trường Lâm cảm thấy ấm áp trong lòng, anh muốn ôm cô vào lòng nhưng bên ngoài rất nhiều người đi lại, thật sự là anh có lòng cũng không đủ dũng cảm, lần trước để Triệu Dũng nhìn thấy cũng thôi, nhưng ở đây anh vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Anh nhìn đồng hồ, cười nói: “Chúng ta cũng đã dọn dẹp xong rồi, anh đưa em ra ngoài đi dạo được không?” Vợ anh hiếm khi được đến thành phố lớn, lần trước cô đến bộ đội anh cũng không có thời gian đưa cô ra ngoài đi dạo, đúng lúc hôm nay có thời gian đương nhiên anh không thể lãng phí được.
“Vâng, chúng ta cũng chưa từng đi dạo phố cùng nhau.” Trương Xảo Phương lập tức sáng bừng hai mắt, nụ cười càng thêm tươi tắn hơn.
Tống Trường Lâm thấy vợ anh vui vẻ như vậy anh sờ sờ mặt cô, rồi cười cười lấy chìa khóa khóa cửa, dẫn vợ anh ra ngoài. Người đến sau vào bằng cách nào sao? Để bọn họ đi tìm quản lý đi.
Hai người đi dạo một ngày, tất nhiên cuối cùng là thắng lợi trở về. Đối với Tống Trường Lâm mà nói một ngày này thật sự là đau cũng vui vẻ, cùng đi dạo phố với vợ anh, dỗ vợ anh vui vẻ anh cũng thoải mái, vợ anh có tiêu một bó tiền anh cũng không để ý, nhưng tiền này không phải là anh kiếm được, trong lòng anh cũng cảm thấy không được thoải mái lắm.
Đêm đó hai người tìm một khách sạn nhỏ, hai người lặng lẽ nói chuyện đến nửa đêm, hôm sau Tống Trường Lâm đưa Trương Xảo Phương lên xe, còn anh về trường học. Tuy trong lòng anh không nỡ, nhưng dù sao trường học cũng gần nhà, muốn về nhà cũng tiện, cho nên việc anh cần làm là cố gắng học tập, như vậy anh mới không phụ với sự hi vọng của Xảo Phương, mới có cơ hội mang lại vinh dự tốt nhất cho cô.
Trương Xảo Phương không biết trong lòng chồng cô đang có chí khí hào hùng,lqd, cô cũng có chút không nỡ về nhà, cô không chỉ nhớ đến chồng ,mà cô còn nhớ thành phố này, ai, cái gì cũng đủ hết, đặc biệt là ở chợ có bán ti vi to, còn tốt hơn ti vi nhà chị hai cô nhiều, cô thật sự rất muốn ôm về nhà. Tóm lại, người này có oán niệm rất sâu với ti vi, chưa thực hiện được ước mơ về ti vi thì cô vĩnh viễn cũng không thể cam lòng được.
Cô giống như bình thường mà mua thêm chút đồ ăn, lại mua thêm miếng thịt, cả đường cô đều ngủ nên về đến nhà tinh thần cũng thoải mái. Cô để đồ đạc vào nhà, sau đó đi nhìn đám gà bảo bối của cô, rồi lại mang theo đồ ăn đến nhà cha mẹ chồng cô ở bên cạnh, kết quả là cô ngạc nhiên phát hiện ra Từ Tiểu Mai đã về?
“Tiểu Mai, sao em lại về? Mấy hôm trước mẹ còn nhớ thương hai vợ chồng em, nói hai người ở người cũng không gửi thư về khiến mọi người lo lắng.” Trương Xảo Phương cười cười chào hỏi đối phương, cố gắng cố định tầm mắt trên mặt mẹ đứa nhỏ, cô âm thầm cảm thấy có lỗi vì Nữu Nữu đang theo cô, người phụ nữ này vốn đã khó chịu với cô, cô vẫn không nên vội vàng tìm phiền phức thì tốt hơn.
