Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoạt Xá Thành Thê

Chương 32

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Voicoi08

“Cha, cha và Chi Hiếu ăn đi ạ, không cần để ý đến con đâu, vừa rồi lúc con về thấy đói bụng nên có mua chút thức ăn trên xe rồi, trong nhà cũng vẫn còn đồ ăn, buổi tối con đói bụng lại ăn sau.” Trương Xảo Phương cười cười từ chối, cô cũng không thể nói với cha chồng là vừa rồi cô đã ăn no thịt gà rồi đúng không?

Tống Chi Hiếu đã nhanh chóng há to miệng ăn cơm, bao nhiêu lâu rồi nhóc chưa được ăn thịt chứ? Trong thôn muốn mua chút thịt cũng không dễ dàng, chủ yếu là không có chỗ bảo quản, mùa đông thì không sao vì cứ để bên ngoài cũng được, nhưng mùa hè mà muốn ăn thịt thì thật sự là không có nhiều cơ hội.

Cha Tống thấy trong đồ ăn có nhiều thịt, ông lên tiếng nói: “Xảo Phương, về nhà có cái gì thì nấu cái đó, không cần phải mua thịt đâu.” Con dâu luôn không để cho vợ chồng già ông phải thiếu thốn, lần này vợ Trường Vinh gặp chuyện người con dâu thứ hai của ông cũng bỏ ra không ít tiền, bây giờ đứa nhỏ lại mua thịt cho ông, cho dù muốn bắt nạt người ta cũng không thể bắt nạt như vậy được.

“Con cũng không phải là cố ý mua đâu ạ, hôm nay con tiện đường vào huyện nên mới mua một miếng, miếng thịt này nếu không ăn thì để ngày thứ hai cũng sẽ hỏng thôi, chờ khi ăn hết chỗ thịt này cũng không có nữa ạ.” Trương Xảo Phương giải thích xong, thấy cha chồng cô ăn, cô đi ra ngoài thu dọn bên ngoài. Sáng nay Tống Trường Hà vội vàng nhanh chóng đi, đông một cái bát, tây một đôi đũa cũng bị cha Tống gom lại thành một đống mà chưa dọn dẹp gì đâu.

Cô đang rửa dọn bên này thì bên kia Tống Chi Hiếu cũng dọn bát đũa vừa ăn xong ra, thấy mợ hai đang nhìn nửa nồi mì sợi mà buồn rầu, Tống Chi Hiếu gãi đầu giải thích: “Ông ngoại cũng chỉ ăn một miếng, cháu nghĩ cái nào để lâu cũng hỏng, nên cháu thích ăn cơm hơn.” Cậu nhóc không thích cái này, hơn nữa lại là món mì sợi đặc biệt như vậy cậu càng không thích.

Trương Xảo Phương thấy đứa nhỏ do do dự dự giải thích, cô cười cười nói: “Đúng rồi, để cũng không ăn hết, đương nhiên chúng ta phải nhặt những cái thích ăn, nếu đổi lại là mợ thì cũng vậy thôi.”

Tống Chi Hiếu thấy mợ hai nói mình không sai, nhóc cười ha ha rồi quay người đi lau bàn.

Trương Xảo Phương để sang một bên, tiếp tục rửa bát, nếu cái này là ở nhà cô, cô nhất định sẽ phá sản (hoang phí) mà cho gà cho chó ăn, nhưng ở nhà cha mẹ chồng thì không được, nếu cha chồng cô nhìn thấy thì nhất định ông sẽ đau lòng, cô vẫn nên giữ lại thì hơn, đợi đến mai để nó lên men, cô trực tiếp nhào bột chưng bánh màn thầu.

Trương Xảo Phương thu dọn xong phòng ngoài, cô thu lại tất cả quần áo bẩn của Tống Chi Hiếu, rồi mới chào cha chồng về nhà mình.

