Suy đi tính lại không có nhiều thời gian đùa giỡn, Hàn Phi ánh mắt hài ý, thở than:
- Xem lão cũng thành thật, liền trở thành Học Đồ bí danh của ta đi.
Thiết lão kích động, dập đầu mất kiểm soát, ngữ điệu hùng hồn:
- Học Đồ bái qua Đại Sư!
Tính theo độ thân thiết mà nói Học Đồ bí danh - Học Đồ công khai - Môn Đồ - Thân Truyền Đệ Tử.
Mấy lão già đang quan sát, bật người cười phá lên.
Một lão đầu nói:
- Không nghĩ Bạch Vĩnh Phong còn chiêu này..
lợi hại..
há há
Một lão khác đệm lời:
- Đây xem như là phúc phận của Y, bái vào cửa Đại Sư thất phẩm, thật đáng ăn mừng.
Một bên Trưởng Lão thấp giọng:
- Nhưng cũng chỉ là Học Đồ bí danh..
Lão đầu khi trước, lớn tiếng:
- Bí danh, có còn hơn không.
Được vào xem Tinh Luyện, không kém Thân Truyền bao nhiêu.
Cùng lúc, Hàn Phi hướng hư không, mắng:
- Các ngươi xem đủ chưa! Đây là tự tôn cường giả nên có sao!
Mấy lão đầu giật mình ngơ ngác, Trưởng lão trợn mắt, run bờ môi nói lắp:
- Sao..
sao Y có thể phát hiện!
Trưởng Lão khác nghe thấy ý tứ nọ có phần bôi đen mắt mũi người xem, chính mình là một, không kiềm được sĩ diện, tức ngực phun ra hớp máu nhỏ.
Lão đầu khác xấu hổ, đỏ bừng da mặt, khởi động trung điểm Mắt Trận, đóng lại Thạch Bàn.
Lẩm bẩm:
- không hổ danh Đại Sư cao cấp, Pháp Trận ẩn giấu cũng nhìn ra được.
Trưởng Lão nọ tâm tư loạn lược, thấp thỏm hỏi bâng quơ:
- Hắn ngay từ đầu đã biết, hay chỉ là suy đoán cá nhân nhất thời?
Một lão Phó Các đáp:
— QUẢNG CÁO —
- Có lẽ giác quan hắn sắc bén, nhạy cảm thôi.
Lão Phó Các khác trầm giọng:
- Có thế nào thì người này cũng lợi hại, chuyện hôm nay chớ đồn ra ngoài.
Còn phải xắp xếp mời cho được Y.
Hai tên Trưởng Lão ôm quyền, đồng thanh:
- Tuân mệnh!
Đằng này, Thiết lão ngơ ngác:
- Đại Sư, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?
Hàn Phi lẩm bẩm:
- Một đám chuột nhỏ, không đáng nhắc.
Lúc ở tầng một Hắn đã phát hiện địa thế có Trận Pháp liên kết, tầng bốn cũng vậy.
Trận này từ trung tâm có thể theo dõi người hoạt động bên ngoài mật thất, không chỉ cho phép bên kia thấy hình ảnh còn nghe rõ câu chuyện của họ bàn bạc với nhau.
Hắn đoán chủ nhân nơi đây lập ra để theo dõi phòng kẻ xấu quấy rối, nhiễu loạn, kiệp phát hiện để xử lý sớm.
Liền dẫn động thủ đoạn nghe ngóng, bất ngờ bắt gặp có người đang bàn tán về mình.
Tiện miệng mỉa mai một chút.
Cả hai đi vào, thời gian chỉ hơn một nén nhang sau liền xong, Hàn Phi ngắm nghía Bảo Kiếm, gật gù:
- Tạm được!
Thiết lão nhìn ra điểm ưu tú hơn trước, khẩn trương hỏi:
- Đại Sư, đây là phẩm cấp gì?
Hàn Phi nhạt lời:
- Ngân Khí cực phẩm!
Thiết lão reo lên:
- Cấp bậc kỹ nghệ này..
trời ạ, Vậy người không phải là Đại Sư cửu phẩm sao!
Đến tận lúc này, Hàn Phi mới trực diện nhìn lão, nghiêm túc nói:
- Ta không biết các ngươi chia cấp bậc như nào, nhưng vũ khí tầm này, ở chỗ ta còn chưa tính là gì!
Thiết lão buột miệng:
— QUẢNG CÁO —
- Đại Sư, ngươi từ nơi nào đến vậy?
Lời vừa ra, lại phát hiện mình đã quá phận rồi, ngại ngùng cúi đầu quay sang một hướng khác.
Hai người dọn dẹp tàn tích, đinh ninh trở xuống, vừa ra tới hành lang bỗng trước mặt xuất hiện một gã tuổi tác chưa đầy 60, một thân áo dài xám nhạt, sau lưng kèm tấm vải choàng đen, hắn nhìn trẻ hơn Thiết lão mấy phần.
Đôi mắt đen trong trẻo, cười như không cười nhìn đến Hàn Phi.
Hàn Phi cảnh giác, tay chỉnh lại phục trang, tránh lộ sơ hở, cúi đầu thấp xuống.
Thiết lão bước đến, ôm quyền:
- Các hạ xin nhường đường, bọn ta còn có việc bận.
Lão giả kia vẫn vô động, im lặng chăm chú nhìn theo hướng cũ.
Thiết lão tựa muốn lấy lòng Hàn Phi, nhìn cảnh nóng mắt, nói ra bực bội:
- Các hạ, ngươi chắn một chỗ, nhất quyết không tránh là có ý gì.