“Chị dâu, chị về rồi à?” Lần này thái độ của Từ Tiểu Mai tốt hơn nhiều, hoàn toàn không còn sự kiêu ngạo lúc đầu và sự oán trách về sau này, thấy con gái vươn cánh tay nhỏ bé về phía chị dâu thứ hai, cô ta cố gắng kìm chế sự không vui trong lòng, vội cười nói: “Chị dâu, chị xem Nữu Nữu thật thích chị, thấy chị về còn vui vẻ hơn khi thấy người mẹ như em, còn vươn người muốn bác hai ôm này.” Nói xong cô còn đi đến bên cạnh, cười tủm tỉm đưa con gái sang.
‘Không có việc mà ân cần, không gian trá cũng trộm cắp.’, trong đầu Trương Xảo Phương hiện lên những lời này, nhưng cô vẫn nhanh chóng đón đứa nhỏ, nếu cô không nhận lấy thì con nhóc này sắp khóc rồi, cô lại không muốn đứa nhỏ này phải chịu khổ.
Trương Xảo Phương thấy đứa nhỏ ở trong lòng cô nở nụ cười không răng, cô cười an ủi: “Cũng lâu rồi em không về nhà, đứa nhỏ còn bé, có chút lạ mắt, mặc kệ nói thế nào thì đứa nhỏ vẫn thân với mẹ hơn, qua mấy hôm thì tốt rồi.” Nói xong cô thuận tay lấy khăn giúp đứa nhỏ lau nước miếng chảy ra khóe miệng, cười cười nói với mẹ đứa nhỏ: “Trường Vinh có về cùng em không? Lần này hai người có thể ở nhà chơi hai ngày không?” Cô nghĩ rằng đây là hai vợ chồng nhớ đứa nhỏ nên mới về thăm người thân, nhưng nhìn biểu cảm xấu hổ trên mặt đối phương, trong lòng cô dâng lên cảm giác không ổn, có phải sau này cô thường xuyên phải nhìn thấy người phụ nữ này không? Không thể nào?
“A, Trường Vinh không về cùng em, anh ấy còn làm việc ở trên huyện, lần này một mình em về, em muốn ở nhà mấy ngày.” Từ Tiểu Mai nở nụ cười có chút cứng ngắc, lời nói che che lấp lấp, nhưng cũng để Trương Xảo Phương hiểu rõ ràng, đối phương về một mình, hơn nữa cũng chuẩn bị không đi nữa.
Trương Xảo Phương nhìn đứa nhỏ đang cười hì hì trong lòng cô, bất đắc dĩ thầm than: Ai, đứa nhỏ đáng yêu như vậy, tiếc là sau này cô cũng không nhìn được mấy lần.
Trong lòng cô tiếc nuối, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Cũng tốt, đứa nhỏ còn bé, em đi thời gian dài thì đứa nhỏ cũng nhớ mẹ.” Nếu như vậy mới là lạ đó, từ trước đến giờ Nữu Nữu cũng không biết nó còn một người mẹ.
Tống Trường Lâm vừa nghe lời này, nụ cười trên mặt cũng chân thành hơn một chút, liên tục gật đầu đồng ý nói: “Đúng vậy, em cũng nghĩ như vậy, đứa nhỏ vẫn nên ở cùng mẹ mới tốt, người xưa cũng đã nói. . .”
“Người xưa nói cái gì? Đối với người mẹ như cô thì bà nội như tôi có thể ngược đãi cháu gái tôi sao? Đứa nhỏ này được nuôi bằng sữa bột còn béo hơn lúc cô ở nhà đó, không muốn làm việc thì nói không muốn làm, đừng có mà kiếm cớ.” Mẹ Tống vừa bước một chân vào cửa, bà đang đi về phía này thì thấy cô con dâu kia nói cái gì mà người xưa nói, tuy rằng bà cũng không biết cô ta muốn nói đến câu nói nào của người xưa?Có thể nói càng khiến bà tức giận, con trai bà vừa khổ vừa mệt mà vẫn phải ở ngoài cố gắng, cô ta thì khen ngược, mới làm hơn một tháng không chịu nổi thì thôi, vậy mà còn đánh nhau với ông chủ? Chẳng những không kiếm được một đồng tiền lương, mà còn phải bồi thường hẳn 100 đồng? Đây thật là một người có bản lĩnh.