Sau khi về nhà, cô nhìn chuồng gà vui mừng phát hiện, gà nhà cô thế mà lại sinh được một quả trứng? Trương Xảo Phương tràn đầy vui mừng trong lòng, cô mang trứng vào nhà nấu nước, chờ khi nước sôi, cô đánh trứng vào bát, thêm chút đường, sau đó trực tiếp rót nước vào, cô uống một bát nước trứng gà tràn ngập linh khí, Trương Xảo Phương cảm thấy rất hạnh phúc, không hổ là trứng gà cô tự nuôi, nhìn chỗ linh khí này mà xem, quá đậm đặc đi. Cũng sắp vượt qua một cái đùi gà rồi.

Trương Xảo Phương thỏa mãn uống một hơi cạn sạch, cô vội vàng ra ngoài lấy thức ăn cho gà, vì linh khí của cô, cô nhất định sẽ coi hai con gà này như tổ tông mà phục vụ, tất nhiên sau đó trứng gà cũng sẽ đến cuồn cuộn,lqd, khà khà, những ngày hạnh phúc của cô cuối cùng cũng đến rồi.

Bắt đầu từ hôm sau, một ngày Trương Xảo Phương mang ba bữa cơm sang cho cha chồng, thời gian còn lại cô ở nhà cho gà ăn, thêu hoa, chăm sóc vườn rau. Trong thời gian đấy, Tống Trường Hà có về nhà một lần vì lo lắng, thấy trong nhà được thu dọn sạch sẽ, em dâu thứ hai của chị lại một ngày ba bữa đưa cơm sang, chị lại yên tâm thoải mái mà đi. Tuy rằng cháu gái nhỏ đã qua giai đoạn nguy hiểm không còn đại sự gì nữa, nhưng Từ Tiểu Mai vẫn nằm trên giường không thể động, đứa nhỏ còn cần có người chăm sóc, Trường Vinh đi xử lí chuyện lò gạch, rối thành một nùi, thật đúng là không thể phân thân được.

Cuối cùng qua bảy ngày, người lớn và đứa nhỏ đều không có việc gì, Tống Trường Vinh mượn một cái xe đón hai mẹ con về nhà cha mẹ, không còn cách nào khác, bây giờ nhà họ không thể ở được, còn cái lò gạch thì xem như hoàn toàn xong đời, người nhà của người bị thương mỗi ngày đều đến nhà họ nháo, nếu vợ anh và đứa nhỏ trở về nhà thì không đến hai ngày sẽ phải quay lại bệnh viện thôi.

Từ Tiểu Mai không phải không nghĩ đến chuyện về nhà mẹ đẻ, nhưng cô ta lại không thể về nhà mẹ đẻ được, chị dâu cô ta đang lật trời ở nhà mẹ đẻ cô ta, chị dâu cô ta luôn miệng nói nếu không có Từ Tiểu Mai cô thì Từ Đại Lực cũng không làm ra chuyện hồ đồ như vậy, mẹ Từ vì chuyện con gái thứ hai là người phụ nữ dâʍ đãиɠ cho đến bây giờ còn chưa bình thường lại, cộng thêm con dâu không ngừng gây chuyện, bà lại bị bệnh, nếu không thì con gái ruột nằm viện sao bà có thể không đi chăm sóc chứ?

Từ Tiểu Mai nhìn thấy Trương Xảo Phương, không thể nói rõ là trong lòng đang có cảm giác gì, lúc cô ta tỉnh lại có nghe nói con gái của cô ta có thể tiếp tục ở trong l*иg giữ nhiệt, ít nhiều cũng là nhờ chị dâu thứ hai của cô ta cho vay tiền, cô vốn nên cảm ơn đối phương, nhưng nghĩ lại, nếu không phải vì chị ta giữ chặt bí quyết thêu thì cô ta cũng không gặp phải nhiều chuyện như vậy. Tuy rằng cô ta cũng hiểu rằng chuyện này không thể trách Trương Xảo Phương, nhưng cô ta vẫn không muốn nhìn thấy đối phương, dù sao bây giờ cô ta cũng không thể về nhà, phía sau còn có cả khoản nợ lớn phải trả, không tìm được người chịu tội thay để cô ta có thể trốn tránh trách nghiệm, cô ta cũng sắp bị ép đến điên lên rồi.

