Chương 13: Mạnh mẽ mớm thuốc!
Khuôn mặt của Tập Bác Niên biến sắc, đôi mắt lạnh lẽo: "Người phụ nữ ngu ngốc, cứng miệng chỉ làm em chịu nhiều khổ sở hơn mà thôi, giả bộ đáng thương nói không chừng tôi sẽ cho em một chút bố thí."
Mặc Tiểu Tịch ngẩng đầu, đưa bàn tay không ngừng run rẩy ra, nắm chặt áo anh: "Tôi cầu xin Thượng Đế nhanh chóng đánh tên khốn nạn như anh vào địa ngục, ức hϊếp một người phụ nữ, anh sẽ chết không tử tế." Lúc này ở trong lòng xuất hiện một nỗi căm phẫn, khiến cô bất chấp hết thảy.
"Nói tới chết không tử tế, em vẫn còn sống, sao lại đến lượt tôi, không muốn cầu xin tôi giúp đỡ đúng không, được, vậy sáng ngày mai tôi sẽ tới nhặt xác em." Tập Bác Niên kéo tay cô xuống, đứng lên, ngay cả đầu cũng không quay lại mà bỏ đi mất.
Thực ra, lời nói vừa rồi, không nằm trong dự kiến của anh, mở miệng nói, bộ não trong kiểm soát được.
Bóng tối lại một lần nữa phủ xuống, cái lạnh và cơn đau liên tiếp hành hạ cô, lúc này Mặc Tiểu Tịch mới phát hiện chuyện mình làm ngu ngốc đến cỡ nào, sống sót, mới là điều quan trọng nhất, hơn nữa, cũng không phải lần đầu tiên cô mở miệng cầu xin anh.
Tối nay, quả thật dài đăng đẳng.
Tay chân dần mất đi cảm giác, trở nên tê liệt, kiếp này cô không có làm chuyện gì xấu, chết đi chắc sẽ lên thiên đường.
Khóe miệng hơi giật giật, ý thức trở nên mơ hồ, trong thế giới màu trắng, phủ đầy sương mù, cô mơ màng đi về phía trước, nhìn thấy ba mẹ đứng đó, họ dịu dàng cười với cô, đang chờ cô đi qua, là muốn đón cô cùng lên thiên đường sao, vậy cũng tốt.
Tập Bác Niên ngồi trên ghế tựa, cách mấy phút sẽ nhìn ra ngoài một lần, cuối cùng, anh mở cửa phòng ra, đi nhanh về phía phòng khách.
"Chết chưa?" Anh kéo lấy Mặc Tiểu Tịch ở trên xô pha, lắc cơ thể của cô, phát hiện đã đông cứng, anh cởi Tây trang của mình, phủ lên người cô, ôm lấy cô, chạy ra ngoài.
Bên tai truyền đến tiếng gào thét, nhanh chóng kéo cô ra khỏi thế giới huyền ảo, trong mơ hồ, cô nhìn thấy chiếc cằm cương nghị, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ, nội tâm của cô cảm thấy vô cùng ấm áp và an toàn, mùi thuốc lá nhàn nhạt, rất lâu vẫn chưa tiêu tan.
Sau khi anh ôm cô trở về phòng, xử lý vết thương ở lòng bàn chân cho cô, dùng băng gạc quấn lại thật tốt!
Làm xong tất cả, đã là năm giờ sáng, anh tự nói với chính mình, tuyệt đối không thể nổi lên lòng nhân từ đối với cô, nhưng ở trong trò chơi này, cô không thể cứ kết thúc sinh mạng dễ dàng như vậy.
Đúng, chính là như vậy, không có gì hơn.
Mê man đến chiều, Mặc Tiểu Tịch tỉnh lại, nhìn thấy mình đang nằm trên giường, cô không có chết.
Đầu rất đau, lại vừa khát vừa đói, cô nhớ tới sau khi cô bị bắt lên thuyền, cô vẫn chưa ăn gì, cũng chưa uống nước.
Cửa phòng mở ra, Tập Bác Niên cầm ly nước và thuốc đi tới, Mặc Tiểu Tịch không muốn nhìn thấy anh, vội vàng nhắm mắt lại.
"Em muốn tự mình uống, hay để tôi đút?" Tập Bác Niên lạnh nhạt hỏi, anh biết cô đã tỉnh.
Mặc Tiểu Tịch vẫn nhắm chặt hai mắt, một giây sau, miệng bị người ta bóp ra, mạnh mẽ nhét hai viên thuốc vào, sau đó, một đôi môi mang theo mùi thuốc lá ép xuống, rót nước vào trong miệng cô.
Có lẽ là quá khát, khi đầu lưỡi đυ.ng tới nước, cô không nhịn được dùng sức hút, thuốc cũng thuận thế chạy vào cổ họng.
Anh vốn định cho uống thuốc xong thì dứt ra, nhưng sự chủ động của cô, vô tình chạm đến du͙© vọиɠ mạnh mẽ của anh.
# Đã che giấu #
"Ư..." Mặc Tiểu Tịch vô lực vùng vẫy, trong lòng chửi mắng, tên khốn khϊếp chết tiệt, vào lúc này mà cũng không buông tha cho cô.
"Ư..." Mặc Tiểu Tịch rêи ɾỉ, chân bị nhấc lên quấn lấy eo anh.