Từ Tiểu Mai có chút không nén được giận,lqd, nhưng lại không dám nói gì, dù sao những ngày này cô ta sống bên ngoài cũng không được hài lòng như mong muốn, cô ta nhờ người xin cho được chân bưng bê trong một nhà hàng, mỗi ngày về đến nhà chân đều như muốn rụng, cửa kính trong nhà cô ta thì cả mùa đông cô ta cũng không lau được một lần, nhưng cửa kính trong nhà hàng một tháng cô ta phải lau đến mấy lần, ông chủ luôn tìm được việc cho những người rảnh rỗi, dù sao cũng không để cho ai có thể ngồi không mà lấy tiền lương.
Những ngày này không tính đến chuyện mệt mỏi, buổi tối cô ta thường xuyên qua nửa đêm mới ngủ được, khiến cho cô ta không thể chịu nổi chính là có một số người uống vào cái gì cũng nói, sao cô ta có thể nghe được chứ? Mấy hôm trước có người mồm miệng không sạch sẽ nói cô ta mấy câu, cô ta khó chịu nói trả hai câu, kết quả bà chủ không đồng ý, trực tiếp kéo cô ta đến nhận lỗi trước mặt đám lưu manh kia, bà chủ cũng mặc kệ chuyện cô ta tức giận, nhưng không ngờ người kia còn muốn trừ tiền lương của cô ta? Cô khó chịu nổi giận với bà chủ, không ngờ lại làm đổ bình hoa. Mọi người trong khách sạn đều vây quanh cô ta, cứ vậy bắt cô ta bồi thường tiền cái bình hoa? Cô ta sống một tháng này còn vất vả hơn một năm trước kia.
Cô ta ra ngoài một chuyến cuối cùng cũng phát hiện, trong nhà cho dù mẹ chồng có trách mắng cô nhưng những ngày cô ta ở cữ cũng không không cắt cơm của cô ta, cô ta cũng không phải làm gì, cho dù bà có nói lời không xuôi tai, nhưng ngay cả nước lạnh cô ta cũng không phải đυ.ng đến, so sánh với bên ngoài, thì những càu nhàu bị nghe lúc trong nhà thật sự không là gì.
Mẹ Tống thấy con dâu thứ ba không nói gì, bà lườm cô ta một cái, bà cũng không còn cách nào chỉ có thể ngậm miệng,lqd, trong lòng bà thật sự rất tức giận, bảo nó ra ngoài kiếm tiền nó không kiếm thì cũng đừng bắt người khác phải bồi thường tiền vào chứ, con trai của bà mỗi ngày dễ chịu lắm sao? Một lần này của cô ta con trai bà càng phải vất vả thêm bao nhiêu ngày chứ? Bà có thể không lo lắng sao?
Tống Trường Hà vừa cất xong đồ ăn em dâu mang về, vào nhà thấy không khí không tốt, chị cũng biết là mẹ chị vừa nói Tiểu Mai, thấy Xảo Phương đang đứng bên cạnh xấu hổ, chị cười cười nói với Xảo Phương: “Xảo Phương, em mua tỏi rêu kia phải làm thế nào? Trong nhà chị chưa làm bao giờ, em đến làm thử xem.” Đây là đồ ăn tươi, vẫn là Xảo Phương ăn qua ở thành phố A sau đó mua về, trong huyện cũng không bán.
“Chị ơi cái đó dễ làm lắm, chị để em đến làm.” Trong lòng Trương Xảo Phương rất vui mừng, cô vội đưa đứa bé cho Từ Tiểu Mai, xoay người ra ngoài nấu cơm với Tống Trường Hà.
“Chị ơi, sao Tiểu Mai lại về thế ạ?” Trương Xảo Phương cắt tỏi rêu, nhỏ giọng hỏi cô cả. Không phải mọi chuyện đang rất tốt sao, tại sao lại về nhà chứ?
“Ai, em đừng nói đến nữa. . .” Tống Trường Hà nhỏ giọng kể lại những chuyện đã qua, sau đó bất đắc dĩ nói: “Thật ra cha mẹ cũng biết chuyện này không thể hoàn toàn trách Tiểu Mai, nhưng mà trong lòng mẹ cũng tức giận, em nói xem cứ mặc kệ là được rồi, sao lại làm đến mức cuối cùng phải bổi thường tiền chứ? 100 đồng cũng đâu phải số tiền nhỏ, nó cũng không thèm nghĩ lại xem nhà nó bây giờ khó khăn đến thế nào?”