Trương Xảo Phương thấy hai mẹ con họ về thì cô cũng qua thăm hai lần, sau khi thấy Từ Tiểu Mai thờ ơ, cô cũng không mắc bệnh mà thích lấy mặt nóng áp vào mông lạnh của người ta, cô đi hai lần thấy đứa nhỏ không có chuyện gì nên cô cũng thoải mái mà sống cuộc sống của cô.

Vì chuyện này, cha Tống mẹ Tống càng thêm ấn tượng xấu với con dâu thứ ba, nếu không phải ông bà nghĩ đến chuyện cháu gái nhỏ còn phải ăn sữa của mẹ, thì hai người đã sớm đuổi người ra ngoài rồi. Nhà họ Từ bọn họ đến con gái còn không cần, thì nhà họ Tống bọn họ quản nhiều chuyện như vậy làm gì?

Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Trương Xảo Phương không thể không nói cho chồng cô một tiếng, cô sợ vợ chồng vì tiền mà xảy ra mâu thuẫn, cô cũng chưa nói đến chuyện cô lại bán thêm một bức tranh thêu, mà chỉ nói trong túi cô còn hơn 1000 đồng, phần lớn đều mang đến cho vợ chồng em ba, bản thân cô chỉ để lại chút tiền tiêu vặt mà thôi, cho dù như thế nào thì đó cũng là em trai của Trường Lâm, ai biết được trong lòng anh nghĩ như thế nào chứ?

Tống Trường Lâm nhận được thư thì nhíu mày, anh không biết tại sao hai vợ chồng em trai anh có thể hồ đồ như vậy? Không làm tốt về vấn đề an toàn thì cũng thôi, lúc thật sự gặp chuyện không may rồi em dâu anh lại còn mang theo cái bụng to mà đánh về phía trước là sao? Cho dù vợ chồng tình thâm thì cũng không thể dùng phương pháp như vậy được.

Tống Trường Lâm đối với việc vợ anh hào phóng, anh cảm thấy rất cảm kích, anh biết vợ anh không thể ở chung được với hai chị em bạn dâu, lúc này mà vợ anh có thể lấy ra nhiều tiền như vậy thật sự không dễ dàng, cũng không biết trong túi vợ anh còn bao nhiêu tiền? Anh nghĩ nghĩ, anh vẫn nên gửi lại hai tháng tiền lương cho cô, tránh việc Xảo Phương không còn tiền tiêu.

Vấn đề vợ chồng em trai còn nợ tiền, anh cũng bất lực, cho dù có biện pháp anh cũng không muốn nói, hai người này quả thật là không có đầu óc, lần này mà giúp bọn họ thu dọn cục diện rối rắm thì lần sau biết làm sao bây giờ? Đứa nhỏ đã không có chuyện gì, cũng có cha mẹ anh giúp đỡ chăm sóc, hai người họ tự kiếm tiền đi thôi,lqd, có nhà ai mà tiền là gió to bão lớn đâu, cha mẹ che chở nhiều năm như vậy, cũng đến lúc tự bản thân phải độc lập rồi.

“Trường Lâm, liên trưởng Tôn gọi cậu.” Tống Trường Lâm đang suy nghĩ thì Triệu Dũng đẩy cửa vào, thấy anh đang nhíu mày suy nghĩ, trong lòng Triệu Dũng cũng lộp bộp: “Này, lại có chuyện gì rồi à?” Vợ Trường Lâm không giống như người thích gây chuyện? Chưa được mấy ngày tốt đẹp lại xảy ra chuyện gì rồi đây?

Tống Trường Lâm đối mặt với bạn tốt, anh để thư lên bàn, nói một cách đơn giản lại, sau đó đứng lên muốn đi ra ngoài.

