Editor: Voicoi08
Trương Xảo Phương cảm thấy uống nước trứng gà rất hạnh phúc, nhưng cô tin tưởng, có thịt gà ăn hằng ngày càng thêm hạnh phúc. Cô nhìn hai bắp đùi lực lưỡng cường tráng của con gà trống nhà cô, cô sâu sắc cảm nhận được, nếu cắn một miếng, ngay cả không có linh khí thì nhất định hương vị cũng không kém.
Được rồi, cô thừa nhận là bản thân cô tham ăn thịt, mỗi ngày cô đều ăn một quả trứng tràn ngập linh khí, nhưng chúng không phải là thịt, nếu không phải cơm trưa của cô còn có chút thịt thì cô cũng nghĩ ngờ liệu có phải cô đã thành thỏ rồi không?
Cô cảm thấy ở đây cho dù là mùa đông hay mùa hè thì đều là mệnh khổ, mùa đông thì rau xanh không có linh khí, nhưng có thể mua một miếng thịt lớn để đông lạnh, mùa hè thì rất nhiều rau xanh nhưng muốn ăn miếng thịt cũng vô cùng vất vả, không thể để cô đẹp cả đôi đường sao?
Hổ tử thảnh thơi lắc đuôi tìm chỗ có bóng râm để nằm xuống hóng mát, nó cảm thấy từ ngày đó trong nhà ầm ầm ĩ ĩ hơn nhiều, nhưng địa vị của nó đã thẳng tắp mà trượt xuống, nhưng nó có thể đảm bảo là nó an toàn, ít nhất nữ chủ nhân không còn dùng ánh mắt đói khát để nhìn nó, ừ, cho nên những ngày không bị chú ý cũng vô cùng tốt đẹp.
Ngay lúc một người một chó đều ngây người cho rằng cuộc sống một ngày thật đẹp thì Tống Trường Lâm ở bộ đội bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, anh lấy hết những bộ quần áo vợ anh mua cho anh để vào túi, anh cảm thấy vợ anh như có tính toán từ trước, lúc đó anh còn cảm thấy những bộ quần áo này sẽ mãi mãi không thấy mặt trời, không ngờ nhanh vậy đã phải dùng đến chúng.
Tống Trường Lâm tràn đầy vui sướиɠ trong lòng thu dọn đồ đạc, anh vừa quay đầu lại thì thấy gương mặt bất mãn của Triệu Dũng: “Trường Lâm, lần này cậu đi còn không biết đến bao giờ mới về, rời đi lâu như vậy, cậu có nhớ bộ đội, nhớ mình không?” Đây là một chuyện tốt thì cậu ấy cũng không cần phải vui vẻ như vậy đi? Triệu Dũng có hơi khó chịu với việc bạn tốt có thể về nhà thăm người thân.
“A. . . “ Tống Trường Lâm hơi do dự một chút, anh phát hiện ra anh thật sự không nhớ gì đến bộ đội, cũng không phải không trở về, chỉ là thời gian ngắn sau đó anh sẽ trở lại, lại nói trường quân đội cũng chỉ cách nhà anh khoảng sáu giờ đi đường, như vậy anh cũng bớt nhớ nhà hơn, thứ bảy chủ nhật có thể về nhà một chút, mỗi tháng sẽ có mấy ngày anh được ở cùng vợ anh, anh quả thật là thấy sắc là ném Triệu Dũng ra sau đầu rồi.
Tống Trường Lâm thấy ánh mắt bạn tốt từ không thỏa mãn biến thành oán hận, anh vội vàng đẩy hai hộp sữa mạch nha sang: “Cái này để cậu bổ thân thể, mỗi đêm pha một cốc uống rất tốt đấy.” Trên thực tế là sữa mạch nha quá ngọt, cho nên anh chỉ uống sữa bột mà ném nó sang một bên.
“Mình là một người đàn ông uống sữa mạch nha làm gì chứ?” Triệu Dũng nhíu mày, vừa định nói không cần thì nhớ ra tháng sau vợ anh sẽ đưa con trai đến thăm anh, anh giữ lại đến lúc đó để con trai ăn cũng được, nghĩ vậy, anh lại vui tươi hớn hở xách hai hộp sữa lên nói: “Thôi, mình sẽ giữ lại cho con trai, thằng nhóc kia nhất định sẽ thích uống.” Vợ anh cũng nghĩ về cuộc sống hằng ngày, cô ấy sẽ tiếc tiền mà không mua cái này cho con uống đâu.
