“Nào, sao cứ phải suy nghĩ nhiều như thế làm gì nhỉ? Người ở đấy không ăn thịt đâu mà sợ, còn có chị đây cơ mà, nếu ai dám mon men lại gần mỹ nhân của chúng ta thì chị sẽ cho nó biết tay.” Lạc Mai vừa nói vừa kéo người bên cạnh mình tiến về phía trước. “Bình thường thấy mỹ nhân lạnh lùng cả năm không chịu mở miệng nói một câu thì tưởng là tư tưởng phải cứng rắn như đá chứ. Thế mà có mỗi việc đi vào đây vui chơi một tí thôi cũng sợ à? Em gái, chị thất vọng vì em lắm đấy.”
Lạc Mai tỏ ra khá khẩn trương trong khi người bị lôi kéo là Hạ Đình thì bình tĩnh hơn nhiều. Lúc này đang có kha khá người hướng ánh mắt nhìn về phía bọn họ, tò mò có, đánh giá có. Nói chung bây giờ hai bọn họ chính là những người nổi bật nhất ở lối ra vào của một quán bar sầm uất có tiếng.
“Nếu biết cậu dẫn mình đến nơi như thế này thì mình không đi đâu.” Hạ Đình nói một cách thờ ơ, cô đang khá giận nhưng vẫn cố kiềm chế. Cô ghét nhất là mấy chỗ như thế này, vừa đông người lại vừa tạp nham. Nếu như người đứng ở bên cạnh mà không phải là Lạc Mai thì Hạ Đình đã bỏ về từ lâu rồi chứ chẳng đứng ở đây để cô ấy lôi kéo như thế này đâu.
“Ơ kìa, chỗ này cũng chỉ là một nơi đến để uống nước như bình thường thôi, có cái khác là ở đây họ bán cả rượu với bật nhạc to hơn một chút thôi chứ cũng có gì đâu. À, hay là cậu sợ anh Dương biết được nên mới không chịu vào?” Lạc Mai không giỏi khoản nhìn sắc mặt của người khác. Sau khi nói xong mấy lời này thì cô vỗ bôm bốp vào lưng Hạ Đình vài cái, ra vẻ hiểu chuyện và an ủi bạn. “Đừng lo, bọn mình đi vào đây thì anh ấy biết thế nào được nếu như cậu không nói ra. Đi đi, chẳng lẽ cậu không định cho người bạn khốn khổ này được thỏa mong ước vào chốn sầm uất kia để giải ngố một lần hay sao? Với lại hôm nay là ngày vui của mình, giành được suất học bổng kia không phải là dễ đâu nên cậu phải chung vui với mình chứ.”
Lạc Mai nói rồi bắt đầu bày ra bộ dạng đáng thương, đôi mắt vốn to tròn của cô ấy chớp chớp liên tục nhìn chằm chằm vào Hạ Đình.
“Cậu đúng là...” Hạ Đình thở dài, câu nói cũng bị bỏ dở. Cô không phải là người hay mềm lòng đâu, nhưng với một số người đặc biệt thì cô chẳng thể nào cứng rắn với họ được.
“Vậy là đồng ý rồi chứ gì? Đi, đi vào trong thôi.” Lạc Mai biết là Hạ Đình đã mềm lòng nên ngay lập tức kéo cô vào bên trong, tránh để cho thời gian dông dài rồi lại lắm chuyện.
Hai người đi vào bên trong, vừa đến nơi Hạ Đình đã bị tiếng nhạc inh ỏi và sự đông đúc làm cho ngộp thở. Trái lại Lạc Mai thì phấn khích đến độ nói liên tục đến mức lạc cả giọng. Phải rất vất vả bọn họ mới tìm được đến chỗ của quản lý để nhận phòng đã đặt trước. Thế nhưng cũng phải đợi đến nửa tiếng mới nhìn thấy được mặt của quản lý, lại mất thêm nửa tiếng nữa để chờ ông ta tra danh sách, sau đó là thêm nửa tiếng nữa để ngồi nghe ông ta giải thích mấy lý do linh tinh nào đó khiến cho quán bar hết phòng trống và bọn họ phải chấp nhận hoặc là đi về hoặc là chia ở phòng với người khác.
“Vậy nếu bọn tôi đi về luôn thì có được trả lại tiền đã đặt cọc trước không.” Hạ Đình nghe nói đến vụ chia phòng là đã muốn đi về rồi. Ngồi một mình một phòng cô còn thấy ghét nữa là giờ lại phải ở với người lạ.
“Ấy, cậu nói cái gì đấy. Về là về thế nào được, đặt được phòng ở chỗ này khó lắm đấy nhé.” Lạc Mai đập nhẹ một cái vào tay Hạ Đình, đoạn lại quay ra xun xoe với quản lý. “Bọn tôi chấp nhận chia phòng cũng được, ông không cần phải lo nghĩ gì đến chuyện trả tiền đặt cọc đâu. Bạn tôi nói thế thôi ấy mà.”
Hạ Đình nhíu chặt mày định nói gì đó nhưng cuối cùng lại quay đầu đi không để ý đến hai người họ nữa. Nhìn bạn mình quyết tâm như vậy, Hạ Đình cũng chẳng nỡ làm trái ý cô ấy. Thôi thì cứ thuận theo Lạc Mai một lần này nữa thôi vậy, sau cô ấy ra nước ngoài thôi thì bọn họ cũng chẳng còn nhiều cơ hội để mà gặp nhau nữa.
“Vậy hai cô chấp nhận chia phòng với một nhóm khác chứ gì? Kể cả chia phòng thì tiền cũng vẫn tính như bình thường, không có phụ chia lẻ ra đâu. Chắc chắn một lần cuối chưa đấy?” Quản lý kẹp cuốn sổ tay của ông ta vào nách sau đó đứng dậy, trước khi đi vẫn phải nhắc lại chuyện tiền nong cho chắc.
“Rồi rồi, tôi đã bảo là chấp nhận chia phòng rồi, tiền nong thế nào không quan trọng. Giờ dẫn bọn tôi đến phòng đó được chưa?” Lạc Mai phấn khích kéo Hạ Đình đứng dậy. Đang trong tâm trạng phấn khích nên cũng chẳng để ý đến cô bạn của mình khó chịu thế nào.
“Giờ đang đông khách, các cô tự đi đi. Phòng 253 ở tầng hai, nhớ tìm phòng cho cẩn thận vì ở trên đó có cả phòng vip đã được đặt rồi. Đừng có mà đi nhầm phòng đấy.”
Ông quản lý nói xong thì đẩy cả hai người bọn họ ra khỏi phòng sau đó đóng cửa lại một cách dứt khoát không hề do dự.
“Quán đông thì cũng phải có nhân viên chứ, ai lại để cho khách tự đi tìm phòng. Cậu muốn đến mấy chỗ như thế này thì trong thành phố có cả đống, chẳng hiểu sao lại cứ thích...” Hạ Đình đang tức nên bắt đầu cằn nhằn. “Xem cách ông ta đối xử với chúng ta đi, vứt ra khỏi phòng có khác gì vứt rác không?”
“Không trách được người ta, nhìn đi...” Lạc Mai hất cằm về phía mấy cô gái bốc lửa đang đứng uốn éo nhảy với nhau trên sàn. Sau cô lại nhìn về phía mình và Hạ Đình, không kiềm chế được thở dài thườn thượt. “Váy mình mặc cũng tạm nhưng còn cậu ấy, ai đời đi bar lại mặc như đi học thế? Ông quản lý già ban nãy khinh chúng ta cũng phải thôi, chắc ông ta còn nghĩ chúng ta là mấy con bé sinh viên đua đòi đến đây để chơi ấy chứ”
“Mình mặc thế này thì sao? Cậu có bảo trước với mình là đến những nơi như thế này đâu.” Hạ Đình cúi xuống nhìn bản thân một lượt thì thấy chẳng có vấn đề gì cả. Hôm nay cô mặc quần jean, áo phông trắng và đeo balo. Mái tóc dài đến ngang vai được buộc cao gọn gàng, vừa trẻ trung lại vừa sạch sẽ. Tuy nhìn cô với mấy cô gái khác ở đây chẳng khác gì những người đến từ các hành tinh khác nhau nhưng Hạ Đình vẫn thấy bản thân hợp với thế này nhất. Chứ giờ mà có bảo cô mặc váy bó sát rồi đi đôi giày cao gót đến chục phần sau đó ưỡn ẹo trước một đám người xa lạ cô không làm được, có cho cả đống tiền cũng không làm được.
“Thôi được rồi, đằng nào thì hôm nay nhân vật chính cũng là mình chứ không phải cậu. Mục tiêu hôm nay là đến đây để giải ngố và tìm được một anh nào đó ngon giai. Cậu chỉ giúp mình làm việc đó thôi, coi như là hôm nay chiều theo ý mình đi. Sau về nhà rồi chị đây sẽ có thưởng cho mỹ nhân.”
Lạc Mai nói rồi cười hì hì, véo má Hạ Đình một cái xong cầm tay cô dắt lên tầng trên, len lỏi qua một đám người đứng san sát nhau vừa nhảy vừa uống rượu.
Ở trên tầng tuy không đông và loạn như ở dưới nhưng lại tối om, gần như chẳng có chút ánh sáng nào ngoài thứ ánh sáng mỏng manh yếu ớt hắt lại từ mấy tấm bảng hiệu đèn mờ. Hạ Đình bị cận nhưng không mang kính, Lạc Mai cũng cận nhưng nhất quyết không chịu đeo kính vì sợ xấu. Thế nên hai cô vừa đi vừa mò mẫm dò đường, đến cả nửa tiếng đồng hồ cũng chưa đi được quá một mét.
“Lúc nãy ông ta bảo phòng bao nhiêu ấy nhỉ?” Lạc Mai díu hết cả mắt lại để nhìn số phòng nhưng chẳng thấy gì, một là do mắt kém, một phần nữa là do trừ căn phòng đầu tiên thì mấy căn phòng tiếp theo đều không có số. Cô chỉ biết phòng đầu tiên mà bọn họ đi qua là phòng số 250 nên cứ theo đó mà tính.
“253.” Hạ Đình trả lời. Cô còn bị cận nặng hơn cả Lạc Mai nên bây giờ chỉ có thể bám vào cô ấy mà đi thôi chứ không nhìn được gì.
“Vậy thì là phòng này rồi.” Lạc Mai dừng trước cửa một căn phòng, phấn khích nói với Hạ Đình. “Đây là căn thứ ba tính từ căn đầu tiên thì nó chính là phòng hai năm ba rồi còn gì nữa. Vào trong thôi.”
Lạc Mai nói xong thì mở cửa ngay, không để cho Hạ Đình nói gì. Sau khi vào phòng cô ấy còn vui vẻ lên tiếng chào hỏi mọi người ở bên trong.
“Chào mọi người, bọn tôi được quản lý bảo đến đây vì hết phòng. Mọi người cứ vui chơi thoải mái đi, đừng để ý đến bọn tôi.”
Trong phòng im phăng phắc. Ngoài tiếng nhạc ra thì chẳng có bất kỳ tiếng động nào khác. Mọi thứ kéo dài được mấy giây cho đến khi...
“Ha... Ha... Ha...”
Ai ai đó đột nhiên bật cười và mọi người cũng hùa theo cười rộ lên.
“Con bé kia nói chúng ta phải chia phòng với hai đứa kìa. Ha.. Ha...”
“Đây có phải là concept mới của quán không nhỉ? Làm thế này để cho khách hứng thú hơn à? Cũng mới lạ đấy...”
Tiếng cười nói, những lời bàn tán và soi mói của mọi người bắt đầu tràn ngập khắp nơi. Hạ Đình cảm thấy có gì đó không đúng nên định kéo Lạc Mai ra ngoài. Có điều cô chưa kịp làm gì thì đã bị ai đó từ phía đối diện lao tới tóm chặt lấy. Anh ta vừa nói vừa cười khả ố.
“Mấy cô em vui tính thật đấy, có biết đây là đâu không mà tự tiện xông vào thế? Phòng vip thì làm gì có chuyện chia phòng được. Hai em muốn làm thế này để gây ấn tượng với các anh đây chứ gì?”
Hạ Đình và Lạc Mai ngớ người ra. Phòng Vip? Ban nãy nghe quản lý có nhắc là ở trên tầng hai có phòng vip... Vậy là họ vào nhầm phòng rồi...