Triệu Dũng cũng đang ở đó suy nghĩ, không trách được lúc đầu vợ Trường Lâm luôn đòi tiền? Náo loạn lúc lâu hóa ra chính là một người mềm lòng, không cần phải nói đến chuyện tiền lúc đầu, không thể nói rõ là giúp ai, người nào trong nhà Trường Lâm đây? Một đám người cũng đủ náo nhiệt.

Trong lòng Triệu Dũng đang giúp Trương Xảo Phương tẩy trắng, thấy bạn tốt đứng dậy muốn đi ra ngoài, anh trợn tròn mắt nói: “Cậu đi đâu vậy?”

“A, cậu vừa bảo liên trưởng Tôn gọi mình mà đúng không?” Tống Trường Lâm ngạc nhiên quay đầu lại, chẳng lẽ cậu ấy lừa anh sao?

Triệu Dũng nhắm mắt vỗ một cái lên đầu: “Nhìn trí nhớ của mình này, đúng rồi, liên trưởng Tôn gọi cậu, bảo cậu nhanh chóng qua đó.”

Tống Trường Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi gặp liên trưởng Tôn.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.--.-.-.-.-..-.-.--.-…-

“Trường quân đội?” Tống Trường Lâm nhìn bức thư thông báo trong tay, anh xúc động đến mức run tay. Dù sao anh cũng đợi rất lâu mới được bức thư thông báo này, nhìn nhiều người còn nhỏ hơn anh mà không ngừng vươn lên, anh cũng không có cách nào, có ý tưởng có năng lực thì sao chứ? Ai bảo anh không có bằng cấp? Vì ngày hôm nay, vì tranh thủ một cơ hội duy nhất, anh đã hai mươi chín tuổi mà còn phải học tập mỗi ngày mới có thể bắt được thời cơ, không học tập, cho dù có cơ hội cũng không thể vận dụng tốt được.

“Trường Lâm, chuẩn bị cho tốt, chờ lúc cậu tốt nghiệp trường quân đội, tôi tin tưởng tiền đồ của cậu còn tốt hơn Tử Đô.” Liên trưởng Tôn vỗ vỗ bả vai Tống Trường Lâm, anh có thể hiểu được sự kích động của đối phương. Cho dù là kinh nghiệm thực chiến hay tri thức lý luận, mấy người dưới tay anh còn tốt hơn nhiều so với mấy tên mới đến kia, dù sao thì mấy người này cũng từng tham gia “Cuộc chiến đối kháng tự vệ phản kích”, lập được không ít công trình quân sự, nếu đây là ở thời kỳ giải phóng, cấp bậc của bọn họ đã sớm lên rồi, nhưng bây giờ cái gì cũng phải cần bằng cấp, không có một chút quan hệ này thì chính là không thể được.

“Liên trưởng, em cám ơn anh.” Tống Trường Lâm nắm chặt thư thông báo trong tay, hít sâu một hơi, sau đó thật lòng nói lời cảm ơn với liên trưởng Tôn, đây là thủ trưởng của anh, không có liên trưởng đề cử thì sao anh có được bức thư thông báo này chứ?

“Ha ha, thằng nhóc ngốc này, cảm ơn cái gì chứ? Đây chính là bản lĩnh của cậu, nếu không thì cho dù tôi có đề cử cũng không có ai thèm để ý. Cố lên đi, nhưng đừng để bộ đội chúng ta mất mặt, nói thật, tôi vô cùng chờ mong ngày cậu về làm lãnh đạo của tôi.” Liên trưởng Tôn cười cười nhìn Tống Trường Lâm, anh thật lòng chờ mong ngày nào đó. Anh đã già, mà mấy tên nhóc này vẫn còn đương lúc tuổi trẻ, anh không thỏa mãn được mộng tướng quân, nếu tên nhóc này có thể phấn đầu thêm, anh cũng coi như là thỏa mãn rồi.

“Vâng.” Tống Trường Lâm đứng nghiêm thân mình, ưỡn ngực ngẩn đầu, nghiêm chỉnh làm động tác quân lễ: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Anh cũng chờ mong ngày nào đó đến.