“Ha ha, đáng tiếc lần này chú Trường Lâm không chơi với nó.” Tống Trường Lâm nhớ đến dáng vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh của con trai Triệu Dũng anh cũng không nhịn được cười nói.
“Không có chuyện gì, còn có người cha là mình mà.” Triệu Dũng cười ha ha, sau đó giúp Trường Lâm dọn dẹp nói: “Cậu về thì cố thêm chút sức, bây giờ khoảng cách của hai người cũng gần, có tin tức tốt thì đừng quên viết thư cho mình.” Hai vợ chồng Trường Lâm luôn nóng hổi mạnh mẽ, anh tin tưởng có điều kiện thì không bao lâu nữa sẽ mang thai thôi.
“Ha ha, nhờ lời lành của cậu, chờ khi mình có con trai nhất định sẽ viết thư thông báo cho cậu.” Nhắc đến đứa nhỏ, Tống Trường Lâm cảm thấy trong lòng ấm lên, anh cũng sắp ba mươi, anh cũng muốn ôm con trai rồi.
Vừa nói chuyện, lại có thêm mấy chiến hữu có quan hệ tốt với anh đến tiễn, thật ra từ khi biết anh phải đi, rất nhiều người trước đó đã đến tiễn anh, đám nhóc do anh huấn luyện từ mấy ngày trước đã bắt đầu đến tạm biệt anh,lqd, dù sao ban ngày còn phải huấn luyện, không phải tất cả mọi người đều có thể đến tiễn anh.
Mọi người tiễn anh cả đoạn đường đến tận khi anh lên xe, Tống Trường Lâm ngồi trong xe vẫy tay chào mọi người, anh biết anh chỉ rời đi một thời gian ngắn, mà khi anh trở về nhất định sẽ có ngày mai tốt đẹp.
Đây là lần đầu tiên Tống Trường Lâm mua vé giường nằm, không còn cách nào khác, vợ anh gọi điện thoại đến ba lần ra lệnh, năm lần khuyên bảo anh phải nằm giường về nhà, nếu không cô ấy sẽ không để anh được yên, tuy rằng anh vẫn đau lòng tiền, anh cảm thấy với sức khỏe của anh thì không cần phải mua vé giường nằm, nhưng anh cũng không muốn chọc cho vợ anh không vui, anh cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà lừa cô, nghĩ lại trong tay anh cũng có không ít tiền, anh cắn răng mua vé giường nằm, hiếm khi xa xỉ một lần.
Dọc đường đi, Tống Trường Lâm thoải mãi nằm nghỉ đến trạm, anh sửa lại quần áo, mang theo hai túi hành lý to của bản thân xuống xe, lần này về, tất cả những đồ vật có thể sử dụng được anh đều mang về, cho nên thật sự là hơi nhiều đồ.
Tống Trường Lâm mới ra đến cửa nhà ga đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khiến anh sợ ngây người: “Xảo Phương?” Vợ anh đến đón anh? Đây quả thực là chuyện anh không thể tưởng tượng được.
Tống Trường Lâm gọi tên vợ anh, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, Tống Trường Lâm nhanh chóng đi đến trước mặt vợ anh, toàn bộ tươi cười đều treo ở trên mặt.
“Xảo Phương, sao em lại đến đây?” Trong mắt anh là toàn bộ kinh ngạc và vui vẻ không thể che dấu được, đây là lần đầu tiên anh về nhà có người ra đón, mà đây lại là người vợ anh ngày nhớ đêm mong.
“Gần đây em muốn lên huyện mua chút đồ vật, biết anh ngồi tàu về tầm này, hôm nay em lập tức đi, em nghĩ có thể cùng anh về nhà.” Trương Xảo Phương cười tủm tỉm nhận lấy áo khoác anh đang vắt trên vai, cô rất vui vẻ khi nhìn thấy vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui vẻ của anh.
