Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 2: 2: Giảo Hoạt Không Được Thì Thôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xem xét kỹ nhục thể hiện tại căn cơ quá yếu có vun đắp tu luyện lại cũng không thể trong thời gian ngắn thành ra cái gì, suy ngẫm kỹ lưỡng gia tăng tốc độ triệu hoán mảnh vỡ tàn hồn vun đắp thần thức cường đại tìm một cơ thể khác có căn cơ thiên phú tốt hơn một hơi mị hoặc đoạt xá.

Nghĩ vậy Y tọa thế xếp bằng định chú kêu gọi “Nguyên Hồn Tâm Mệnh”, tên thường gọi của bản nguyên gốc rễ mầm hồn, nó chính là cội nguồn uẩn dưỡng của linh hồn một cá thể sinh linh.

Bản thể linh hồn của hắn hiện tại rất yếu ớt chẳng qua ý chí cường giả vững mạnh đặc biệt che chở ký ức bên trong.

Lấy trình độ hiện tại, dù là cường giả thông thường cũng không thể trong vài khắc kêu gọi đầy đủ, nhưng kiến thức sở hữu lại cho hắn những thủ đoạn triệu hồi thần tốc.

Vào lúc mảnh vỡ tàn hồn khắp nơi cô đặc trở về, thời điểm then chốt bên trong tâm trí xuất hiện một không gian đen ngòm đó là thức hải.

Phiêu phù một điểm, linh ảnh thanh niên đạo bào trắng toát phát ra quang huyễn nhạt lập loè, dần dần thực thể rõ nét.

Bất chợt bên cạnh loé lên tinh quang hoá thành tàn ảnh, bộ dáng như cơ thể hiện tại, Y thoáng giật mình vì tàn ảnh kia vừa xuất hiện, quá trình hồi phục tàn hồn của mình cũng đình trệ.

Tinh mắt nhận ra, đó là ý chí còn sót của thân thể này.

Liền đắng lòng than vãn:

”Cái gì mà nhập xá chuyển sinh, rõ ràng là chính ta đem đến cho cái thi thể này sinh cơ, giờ chủ nhân của nó đến đòi lại, ta là kẻ bị lợi dụng sao!”

Hắn thở dài lẩm bẩm, cho rằng bị thiên ý đối xử bất công so với những xuất chuyển sinh kia.

Tâm tư hậm hực, lườm đậm tàng ý chí thiếu niên nọ còn bày ra bộ dáng tựa hung dữ sẵn sàng liều mạng thôn phệ đối phương.

Một khối linh hồn thể tự đại cuốn chặt tàn hồn ý chí nhưng chưa kịp đắc ý, đã sửng sốt:

“Ý chí thật mạnh”

Hàng loạt hình ảnh ký ức của tàn ý chí thiếu niên nọ hiện lên, như xiềng xích trói lấy linh hồn Y, Y giãy dụa vùng vẫy mấy cũng không thoát nổi, đành để bản thân hoà vào trong nó.

“Thiếu niên này tên gọi Hàn Phi, mười lăm tuổi là phàm nhân bình thường, nhà có phụ mẫu, đại huynh, tiểu muội.

Đại huynh của hắn có tư chất tu luyện đã đầu quân cho binh đoàn ngoài biên cương xa xôi.

Hàn phi tư chất kém cỏi làm nô dịch cho cánh quân địa phương, đổi lấy lương thực giúp đỡ phụ mẫu nuôi tiểu muội.

Nơi này một góc khuất ít người qua lại của Thương Vân Sơn thuộc địa Đông Hoàng thành trong lãnh thổ Tinh Hoàng Vương triều.

Vài hôm trước, hắn được quan binh sai vào khu vực này cắt dược thảo cùng đồng bạn mấy người, trên đường về gặp bầy sói hoang, chúng đã ăn thịt tất cả, bản thân chạy vội trượt ngã xuống vực sâu.”

Mặc dù thoi thóp, đã chết chín phần hắn vẫn không cam, ngay vào lúc mảnh tàn hồn trôi nổi của Hàn Cổ gần như tắt ngúm, đã bị phần ý chí tham sống kia cộng minh.

Hàn Cổ lúc này mới vỡ lẽ:

- Đáng ra ta đã tận diệt là phần ý chí này như chiếc cầu nối dẫn dắt ta vào cơ thể y, bảo bọc.

Kiểu như ngôi miếu rách nát đón người tha hương trong đêm giông bão.

Buông xuống cảnh giác, nhìn thật kĩ hào quang thiếu niên nọ đang sắp tắt, mà linh hồn mình cũng tựa đang tiêu tán.

Một kiếp cường hoành, vượt cấp đối kháng lấy một địch trăm, đã là gì.

Sinh mệnh bản thân, chính mình quản.

Đối mặt hiểm cảnh lần nào không bình thản ứng biến vượt qua.

Lúc này chợt thấy rùng mình, cơ may chuyển sinh quý giá chẳng dễ có được lại sắp vụt tắt trước mắt, vô lực ngăn cản.

Dù không cam cũng chẳng thể nhúc nhích cho dự định thôn phệ ý chí nọ, giành quyền thao túng sinh cơ.

Chợt trong đầu thúc dục ý niệm, hắn phát thệ, đời này sẽ sống dưới thân phận Hàn Phi và thực hiện nguyện ước của y.

Ý chí tàn hồn sắp tắt hàng cổ khẩu khí càng khẩn trương thành tâm phát thệ hơn bản thân hắn là người cố chấp mục tiêu phi thăng còn nóng hổi.

Mấy tiểu gia hoả ám hại sau lưng, hắn còn chưa gõ cho mỗi tên vài cái.

Cứ vậy mà chết không phải phủ Thiên ý cho hắn một cơ duyên sao.

Ý định dung hợp thần hồn xong tìm một cơ thể căn cơ cao đoạt lấy đã không còn là mục tiêu nữa rồi.

Hét khản cả cổ, phần ý chí kia vẫn cứ tắt đi, tâm tư y bàng hoàng muốn sụp đổ.

Chợt phát giác linh hồn thể chính mình không có tiêu tan.

Hàn Cổ thở phào lẩm bẩm:

“Được rồi Hàn Phi, ta thay ngươi bảo quản cơ thể, kiếp này gắn bó chăm sóc gia đình ngươi thật tốt”

- “Hàn Cổ, Hàn Phi” suy cho cùng cũng một cái họ Hàn, biết đâu vạn năm trước, lão tổ của chúng ta, lại cùng một kẻ..

Lắc đầu thở dốc, ráng tìm lý do để an ủi bản thân.

Sau khi thần hồn không thể dung hợp hoàn mỹ hơn, Hàn Phi mới xem tới cảnh vật xung quanh.

Trước đó hắn có cảm giác bầu trời trên đầu hắn khá nhỏ, kiểm tra kỹ kí ức của kiếp trước kiếp này, hắn phát giác nơi này thuộc về Hạ giới.

Mà nơi hắn sinh sống trước kia gọi là Thần giới, mơ hồ trên Thần giới còn có Tiên giới.

Tốc độ tu luyện của hắn tại Thần giới cũng xem là thiên tài, mặc dù chưa đạt đến đỉnh cấp tu vi chạm xiềng xích thế giới, điều kiện sinh hoạt đã thấy khô khan tài nguyên, khó mà nhanh chóng tiến thêm, hắn nghiên cứu trận pháp phi thăng Tiên giới, đang lúc mấu chốt thì bị ám hại.

Những kẻ như hắn, được sinh ra tại Thần giới, kiến thức căn bản về Hạ giới cũng biết không ít.

Theo hiểu biết của kiếp trước trong tinh không vô tận có rất nhiều thế giới, Trong địa phận một Thần Giới có mười Hạ Giới chia theo nhất đẳng đến cửu đẳng, bên trong mỗi nơi vô số tinh cầu, mỗi tinh cầu vài đại lục.

Hạ Giới thứ mười chỉ có chín tinh cầu nằm tách biệt, dùng làm nơi tập luyện cho hài tử sinh ra tại Thần Giới.

Còn nhớ khi hắn tám tuổi đang là học sĩ nho nhỏ, Thần cấp cường giả mở ra truyền tống, hắn từng tham gia một lần, cũng trong lần đó đoạt được "Cổ Thư", một đường tu luyện tiến mạnh, không quay trở lại thêm lần nào nữa.

Hiện tại chưa biết nơi đây là Tinh Cầu nào, thuộc Hạ Giới nào, có thể tìm đến Hạ Giới thứ mười kia ẩn nấp tu luyện, chờ khi Thần Giới mở cửa lịch luyện, không chừng lại có cách trở lên.

So với tu luyện dưới vòm trời linh khí mỏng manh trăm năm chắc gì trở lại đỉnh phong tu vi kiếp trước.

Pháp trận phi thăng cần thiêu đốt đại lượng tài nguyên, tu vi không đủ điều hành triển khai có cũng như không, mỗi tầng thế giới bị bao bọc bởi “Ngũ Hành Bạo Lưu Tinh Không” chuẩn bị chưa tốt, đi đến tương tự tìm chết.

Ngày thường Y chọn cách giải quyết vấn nạn bằng cách rút ngắn quá trình mà đem lại hiệu quả cao.

Gắn bó với thân thể cũng được, trở lại thần giới linh khí nồng đậm, kiến thức thuộc lòng đường bước cũng dễ tu luyện nhanh chóng.

Dù vậy khi xét định mấu chốt, hắn vẫn chọn thực tế, xem tình trạng cơ thể hiện tại trước.

- Tư chất cơ thể thật kém, nếu không sớm chuẩn bị vài thủ đoạn, gặp khi đối đầu hung thú gian xảo, bất lực trở thành bữa ăn của chúng là điều hiển nhiên.

Lục lọi trong trí nhớ vài bộ công pháp cấp thấp cho cấp bậc luyện thể, một hơi phát giác đều là đòi hỏi quá cao so với tư chất hiện tại.

Hắn đành đánh thức mọi ẩn huyệt trên cơ thể, bố trí tiểu trận trên hai tay, lưu vào trận công pháp “Vô Ảnh Chỉ”.

Gọi là tiểu trận vì hắn dễ bày ra, nhưng đây được xem là trận cao giai, Trận Sư thông thường khó lòng mô phỏng.

Trận này dùng để mượn lực như thể ống dẫn, một tay hút vào linh khí thông qua công pháp ở trung tâm, chuyển hoá thành chiêu thức đánh ra từ tay kia.

Loại trận này hắn từng thường xuyên sử dụng như một loại thủ đoạn, kiếp trước trên người hay mang theo nhiều con rối, khi bị địch nhân cao hơn cấp, lẫn số đông truy sát tuỳ ý ném ra trói chân bọn hắn.

Loại trận này cũng sản sinh lực phá hủy với bản thể, tuỳ vào uy lực kích phát mà phản phệ thương thế.

Vậy nên hướng cơ thể bài trí, Y thêm vài điểm “trận thủ” bảo hộ chủ mạch, cũng là bất đắc dĩ mới đem thân mình bày ra “công trận”.

- “Vô Ảnh Chỉ” đúng như cái tên, chiêu xuất vô ảnh kích sát vô tung.

Chỉ lực ám toán nhanh, bất quá dùng trận mượn lực cũng có tổn hại, ta phải nhanh chóng thu thập trân bảo, cường hoá thân thể trước.

Trở lật bàn tay nhìn ngắm, miệng lẩm nhẩm tính toán.

Cùng lục lọi ký ức bản thể, tìm hướng trở về quân doanh, trên đường tiện tay cắt một ít thảo dược trong nhiệm vụ được giao..
« Chương TrướcChương Tiếp »