Editor: Voicoi08
Mọi người đến nhà ăn đúng giờ cơm, binh lính dưới tay Tống Trường Lâm đều đang xếp hàng đến lấy cơm, nhìn thấy bên cạnh trung đội trưởng có một cô gái lịch sự, cho dù mọi người có nghe nói là vợ của trung đội trưởng đến thăm người thân, nhưng vẫn có người mang theo hi vọng chạy đến hỏi: “Trung đội trưởng, đây là em gái của anh hay sao ạ?”
Giọng Tống Trường Lâm có chút cứng ngắc: “Đây là vợ của tôi, mấy cậu phải gọi chị dâu.”
Thằng nhóc kia thấy phải gọi chị dâu thì lòng bàn chân cũng như được thêm máu mà nhanh chóng chạy trốn.
Một lúc sau, lại thêm một thằng nhóc khác vui vẻ chạy đến, gương mặt vui sướиɠ nói: “Trung đội trưởng, em nghe nói chị dâu muốn đến thăm anh, không ngờ em gái anh cũng đến sao ạ?” Nói xong, thằng nhóc này cũng đỏ bừng mặt nhìn trộm về phía Trương Xảo Phương, đồng thời trên mặt thằng nhóc cũng hiện lên sự chờ mong trung đội trưởng tốt bụng giúp đỡ giới thiệu.
“Tôi không có em gái, đây là chị dâu của cậu.” lần này, không chỉ giọng nói của Tống Trường Lâm cứng ngắc mà ngay cả mặt anh cũng đen lại, anh già đến vậy sao? Tại sao mấy tên nhóc này đều nhìn hai người họ thành anh em chứ?
Trên mặt thằng nhóc hiện lên vẻ không dám tin, trong lòng mang theo tâm trạng buồn bã, chào một tiếng chị dâu rồi sau đó ảm đạm rời đi.
Trương Xảo Phương thấy một đám nhóc đứng đằng xa nhao nhao lên muốn thử, lại thấy mặt chồng cô đã biến thành than, cô cười giơ tay ra dịu dàng giúp chồng cô sửa lại cổ áo, nhẹ nhàng nói: “Anh chưa gấp gọn cổ áo này.” Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn anh cười, trong mắt tràn đầy tình ý.
Tống Trường Lâm vốn còn đang tức nhưng cũng lập tức bay mất, cho dù anh có lớn tuổi lại có chút đen thì thế nào? Đây là vợ anh, vợ anh vẫn yêu anh nhất.
Hai người dịu dàng đưa tình, như muốn chọc mù mắt mọi người, trực tiếp đâm nát một đống nhân tâm. Mọi người đều nghĩ Tống Trường Lâm việc này làm mà không nói, đều ở một chỗ đợi, trong bộ đội này tình trạng thế nào còn không biết sao? Nói đến những người tham gia quân ngũ tròn ba năm, nói heo mẹ thắng Điêu Thuyền, Tống Trường Lâm lại trước mặt cả đám nhóc hiến ân ái, ai mà tin được chứ?
Tống Trường Lâm một chút cũng không ngại, bởi vì ngay từ đầu anh cũng không chú ý đến những người này, anh lấy đồ ăn cho vợ anh, giới thiệu cho vợ anh hai người bạn tốt, anh vội vàng nhưng lại vô cùng vui vẻ.
Rốt cục trước mặt bao nhiêu người, trong ánh mắt hổ đói rình mồi, mấy người cũng ăn xong cơm chiều, Tống Trường Lâm trong lòng chỉ có kích động mà sung sướиɠ, đuổi hết những phiền não quấy nhiễu, anh đưa vợ anh về phòng.
Anh lấy chút nước ấm để vợ anh rửa mặt rửa chân rồi nghỉ ngơi, lúc anh quay lại phòng, vô cùng cảnh giác khóa kĩ cửa, anh đã quyết định, mấy ngày vợ anh ở đây lúc nào anh cũng phải khóa cửa, nếu thật sự để mấy thằng nhóc kia nhìn thấy cái gì không nên nhìn thì anh bị thiệt lớn rồi.