Thật ra cô cố ý đến đón chồng cô, ở nhà nhàn rỗi cũng không có việc gì, cô thấy Trường Lâm không có quần áo mùa hè, cho nên cô vào huyện từ sáng, đi dạo quanh chợ mua được cho anh hai cái áo ngắn tay thích hợp mặc vào mùa hè, trong trí nhớ của cô chồng cô chỉ mặc áo phông bộ đội phát, chưa từng mặc qua thể loại khác.
Tống Trường Lâm thấy vợ anh nói là đến mua đồ nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, dù sao vợ anh cũng cố ý để hôm nay đến, hiển nhiên là muốn đến đón anh.
Tống Trường Lâm thấy vợ anh mỉm cười nhìn anh, anh cũng không nhịn được cười nói: “Em mua xong rồi sao? Nếu không thì anh chờ em một lát nhé.” Không phải anh không muốn đi dạo với vợ anh, mà thật sự là anh mang không ít đồ vật, căn bản không có cách nào để đi dạo phố được.
“Em mua xong rồi, em cũng biết anh mang theo nhiều đồ, nên em đã đến đây từ sớm rồi.” Trương Xảo Phương giơ mấy gói to trên tay lên cho chồng cô nhìn, cô cười nói tiếp: “Đi thôi, chúng ta về nhà thôi.”
Tống Trường Lâm có vợ đi bên cạnh, anh không hề cảm thấy mệt khi xách theo cả đống hành lý, đi mấy bước ra cửa nhà ga, anh mang theo hành lý lên xe khách, Trương Xảo Phương đi sau một bước, cô nói muốn mua thêm bình nước, sau đó cũng lên xe khách ngồi vào bên cạnh chồng cô chờ xe chạy.
“Anh uống đi, chắc anh cũng khát nước rồi.” Trương Xảo Phương đưa cho chồng cô chai nước khoáng cô mới mua, cô muốn để anh giải khát. Bây giờ là tháng tám đúng lúc trời nóng nhất, trên xe khách mở tất cả các cửa nhưng chỉ có khí nóng chứ chẳng thấy gió đây nên vẫn cảm thấy oi bức.
Tống Trường Lâm thật sự khát, anh nhận lấy chai nước uống một mạch hết nửa chai, sau đó lại đưa chai nước cho vợ anh, thấy cô lắc đầu ý bảo không uống mới đóng nắp cẩn thận, cười cười hỏi tình huống ở nhà.
“Cha mẹ biết hôm nay anh về nhưng họ không biết em vào huyện, bây giờ vợ Trường Vinh cũng lên huyện cùng làm với Trường Vinh, nghe nói cũng không tệ chỉ là tiền lương hơi ít một chút. . .” Cho nên muốn nhanh chóng trả hết nợ thật sự là hơi khó khăn.
Trương Xảo Phương nói với chồng những việc ở nhà, lqd, lại lật tìm mấy cái túi trong tay, cuối cùng cô lấy ra một gói to, mở ra là bánh bao hấp, cô cười đưa cho Tống Trường Lâm: “Anh cầm đi, em vừa mua đó, còn nóng, anh mau ăn đi.” Tuy rằng cô mới tiếp xúc với anh không lâu, nhưng cô cũng rất hiểu tính chồng cô, cô ngồi xe tàu còn mua chút đồ ăn cho đỡ đói, nhưng chồng cô chỉ ngồi không chịu đói, chỉ mua một cái vé giường nằm mà cô còn phải đe dọa anh mới chịu mua.
Tống Trường Lâm thật sự có chút đói bụng, anh lên tàu vẫn chỉ mua hai cái bánh quai chèo như cũ, tuy rằng trong tay anh có nhiều tiền, nhưng đó là tiền vợ anh phải vất vả từng đường kim mũi chỉ mới có được, anh thật sự không lỡ tiêu hoang phí.
Tống Trường Lâm thấy vợ đưa bánh bao hấp cho anh, anh cũng không khách sáo nhận lấy, bẻ làm hai rồi bắt đầu ăn, còn lại anh gói vào túi nilon để về nhà cùng nhau ăn.