Bọn ta còn việc bận, đã mở lời xin đường, ngươi đây là muốn xem thường quy định của Các sao!
Hàn Phi chép miệng nhắc nhở:
- Thiết lão đầu, chớ lỗ mãng.
Người kia tu vi Đại Đạo Cảnh!
Thiết lão nghe tới, kinh hãi nhanh chân lui lại, run loạn lo lắng:
“Ta không nhìn ra thực lực người kia, chỉ nghĩ hắn hơn ta một chút là cùng.
Đại Đạo Cảnh? đây không phải là cấp bậc của đám Thế Gia nhị phẩm trở lên sao! Đại Sư, hắn sao dễ dàng nhìn ra như vậy?”
Lão giả trước mặt cũng động dung, nhếch mép cười khẽ, giọng điệu trầm thấp nói:
- Không nghĩ Đại Sư ngươi, còn nhìn ra thực lực tu vi ta.
Hàn Phi lạnh nhạt phân tích:
- Luyện Khí, khống khí hệ đến vững vàng như vậy.
Vừa ra gặp ngươi, vậy mà phát giác khí lưu nơi này không có một điểm loạn, có thể cho thấy ngươi “đạp không” mà đến, Thành Trì cấm phi hành, Luyện Khí Các càng cấm phi hành, không thể dùng được Bí Bảo Phi Hành.
- Ngươi dùng thực lực bay đến, ai có thể biết được mà cản ngươi đây.
Thiết lão bên cạnh sững sốt:
“Rất có lý, như ta Nhập Đạo Cảnh thông thường ẩn giấu tu vi, muốn bay một chút phải dùng Bí Bảo, nơi đi qua khí lưu khó tránh loạn.
Nhằm lúc bắt buộc lộ tu vi, xuất khí lực hoá hình điểm cước bay đi, khí lưu loạn như trước.”
“Đại Đạo Cảnh lại khác, tại cảm ngộ cấp bậc tu luyện ra thân thể tựa hoà lẫn khí lưu, theo gió mà bay.
Không gian khu vực tác động không đáng kể, khí lưu không ảnh hưởng bao nhiêu.”
Lão giả ngượng ngùng, cười ha hả chú ý lấp liếʍ cảm xúc xấu hổ trước đó, chính mình chỉ theo thói quen, lại thành ra động tác “giả thần giả quỷ” trong mắt đối phương, còn bị bóc mánh.
Điệu ngữ ôn tồn:
- Đại Sư kỹ nghệ kinh người, tầm nhìn cũng thật sâu, khiến ta thật bái phục.
- Không biết tôn tính đại danh là? — QUẢNG CÁO —
Hàn Phi cười mỉm:
“Kẻ này khí độ rộng thoáng, tựa nơi này hắn ngang ngược đã quen.
Bất quá, càng tránh ngoại nhân nhìn kỹ nghệ đến làm phiền, thực lực hiện tại của ta nên tránh..”
Nhàn nhạt đáp:
- Ta chỉ là dân thường, danh phận không đáng nhắc, Lão Sư sai ta đi thăm hỏi vài người, vừa hay đi qua nơi này, ghé vào dùng nhờ khí cụ rèn đúc ít đồ lặt vặt, không nghĩ phiền phức đến vậy.
Lão giả nọ nhận biết đối phương đang ám chỉ mình cản đường.
Cường gượng:
- Ra là Đại Sư còn có việc cao tầng chỉ định, nếu còn thiếu lễ hỏi thêm, thì quá bất kính với vị kia rồi.
- Tiện đây có chút lễ vật, mong Đại Sư nhận lấy, lần khác ghé qua cứ thoải mái đi lại.
Lời vừa dứt, ném tới một cái Ngọc Bài ngân sắc, bên trên khảm khắc tháp nổi chín tầng kèm bốn chữ lớn, “Các Chủ Thượng Khách”.
Thiết lão đón lấy, khẽ liếc qua, đồng tử giãn nở, cố kiềm bình tĩnh đưa đến cho Hàn Phi, xong hướng lão giả nọ, bán quỳ cũng kính:
- Bạch Gia, Bạch Vĩnh Phong, Luyện Khí Sư tam phẩm.
Ra mắt Các Chủ.
Lão giả ôn hoà đáp:
- Ra là Vĩnh Phong, ta từng thấy qua tên ngươi trên Luyện Khí Thuật bảng.
Thiết lão thu lễ, thấp điệu thưa:
- Thật không dám nhắc, lại không nghĩ gặp được Các Chủ đại nhân ở đây!
Lão giả nọ chặn tay, ngăn lời:
- Vĩnh Phong, tốt.
Lại vội hướng Hàn Phi nói:
- Đại Sư hay lưu Ngọc Bài kia, đám gia hoả bên dưới sẽ không dám gây phiền.
Tại hại Các Chủ Luyện Khí Các, tên gọi Hoành Lĩnh.
Ngươi lần sau tuỳ ý đến, nhàn rỗi đến Luyện Khí Tháp đàm luận một phen.
Hàn Phi ôm quyền, kẹp Ngọc Bài nọ chung một chỗ, chậm rãi nói:
- Các Chủ có lòng rồi, được được, lúc này ta có việc bận, lần khác xắp xếp thời gian rộng rãi, sẽ ghé.
Cũng không nhận lộc không của ngươi, ta có chút vật nhỏ do Lão Sư cấp ra, nhờ Các Chủ gửi đến tiểu bối trong nhà..