Trong lòng Trương Xảo Phương cũng buồn thay Từ Tiểu Mai, cô cũng cảm thấy chuyện này cô ta rất oan uổng, dù sao là một người phụ nữ đứng đắn thì sao có thể nghe được những người đàn ông kia nói lời không sạch sẽ chứ? Nhưng mà cô ta cũng hay quá, chẳng những không lấy lại được công bằng mà còn phải bồi thường tiền.
Cô nhớ đến những chuyện cô nhìn thấy khi đi dạo cùng chồng ở thành phố A, cô nhỏ giọng hỏi cô cả: “Chị ơi, hai vợ chồng Trường Vinh ở đâu vậy? Bọn họ tự thuê phòng ở sao?”
“Đúng vậy, Trường Vinh và một người làm thuê khác cũng ở thôn mình cùng thuê một phòng, mỗi tháng 30 đồng, phòng cũng không lớn, nhưng hai người ở cũng thoải mái.” Chỉ là khi nó đi làm một ngày mệt mỏi về đến nhà còn phải tự nấu cơm, đôi khi về nhà muộn thì lúc nào mới được ăn cơm chứ.
30 đồng? Quá rẻ đi, cô và Trường Lâm ở một đêm mà còn mất 8 đồng kìa, nói vậy thì cô ở khách sạn bốn ngày có thể thuê được cả một phòng trọ nhỏ rồi? Khách sạn làm ăn đen tối quá. Nhưng mà nếu rẻ như vậy, cô nghĩ đến chút việc có thể làm.
“Chị ơi, nếu rẻ như lời chị nói thì em cảm thấy Tiểu Mai cũng không cần phải làm việc cho người khác, em thấy trong thành phố lớn có người bán kem, bán khoai lang nướng, đây đều là những quán nhỏ cũng không kém, đặc biệt là quầy bán hạt dưa trước cửa rạp chiếu phim, ngay cả một người phụ nữ cũng sẽ mua một túi hạt dưa, ở chỗ chúng ta hạt dưa rẻ vô cùng, nhưng cái đó cũng chỉ bán những túi nhỏ.” Nói xong, cô chỉ chỉ vào cái cốc nhỏ bên cạnh: “Cái đó đựng được nhiều hơn cái cốc của cha vẫn uống rượu kia một chút, chỉ một cốc nhỏ như vậy mà bán 5 xu, những người có thể đi xem phim tất nhiên cũng không thiếu năm xu này, người này năm xu, người kia năm xu, một ngày nếu bán được 50 cốc như cậy cũng có 250 rồi, căn bản là không cần nhiều tiền vốn, chị, em vốn cảm thấy chuyện này chị làm rất tốt, nếu hai người cùng làm thì mua thêm hai loại, còn tốt hơn đi làm công cho người ta nhiều.” Lúc đó cô chỉ nhìn cũng cảm thấy chuyện này không tồi, thích hợp để cô cả làm, nếu không thì chỉ dựa vào mảnh đất thì đến bao giờ mới khá lên được?
“Bán hạt dưa sao? Thật sự được không em?” Tống Trường Hà cũng động tâm, nếu lời này mà người khác nói thì chị không tin, nhưng Xảo Phương nói thì cô nhất định sẽ tin, lại nói cũng giống như Xảo Phương nói vậy, cũng không cần nhiều tiền vốn, ngay cả không bán được thì một bao hạt dưa nhỏ có tốn bao nhiêu tiền đâu.
“Chị cứ thử xem, cùng lắm là không bán được thì mang về nhà mình ăn, dù sao Trường Vinh cũng có nơi ở, cũng không cần phải chạy đi chạy lại, nếu được, mọi người cùng nhau thuê một phòng ở, nấu cơm cũng tiện, cũng không cần phải thuê với người khác.” Tuy vợ Trường Vinh không tốt, nhưng em chồng cô và Nữu Nữu cũng không kém, nếu bọn họ thật sự kiếm được chút tiền thì bản thân cô cũng vui vẻ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đoạt Xá Thành Thê
- Chương 42