“Anh cứ ăn đi, em còn mua thêm chút thịt gà nướng, một lát nữa đến nhà mẹ có nhiều người như vậy thì chỉ còn mấy cái bánh cũng không chia được.” Trương Xảo Phương thấy không cô luyến tiếc không ăn, cô kéo một cái đẩy về, một l*иg bánh bao cũng chỉ có mười mấy cái, trong nhà nhiều người như vậy thì phải chia như thế nào? Quan trọng hơn là đừng nhìn bánh bao này trông nhỏ nhưng giá cũng rất đắt, tí nữa cả nhà bác cả, chị dâu cả của cô cũng về, để những người đó ăn cô cũng thấy tiếc.
Tống Trường Lâm thấy vợ anh nói cũng có lý, còn lại mấy cái bánh bao giống như anh ăn mảnh vậy, Tống Trường Lâm cười nhận lấy túi bánh, mở ra tiếp tục ăn: “Bánh bao này thơm thật đó, chỉ là quá nhỏ.” Nói xong anh lại lấy một cái đưa vợ anh, bánh bao ngon như vậy anh không nỡ ăn một mình.
Trương Xảo Phương nhận lấy bánh bao cắn một miếng nhỏ, thấy chồng còn muốn đưa cho cô, cô vội vàng nói: “Em không ăn nữa đâu, em có đói đâu cơ chứ.” Nói xong cô lại chỉ vào gói to cô mua nói: “Em còn mua một miếng thịt heo to, tí nữa để một nửa ở nhà mẹ, còn lại mang về làm bánh bao cho anh, bỏ nhiều thịt vào cũng không kém với bánh này đâu.” Trong bản thực đơn của cô có nhân để làm sủi cảo, nhân sủi cảo với nhân bánh bao cũng giống nhau đúng không? Chắc cũng không có gì khác nhau.
“Được.” Tống Trường Lâm xử lí xong mười mấy cái bánh bao, trong lòng anh cũng có chút chờ mong, chờ vợ anh hấp bánh bao cho anh.
Trương Xảo Phương thấy chồng cô ăn ngon lành, cô cũng thấy vui vẻ, mỗi lần Trường Lâm tiết kiệm với bản thân là cô lại thấy đau lòng, cô càng cảm thấy cô chưa làm tốt vai người vợ của anh, cô càng muốn chăm sóc tốt cho chồng cô, nhưng hai người chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, cho nên cô chỉ có thể nắm chặt thời gian, những lúc hai người ở bên nhau cố gắng bù đắp cho anh.
Cuối cùng Tống Trường Lâm cũng ăn được lưng lửng bụng,anh uống nước, không nhịn được mà quay về nhìn vợ , trời nóng như vậy anh chảy mồ hôi khắp người, Xảo Phương chỉ có gò má hơi hồng, cả người vẫn nhẹ nhàng thoải mái, nhìn thế nào cũng thấy thích.
Anh thấy vợ anh còn lo lắng việc anh đói bụng, trong lòng anh càng cảm thấy ngọt đến không nói thành lời, anh muốn nói với cô mấy câu, nhưng ghế trước ghế sau đều có người ngồi, thật sự là anh không thể mở miệng ra nói được, anh nhìn hai thanh niên ngồi bên cạnh thấy họ đang nói chuyện rất vui vẻ, anh ngồi thẳng người, vụиɠ ŧяộʍ giữ chặt tay vợ anh, thấy vợ anh trợn mắt lườm anh, anh cũng chỉ nhếch nhếch khóe môi, nhịn xuống sự ngọt ngào trong lòng, anh giả vờ nghiêm túc hắng giọng một cái: “Khụ khụ, lần này anh có thể ở nhà sáu ngày, sau đó đến thành phố A nộp giấy tờ, đến lúc đó một tuần anh chỉ học năm ngày, thứ bảy chủ nhật muốn về nhà cũng có thể quay về.” Có thể về nhà là chỗ anh vừa lòng nhất.
“Anh đi đến thành phố A hết bao nhiêu thời gian?” Đi thành phố A, chắc là rất xa đúng không?
“Chắc cũng khoảng năm sáu giờ đồng hồ, buổi sáng thứ bảy anh về, giữa trưa chủ nhật phải đi, có thể ở nhà được một đêm.” Thật ra anh chỉ cần có thể về nhà, vất vả hơn anh cũng không sợ, điều duy nhất anh lo lắng chính là có lẽ giá cả cũng không rẻ? Ai, thôi, anh cứ để đến lúc đó xem tình huống thế nào đã.