Triệu Dũng đang chờ ở bên ngoài, anh còn muốn nói với bạn tốt, bảo bạn viết thư khuyên nhủ vợ, không nói đến chuyện làm người tốt, nhưng đừng tiếp tục làm người tốt nữa, tự cô ấy thêu hoa kiếm tiền cũng không dễ dàng, tiêu tiền mua này mua nọ cho Trường Lâm thì cũng thôi, nhưng cũng đừng đối tốt với bên ngoài quá.

Kết quả, ngay lúc anh bắt đầu không kiên nhẫn vì chờ thì thấy bạn tốt vui vẻ đi ra: “Triệu Dũng, cậu đang sốt ruột chờ đúng không? Đi, cậu cùng đi với mình đi.” Tống Trường Lâm mang theo khóe mắt đuôi mày đều mang theo ý cười, giọng điệu nói chuyện cũng cao hơn.

“Có chuyện gì mà cậu vui vẻ vậy? Liên trưởng cho cậu thêm tiền lương sao?” Vừa rồi cậu ấy còn nhăn mày buồn bã kìa, mới đi vào một lúc, đi ra lại giống như vừa đổi sắc mặt.

“Chuyện tốt, chuyện vô cùng tốt, chúng ta về phòng rồi nói.” Bên ngoài có nhiều người, chuyện này cũng không thích hợp để phô ra, Tống Trường Lâm kéo tay bạn tốt, nhanh chân về phòng, đóng cửa lại, anh vui vẻ nói: “Triệu Dũng, mình có thể đi học ở trường quân đội rồi.” Mặc dù anh sắp ba mươi tuổi, đi học cũng có chút dọa người, nhưng anh cũng không để ý, có thể vào được trường quân đội là ước mơ thiết tha của anh, đây là chuyện đáng hưng phấn đến thế nào chứ?

“Trời ạ, chuyện này là thật sao?”Triệu Dũng cũng ngạc nhiên và vui mừng đến không biết nói gì cho phải, anh đánh một quyền lên ngực bạn tốt, cười ha ha: “Thằng nhóc này, cậu được đó? Không uổng phí nhiều năm như vậy cậu vẫn kiên trì học hành, cuối cùng cũng có được ngày hôm nay.” Bọn họ đều đã lớn tuổi, đọc sách là chuyện vô cùng khó khăn, ít nhất là anh đọc không vào, nhưng mấy năm này Tống Trường Lâm luôn cố gắng đọc sách, anh cũng không biết tại sao bạn tốt có thể kiên trì đi xuống, bây giờ xem ra Trường Lâm cũng không phí công cố gắng học, cuối cùng cũng có ngày nổi danh rồi.

“Đúng vậy, cuối cùng mình cũng có ngày hôm nay.” Tống Trường Lâm cười cười, anh đột nhiên lại có chút thương cảm, anh nhịn nhiều năm như vậy cuối cùng cũng được xuất đầu rồi.

“Được rồi, đây là chuyện tốt, đừng nói với mình là cậu muốn chảy hai giọt nước mắt.” Nói với Tống Trường Lâm xong, anh cũng hít hít mũi, sau đó cười nói: “Không thể ra ngoài được, tí nữa mình đến phòng bếp tìm chút rượu, lấy thêm chút đồ ăn, hai anh em mình chúc mừng một phen.” Triệu Dũng vỗ vỗ vai bạn tốt, anh còn vui vẻ hơn cả khi chính anh được vào trường quân đội, tình cảm của hai người bọn họ đã trải qua dãi nắng dầm mưa, thật sự là còn thân hơn an hem ruột thịt.

“Ai, cậu kiếm chút rượu là được rồi, đồ ăn thì không cần đầu, mình có rồi.” Tống Trường Lâm bỏ qua chút ẩm ướt trong mắt, anh vội vàng gọi Triệu Dũng lại.

“Cậu có đồ ăn gì?” Triệu Dũng không tin.