Trong phòng, Trương Xảo Phương đang kiểm tra tủ của chồng cô, Trường Lâm hàng năm không ở nhà, cô không biết anh lại thiếu nhiều đồ như vậy, nhìn tủ quần áo không lớn nhưng để quần áo bốn mùa của chồng cô lại quá dư dả, cô quyết định mấy ngày nay nếu chồng cô có thời gian hai người sẽ cùng nhau ra ngoài mua thêm cho anh mấy bộ quần áo, quần áo trong cũng phải mua thêm hai bộ, nếu không lúc nào mệt quá không muốn động thì ngay cả quần áo tắm rửa anh cũng không có.
“Trường Lâm, bao giờ thì anh được nghỉ phép? Hai chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo một ngày được không?” Cô đóng tủ lại, cô cảm thấy cũng không cần nhìn nữa, chồng cô cũng không phải là thiếu quần áo, nhưng nếu không phải là bộ đội phát quần áo theo mùa thì chồng cô có thể đã phải cởi trần từ sớm rồi.
“Xảo Phương, xin lỗi em, hai ngày gần đây có kì đặc huấn, chắc anh sẽ không có thời gian đi cùng em, nếu không anh tìm chị Tú Liên ra ngoài đi dạo cùng em được không?” Tống Trường Lâm cẩn thận quan sát vẻ mặt của vợ anh, anh rất sợ làm cô không vui, trước đó thật sự anh không biết mấy ngày nay có đặc huấn khẩn cấp. Nếu biết anh sẽ không để vợ anh đến đây vào tối nay. Buổi chiều hôm nay lãnh đạo mới ký quyết định khẩn cấp, ngày mai anh lại bắt đầu bận rộn rồi.
“Không cần đâu anh, em cũng đến đây rồi còn có thể ra ngoài đi dạo mà lạc mất sao? Em chỉ muốn cùng anh đi dạo ở bộ đội chút thôi, anh không có thời gian thì thôi, cũng không cần phải làm phiền người khác đâu anh.” Cô thật sự không có thói quen đi bộ với người khác, tự cô chậm rãi đi bộ cũng tốt.
Tống Trường Lâm vừa nghe vợ anh nói như vậy, trong lòng anh bắt đầu thấy khó chịu, vừa rồi anh còn sợ vợ anh nháo lên với anh, khi cô thật sự không làm ầm lên thì anh lại cảm thấy rất xin lỗi vợ, Xảo Phương đi từ quê nhà xa xôi đến thăm anh, còn anh thì ngay cả ở bên cô một ngày cũng không được.
Trương Xảo Phương thấy gương mặt khó xử của chồng cô, cô cười nói: “Được rồi, cũng không phải là em không biết tình trạng của anh, anh phải làm gì thì cứ làm cái đó đi, em có thể chăm sóc cho mình thật tốt.” Nói xong, cô bắt đầu đổ nước rửa mặt, thật ra cô muốn tắm rửa một cái, nhưng cô sợ chỗ này thật sự không có điều kiện. Ai, thôi, dù sao cũng không tiện, một tí nữa tự cô nghĩ cách thôi.
Nhưng lời nói này của cô khiến Tống Trường Lâm cảm thấy trong lòng nóng lên, thấy cô bắt đầu rửa mặt, anh nghĩ có lẽ vợ anh cũng mệt mỏi, anh lại vội vàng chuẩn bị giường để vợ anh nghỉ ngơi, thật ra anh luôn nhìn vợ anh để chờ đợi chuyện phía sau, nhưng cho dù đến bây giờ cũng chưa thành công.
Anh vừa dọn xong giường thì nghe có tiếng gõ cửa, Tống Trường Lâm mở cửa: “Triệu Dũng, mau vào đi.” Nói xong, anh mở cửa ra để bạn đi vào.
“Mình không vào đâu.” Triệu Dũng nghĩ đến cảnh anh nhìn thấy lúc ban ngày, anh cảm thấy buổi tối anh vẫn không nên vào thì tốt hơn, anh đưa gói giấy trong tay cho Tống Trường Lâm, nhỏ giọng nói: “Cậu cầm lấy, đây là chiến lợi phẩm mình vừa thu được trong bếp, cậu đưa em dâu ăn đi.” Lúc vợ anh dẫn đứa nhỏ đến thăm anh, Trường Lâm cũng luôn làm những việc này, Trường Lâm người ta còn chưa có đứa nhỏ, vợ Trường Lâm đến thì anh cũng không thể để em dâu thiệt được.
Tống Trường Lâm mặc niệm cho một người nào đó trong bếp khoảng một giây, sau đó anh vui tươi hớn hở nhận lấy gói to, vừa mở ra thì thấy bên trong có năm sáu quả táo, anh ngẩn đầu cười nhìn Triệu Dũng nói: “Cậu đợi mình một chút.”
Nói xong, anh vào phòng mang theo lạp xưởng, hạt thông các loại mang ra, anh đưa cho Triệu Dũng rồi nói: “Đây là vợ mình mua cho mấy cậu, nhiều nhiều ít ít thì cũng là chút ý tứ, cậu mang phân ra cho mấy thằng nhóc nhá.”
Triệu Dũng nhìn bao lớn bao nhỏ,lqd, anh càng thêm khẳng định, vợ Trường Lâm rất tốt, một người phụ nữ lại mua và mang đến cho họ nhiều đồ như vậy, vừa thấy cũng biết là người phụ nữ được.
Tống Trường Lâm cũng không biết trong lòng Triệu Dũng lại đang khen vợ anh tốt, anh đóng cửa vào nhà rửa táo cho vợ anh.
“Bộ đội mà cũng có táo sao anh?” Trương Xảo Phương đang ngâm chân, cô cười tủm tỉm nhìn chồng cô đang dùng nước lạnh rửa táo cho cô, tuy rằng cô biết quả táo này nhất định không có linh khí, nhưng chua chua ngọt ngọt, cô cũng không quá để ý đến chuyện có linh khí hay không.
“Ha ha, người ở phòng bếp mỗi ngày đều ra ngoài mua đồ, đôi khi sẽ bí mật mang thêm chút đồ tốt về, có thể bị phát hiện hay không thì còn phải xem mức độ vấn đề thôi.” Hiển nhiên, Triệu Dũng vẫn là mạnh, nếu không thì vợ anh cũng không được ăn táo.
Tống Trường Lâm lấy một quả táo đưa cho Trương Xảo Phương vẫn đang ngâm chân, anh ngồi một bên, trên mặt tràn đầy tươi cười nhìn vợ anh ăn táo.
Trương Xảo Phương cắn một miếng, lại đưa quả táo đến bên miệng chồng cô để anh cắn một miếng, hai người anh một miếng, em một miếng, ăn quả táo vô cùng ngọt ngào.
Hai người ăn xong một quả táo thì Trương Xảo Phương cũng ngâm chân xong, Tống Trường Lâm nhân lúc đi đổ nước cho vợ lại chạy đến chỗ nào đó tắm một cái, sau đó trên đầu anh còn nhỏ nước lại vội vàng chạy về. Ngày mai anh phải dậy sớm đi huấn luyện, bây giờ là thời gian giành giật từng giây từng phút, tuyệt đối không thể lãng phí.
Trương Xảo Phương đứng trên mặt đất, dịu dàng cầm khăn lông lau tóc cho anh.
Tống Trường Lâm ngồi trên giường, cúi đầu hưởng thụ vợ anh phục vụ, nhưng anh hơi ngẩng đầu lại phát hiện ra ở độ cao và khoảng cách như này thật sự là vô cùng đẹp mắt.
Bộ phận trước ngực của vợ anh không ngừng lúc ẩn lúc hiện trước mắt anh, cho dù có mặc quần áo thì anh cũng cảm nhận được bộ phận này, theo mỗi động tác của cô đều có chút rung rung.
Anh nhớ lúc đầu vị trí này của cô cũng không được to như vậy đi? Chẳng lẽ anh nhớ nhầm rồi sao? Anh mang theo suy nghĩ muốn chứng thực, anh dùng tay cẩn thận cảm nhận một chút: Ừ, quả thật lớn hơn, không phải ảo giác của anh.
“Anh làm gì vậy?” Trương Xảo Phương hơi dừng lại động tác lau tóc, cô vừa bực mình vừa buồn cười vỗ một cái lên đầu chồng cô.
“Xảo Phương, sao anh lại cảm thấy nó lớn hơn rồi nhỉ?” Hơn nữa, thật sự rất mềm mại.
Người nào đó càng thêm hưng trí bừng bừng,lqd,một bàn tay không đã ghiền, rõ ràng hai tay anh đều bò lên. Trải qua thời gian ở chung lúc chiều, đối với sự thay đổi của vợ anh, tất cả Tống Trường Lâm đều vất ra sau đầu, cho nên cho dù như thế nào anh cũng hoàn toàn không có cảm giác khoảng cách.
“Lớn cái gì mà lớn? Em mặc kệ anh.” Trương Xảo Phương đỏ mặt ném khăn lông lại trên đầu chồng cô, quay người muốn đi.
“Ngoan nào, đừng nhúc nhích, mới hai tháng không gặp, sao lại lớn hơn nhỉ?” Miếng thịt đến miệng sao Tống Trường Lâm có thể để cô chạy được? Một tay anh ôm chặt eo cô, một tay chấp nhất vươn vào trong, anh muốn nghiên cứu một chút xem tại sao nó lại lớn hơn?
“Trường Lâm, anh khóa cửa chưa?” Trương Xảo Phương bắt lấy một bàn tay của anh, lo lắng nhìn về phía cửa, buổi chiều cô còn mặc nguyên quần áo, bị người khác nhìn thấy cũng không sao, hiện tại nếu bị người khác nhìn thấy cô sợ cô sẽ không nhịn được mà muốn gϊếŧ người diệt khẩu.
“Anh khóa rồi, ngay cả rèm cửa sổ anh cũng kéo kín rồi, tuyệt đối không có người nào nhìn đến được.” Tống Trường Lâm ngoài miệng nói thoải mái,lqd, anh phát hiện ra anh đang đυ.ng vào một vật rất có ý tứ. Áo nhỏ của vợ anh thật sự ôm rất chặt, anh muốn cởi cũng không được, rõ ràng anh vén áo khoác và áo sơ mi bên trong lên, nhưng lộ ra bên trong càng khiến anh thấy nhiệt huyết sôi trào.
“Xảo Phương, em mới mua áo ngực này sao?” Anh là một người đàn ông nên không có nghiên cứu qua vấn đề này, nhưng anh cũng biết mọi người gọi nó như vậy.
“Cái này gọi là bra, bra đó, cái gì mà áo ngực chứ? Khó nghe muốn chết.” Trương Xảo Phương nhỏ giọng mắng chồng cô, nhưng mặt cô lại đỏ hết mức.
Nguyên chủ luôn mặc loại có hình thức bình thường nhất, chính là loại có thể giữ được ngực, lại thêm chút dây lưng gì đó, nhưng đến lượt cô, cô có tiền tất nhiên sẽ không để bản thân phải chịu khổ, cô thấy ở chợ có bán loại hàng đẹp mắt, cô không chút do dự lập tức mua hai cái, lần này đến cũng là muốn để chồng cô nhìn xem, nhưng cho dù có xem thì cũng không phải là đứng trên đất như vậy nhìn xem chứ? Trời ơi? Ngại chết người.
Tống Trường Lâm cười hắc hắc, anh hoàn toàn không để ý đến chuyện vợ anh thẹn quá thành giận, cô muốn mặc cái gì thì mặc cái đó đi, dù sao anh cũng thích nắm chặt cái bên trong hơn.
Trương Xảo Phương thấy anh muốn tiếp tục đứng trên đất nghiên cứu, cô vội vàng đè tay anh lại, nói gì cũng không cho anh chạm, đây cũng không phải nhà bọn họ. lần đầu tiên đã có tình cảm mãnh liệt như vậy thì cô không chịu nổi đâu: “Tống Trường Lâm, anh không được cởi trên mặt đất.”
“Được, chúng ta tiếp tục lên giường nghiên cứu.” Đồng chí Trường Lâm rất hưng phấn nhưng cũng rất nghe lời, anh ôm lấy eo vợ anh, cả người vừa chuyển động một cái lập tức lại thả người ngã xuống giường.
“Trường Lâm, đèn còn bật sáng kìa.” Chồng cô đang rất cố gắng áp đến.
“Không sao đâu, bật đèn để anh thấy rõ ràng hơn một chút.” Anh kiên trì tiếp tục áp đến.
“Trường Lâm, đợi tắt đèn rồi cởi tiếp anh. . .” Cô nhanh chóng giữ lại lớp phòng thủ cuối cùng.
“Tắt đèn thì không nhìn được cái gì, ngoan, em nhìn xem anh cũng cởi hết, không có gì phải ngại ngùng hết.”
“Anh mới cởi cái áo. . .” Nhưng em sắp bị cởi hết rồi.
Tống Trường Lâm bị cô chít chít không ngừng làm phiền, anh chỉ dùng hai ba động tác đã nhanh chóng bóc sạch chính mình, sau đó áp đến hung hăng ngăn chặn miệng vợ anh.
Ừ, cuối cùng cũng được yên tĩnh. . .