Tống Trường Lâm đi đến bên cạnh giường, cúi người lôi một chiếc thùng giấy ra, bên trong còn hơn nửa thùng xúc xích, Triệu Dũng mở to hai mắt nhìn: “Trời, thằng nhóc này cậu trộm giấu đồ à?” Đáng giận nhất là cậu ấy còn giấu nhanh như vậy? Hai người họ luôn cùng ra cùng vào, sao anh không biết cậu ấy mua từ khi nào chứ?

Anh nhanh chóng bước thêm hai bước cầm một hộp xúc xích ra, sau đó bày ra vẻ mặt lên án nói: “Thằng nhóc này, thế mà cậu cũng bỏ được hả? Chân giò nướng cậu cũng mua mấy hộp thế này?”

“Cái gì mà mình cũng bỏ được chứ? Đây là vợ mình mua cho mình trước khi cô ấy về, mình còn chưa có ăn đâu.” Mỗi ngày anh đều mệt chết khϊếp cũng không có thời gian ăn cái này, hơn nữa không có việc gì nhìn một thùng đồ ăn anh cũng sẽ nhớ đến vợ anh, cho nên ngoại trừ mỗi ngày anh uống một cốc sữa bột thì anh cũng chỉ ăn gói mì ăn liền, còn lại thì cái gì anh cũng chưa ăn.

Triệu Dũng cầm mà không ngừng lắc đầu, một lúc lâu sau anh mới phun ra một câu: “Em dâu thật sự tốt với cậu đã qua mức có thể so sánh, Trường Lâm, sau này nếu cậu dám đối xử không tốt với em dâu, thì cho dù mình là bạn cậu mình cũng không tha cho cậu.” Vợ anh mà có tiền trong tay thì cũng tiếc không dám tiêu cho mình, vợ Trường Lâm thì thật sự bỏ được khi mua đồ cho chồng.

Tống Trường Lâm tức giận một phát đoạt lại cái hộp, khoát tay nói: “Được rồi, được rồi, cậu đi tìm rượu đi thôi, vợ mình còn cần cậu quan tâm sao? Mình không biết phải đối tốt với cô ấy chắc?” Anh rất yêu vợ anh nha.

“Cậu biết phải đối tốt với cô ấy thì cậu lập tức viết thư nói cho người ta, đừng không có việc gì lại khiến cô ấy phải nhớ thương, mình thấy vợ cậu là một người mềm lòng, thật vất vả mới kiếm được chút tiền, bản thân cô ấy đều tiếc không dám ăn mặc mà tất cả đều tiêu trên người nhà họ Tống rồi.” Cô ấy mua bao nhiêu đồ cho chồng thì cũng thôi đi, nhưng vừa chìa tay ra giúp em chồng chính là 1000 đồng, Trường Lâm đừng coi đấy là đương nhiên.

Tống Trường Lâm vỗ vỗ cánh tay Triệu Dũng: “Được rồi, mình hiểu ý cậu, trong thư vợ mình cũng nói, cháu gái nhỏ của mình không có chuyện gì, tí nữa mình cũng sẽ viết thư cho cô ấy, đứa nhỏ đã không có chuyện gì thì cô ấy cũng không cần phải quan tâm đến người lớn nữa, trong tay mình còn hai tháng tiền lương, đến lúc đó mình cũng gửi cho cô ấy luôn, tránh việc cô ấy không còn tiền để tiêu.”

“Ừ, thế còn được, không đúng, chính cậu cũng phải giữ lại chút tiền, tháng chín sẽ đi học, đến trường quân đội sẽ không thể so với lúc ở bộ đội được, cái gì cũng phải tiêu đến tiền, thật sự trong tay không có tiền thì không thể làm gì được.” Loại quan quân đi học như bọn họ phải hai năm , học phí không cần đóng, nhưng không có nghĩa là các loại tiêu dùng khác không phải bỏ tiền. Cho nên Trường Lâm phải chuẩn bị cho tốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »