Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 141: 141: Săn Đêm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một bên ba người Lưu Bình bị một cỗ lực lượng lớn siết chặt, bộ dáng ai nấy nghiến răng gồng gánh, đôi mắt nhắm nghiền mở hờ cũng đem đến khó khắn, đành buông thả thân thể xuôi theo cỗ hấp lực, tâm tư bỡ ngỡ dõi theo.

Lưu Bình nhảy loạn:

"Áp bức này..

có chút quen thuộc?"

Thời Đăng hồi hộp thở mạnh, l*иg ngực bên ngoài căng lên xẹp xuống vội vã:

"Thiêu đốt toàn thân? độc công đoạt mệnh là cảm giác này sao? Ta nghe mấy lão già kể rằng rét lạnh thấu xương, đau đầu tiệt hô hấp, rất nhanh gọn, trước đó còn phải qua vài bước như này sao?"

Hàn Phi bên kia, linh lực chuyển động truyền âm cho cả ba người:

"Tập trung tiêu hóa nguồn lực lượng đó, kẻ nào không vượt qua nổi, chết là tất nhiên."

Ba người nghe qua một lời kinh tâm, nhận thức đây không phải độc dược mà là đại bổ dược tăng cường sinh cơ nồng đậm gấp vạn lần loại Thần Dược bọn hắn bán buôn trước đó.

Tình huống bất ngờ càng thêm nghẹn ngào cảm xúc đối nghịch, lại không dám trễ nãi đồng loạt chìm vào trạng thái tu luyện, nháy mắt mồ hôi ướt sũng toàn thân.

Đằng này Hàn Phi nhắc nhở xong, sắc mặt vẫn tươi tắn cười nói vui vẻ:

- Ha..ha, Liễu Dung..

ngươi thật lợi hại! Ngắn ngủn một đêm đã tu được cảnh giới Đao - Nhân hợp nhất.

Bất quá, chiêu đó còn chưa thuần đến đại thành, nên tìm vài địch nhân để luyện tập thêm.

Liễu Dung phấn khởi đáp:

- Ta nhất định chăm chỉ!

Hàn Phi hứng thú nói tiếp:

- Trong thành chính Đông Hoàng có nhiều chỗ tu luyện tốt, chờ giải quyết xong việc bên này, đưa cả bọn Đan Đồng cùng qua.

Tỉ tê với Liễu Dung, bất giác nhìn qua Hoành Cát Lân hỏi:

- Ngươi không uống sao?

Hoành Cát Lân chậm rãi nâng chén rượu, tâm tư như đang nơi khác.

Hàn Phi nhìn ra thái độ thơ thẫn kia, nhíu mày:

- Ồ, ngươi có việc gì sao?

Hoành Cát Lân đặt chén xuống, bộ dạng ủy khúc, nghiêm túc một lời:

- Hàn thiếu, ta tò mò đám người Lưu Bình cùng ngươi có oán nợ gì sâu nặng?

Hàn Phi thản nhiên:

- Không có!

Hoành Cát Lân sững sờ, trợn mắt kinh hãi tâm tư càng loạn lược kí©h thí©ɧ thói quen suy đoán của hắn vận hành với tốc độ tối đa:

"Kẻ kia trung thành với Y bao nhiêu không rõ, trước mắt ta thấy từ Chiến Đài về đây thái độ tận trung nửa điểm giả cũng không, sau lưng lén lút làm ra sai phạm gì lớn đáng chết đáng tội không đáng nói.

Lúc này Y khẳng khái bảo không thù oán gì, cứ vậy mà tùy ý gϊếŧ đi trung tín sao! Sở thích bậc này cũng quá đáng sợ rồi, không chừng vô duyên vô cớ hắn một kiếm gϊếŧ sạch người bên cạnh không?"

Nghĩ vậy, thoáng rùng mình, lỡ đà thắc mắc ngữ khí chuyển sang bối rối không giấu nổi ức chế, vòng vo chẳng đủ câu:

- Vì gì phải thành ra cớ sự..?

Hàn Phi tít mắt ngửa mặt cười phá lên:

- Ha ha, ngươi vì canh cánh việc này sao!

Hoành Cát Lân nhận thấy mình hỏi quá sâu việc của người khác không đúng lắm, nhưng điệu bộ vô hại của đối phương lại thúc đẩy ham muốn giải đáp của Y, phóng lao theo đà lao, điệu bộ ngượng ngùng:

- Xin Hàn Gia Chủ chỉ giáo!

Hàn Phi nhìn ra phần nào tâm trạng của Y, cười sặc sụa, không đáp lời.

Hoành Cát Lân đầu óc mù mịt, kiên quyết ngóng đợi.

Liễu Dung nhíu mày, mắt lóe hắc quang, quỷ khí tản mác, hắc Đao bên thân nhẹ nhúc nhích.

Hoành Cát Lân thoáng rét lạnh xương sống, tinh quang trong mắt rực rỡ, tỉnh táo hẳn ra.

Hàn Phi vận lực trảo ra khóa ấn đẩy lui quỷ khí trở lại.

Hoành Cát Lân khôi phục khí độ bày lộ áy náy bản thân đã sai, thấp điệu:

- Hàn Gia Chủ là ta quá phận!

Hàn Phi cười "khà khà" chặn tay:

- Không đáng trách.

Bất quá câu trả lời không nằm ở chỗ ta.

Hoành Cát Lân mịt mù ngập trán càng thêm rối.

Cùng lúc từ chỗ ba người kia tản ra một cỗ dư ba, dẫn dắt chú ý bên này.

Toàn thân đám người Lưu Bình phát sáng, tích đậm lại đỉnh đầu bắn lên quang trụ, chớp mắt ánh sáng khép lại, bọn hắn thở ra ngụm lớn hắc khí.

Lại lần lượt tiến đến trước mặt Hàn Phi bày ra bộ dạng bán quỳ lễ kính.

Lưu Bình tròng mắt ướŧ áŧ:

- Đa tạ Chủ Công chiếu cố bọn ta!

Lã Vọng phấn khởi:

- Tạ Hàn thiếu thu nhận.

Thời Đăng xấu hổ:

- Hàn thiếu, khí độ cao nhân.

Trước đó ta thật lỗ mãng, một lời khó nói hết cảm kích, từ nay Lưu Bình đối với ngươi thế nào, bọn ta cùng theo một lối.

Hàn Phi ra hiệu cho bọn hắn thu lễ, vê cằm xem xét tu vi đối phương một lượt:

"Nhập Đạo Cảnh tầng một sơ kì, còn quá thấp, có lẽ bọn hắn gặp rào cản quá lớn đã lâu không kiên cường tu luyện."

Gật gù, xuất ra mười lăm bình Thần Dược cấp hai, chậm rãi dặn:

- Người nhà không cần để ý tiểu tiết, trước đó nhìn ra thực lực các ngươi dẫm chân tại chỗ đã lâu không chừng bận bịu cơm áo đến căn bản tu dưỡng cũng quên mất.

Nói là độc dược cho các ngươi thả lỏng tâm tư không còn đặt nặng vấn đề thường nhật, buông xuống truy cầu tài phú, thoáng đãng tinh thần dễ tập trung hơn.

- Lúc này lực lượng các vị chưa ổn định, mỗi người liệu lượng dùng thêm năm bình.

Ba người thấu tỏ trước sau nể càng thêm phục, nghiêm chỉnh làm theo hướng dẫn, nhập định một bên.

Hoành Cát Lân chết lặng, trong tâm không ngừng tự trách:

"Là ta đã quá sai rồi, sao ta lại đi lấy dạ thấp hèn đo trí người cao minh..

Đây rõ ràng là Thần Dược từng làm điên đảo Tụ Bảo Các, Luyện Khí Cảnh cửu tầng dụng một bình tăng 90% tỉ lệ đột phá.

Sao ta lại ngu ngốc đến thế, xét người có mặt bình còn lại không phải ta đủ tư cách nhất sao! Lúc này còn cơ may kia không? Sự tình đến tai Gia Gia thì ta xong đời..

ày.."

Đang muốn tự vả mặt mình vài cái cho bớt thẹn.

Liễu Dung thình lình đi đến bên cạnh, ôm quyền nhã nhặn:

- Hoành huynh, khi nãy ta hơi thất lễ, không làm chủ được cảm xúc..

Hoành Cát Lân định thần, lắc đầu:

- Liễu huynh đệ, ngươi không sai.

Là ta không đúng.

Lại hướng Hàn Phi gấp gáp muốn nhận lỗi, mặt không đủ dày để nhất thời điều đến ngôn ngữ:

- Hàn gia chủ, ta..

ta..

Hàn Phi phì cười, chặn lời:

- Chuyện nhỏ không đáng nhắc, bình còn lại ta biếu Hoành Các Chủ, tạm nhờ ngươi bảo quản trước vậy.

Hoành Cát Lân xấu hổ cực điểm:

"Biếu gia gia chính là cho ta, nhưng không trực tiếp nói là cho ta, vì ta đã mất tư cách nhận rồi.

Hành động này vừa để phạt ta, nếu là cho ta, ta tùy ý hấp thụ bây giờ cũng được, lời đi theo ý kia, không chừng tới tai gia gia..

thời gian ta phải đợi còn kéo dài ra không biết bao nhiêu."

Y thấp điệu hành lễ thay mặt người nhà bái tạ qua.

Bọn hắn tiếp tục thưởng tửu luận đàm như chưa có xảy ra chuyện gì khó xử với nhau.

Hoành Cát Lân càng thêm thu liễm trước Hàn Phi mấy bậc.

Bộ dạng ngay từ đầu là thích thể hiện, chứng minh thực lực, lúc này chỉ có khiêm tốn học tập, cẩn trọng cư xử.

Thời gian nửa nén nhang sau, ba người nọ cố định tu vi ở mức Nhập Đạo Cảnh tầng một trung kì, vươn vai giãn bắp thẳng gân một nhịp liền xác nhập đánh chén, Hoành Cát Lân càng thêm nhìn ra, đám người Hàn Phi không xem nặng tiểu tiết như các nơi khác, việc nào ra việc đó là có thật, dường như vừa rồi không có từng xảy ra chuyện gì tác động đến cảm xúc cá nhân từng người nói riêng.

Bọn hắn sảng khoái đàm luận, ngữ khí đối đãi cũng không quá vai vế chủ công thuộc hạ gì.

Vô tư cụng chén cười nói ồn ào còn có cảnh trêu ghẹo lẫn nhau, kẻ đen mặt cả bọn cười chế giễu, giống như tại vị trí hậu viện này người có mặt gần gũi thân thiết lẫn nhau.

Hàn Phi hỏi đến lão niên trong bàn:

- Lã thúc, theo ngươi sự việc hôm nay sẽ dẫn đến ồn ào gì từ Phàn Gia lẫn Quy Gia?

Lã Vọng thoáng ngẫm nghĩ liền đáp:

- Bẩm, ta e bọn hắn đêm nay sẽ không nằm yên, hai nhà này chắc chắn sẽ cho người đến đây quấy phá.

Trước đó ta đã căn dặn thủ hạ gia tăng thủ vệ cho kho hàng.

Hàn Phi tán dương:

- Lã thúc thật chu đáo.

Lưu Bình một bên nói vào:

- E là còn lợi dụng đêm đến gϊếŧ người, Chủ Công nên cẩn thẩn chút.

Hàn Phi cười, đáp:

- Ta muốn nhờ các ngươi bảo hộ mấy tiểu tử bên trong, bọn hắn cần hai hôm yên tĩnh tu luyện.

Lưu Bình chắc giọng:

- Là việc bọn ta phải làm.

Thời Đăng đứng phắt dậy:

- Để ta gọi thêm người đến.

Lã Vọng nhắc nhở:

- Ngươi tìm những tên giỏi ẩn nấp đánh lén, ta có việc xắp đặt.

Hàn Phi quay lưng bộ dáng muốn đi nghỉ ngơi, kèm lời:

- Các ngươi bố trí mai phục kế đó thay ta bảo hộ mấy tên kia.

Cả bọn đồng thuận, ai làm việc nấy, tranh thủ tản ra.

Hoành Cát Lân níu giọng:

- Hàn thiếu, ta muốn ở lại chỗ này bảo hộ Đan huynh đệ.

Hàn Phi gật đầu, lại thoáng nghĩ:

"Hoành Cát Lân thông minh nhanh nhạy, chỉ là hơi thiếu nhẫn nại.

Bất quá hắn với Đan Đồng khá hợp nhau, hành xử không có nửa điểm dối trá, cũng đáng để chiếu cố một chút."

Hàn Phi chưa mấy yên tâm về ẩn bài của đối phương sẽ đem ra đánh úp, liền lấy ra năm thanh kiếm có khảm "Nhị Hợp Phong Bạo Trận" căn dặn:

- Ba phần áo giáp nhờ Lưu thúc thu vào đợi phát cho đám tiểu tử kia, mấy bộ binh khí này bên trong chứa đựng Phong - Hỏa năng lượng, kích hoạt bằng cách tác động va chạm lực đồng thời ném vào địch nhân, một lần bạo phát diệt Nhập Đạo Cảnh tầng ba.

- Các vị có mặt mỗi người nhận một thanh làm thủ đoạn hậu chiêu.

Lưu Bình, Lã Vọng trợn mắt chẳng biết có phải thói quen toan tính củi gạo tác động không, mà đồng dạng thoáng qua tâm tư suy tính xem thanh kiếm này đem bán đi sẽ thu về bao nhiêu, lại dùng số tài nguyên thu về, mang đổi sẽ được những gì.

Hoành Cát Lân động dung:

"Ta cũng có phần sao? ày..

sau lần này phải báo với ông nội, hồi báo Y thật tốt..

bằng không đêm về ta ngủ cũng không thẳng giấc."

Ba người lần lượt nhận lấy đồng dạng phấn khởi, Lưu Bình ngượng ngùng:

- Chủ Công vật này quá quý giá, ta tạm giữ khi ngươi cần sẽ đưa lại.

Hàn Phi cười nhẹ:

- Ta từ một cao nhân đổi ra được các vị giữ lấy lúc nguy cấp bảo toàn đường lui, với ta không có tác dụng.

- Bất quá đừng để lộ ra bên ngoài dễ dẫn đến tranh đoạt.

Xong việc Y đến gian phòng sau hậu Viện, Liễu Dung ôm Đao hộ pháp ngoài cửa.

Hàn Phi lấy ra hai mươi bốn viên ngọc thạch cấp 3 khảm lên Tráo Trận thúc dục cổ chú, 24 mảnh hóa thành lưu quang tìm đến từng vị trí khác biệt trong Đình Viện lặng sâu xuống đất 20 thước.

Hắn điểm đến Trận Bàn trên tay "Ngăn Không Mẫu Tử" đại Tráo hình thành, bao trùm cả Đình Viện vào trong, Tử Tráo chụp lên gian phòng đám Đan Đồng đang tu luyện.

Y nhậm tính:

"Trận này tinh diệu ở chỗ trong vòng trăm dặm thông qua Trận Bàn có thể thấy được toàn diện bên trong Đình Viện.

Ngoài ra còn được truyền âm tùy ý trong khu vực đó".

Lưu Bình, Lã Vọng bất ngờ phát giác một tấm màn trong suốt từ dưới đất chui ra, cả hai chấn động:

- Đây là cái gì..?

Hoành Cát Lân cười mỉm bởi hắn từng thấy qua.

Thời Đăng dẫn đến gần trăm thuộc hạ thân tín, thấy một màn lạ, ngơ ngác vào hỏi.

Hàn Phi điểm Trận Bàn mở ra thêm một cái Tử Tráo bọc lấy bốn người bọn hắn, truyền lời vào trong:

"Các vị chớ kích động đây là bảo vật tổ truyền nhà ta vừa kích hoạt qua bảo vệ Đình Viện tránh bị dò xét bởi linh lực của Cường giả cấp bậc Đại Đạo Cảnh trở lại, mọi người bên trong không bị ảnh hưởng bởi ồn nào bên ngoài, rất là an tĩnh."

Lời Hàn Phi dứt, Tử Tráo thu lại.

Đám Lưu Bình thở ra một hơi, tiếp tục công việc.

Gia cố Giới Chỉ "Vạn Kiếm Loạn Sơn Hà" tổng cộng bên trong chứa 5.000 thanh Phàm Kiếm lực công sát Luyện Khí Cảnh tầng hai.

Ba mươi thanh hạ phẩm Ngân Khí tương đương đối đầu Luyện Khí Cảnh tầng tám, cưỡng chế cho thêm ba thanh Ngân Khí trung phẩm tỉ lệ diệt sát Luyện Khí Cảnh tầng chín.

Yên tâm phần nào khi đối đầu địch nhân số lượng lớn.

Giờ Hợi u tĩnh, đô thị sầm uất cũng đã xuống đèn, Lầu Các chỉ còn lại vài bóng người đơn lẻ.

Hàn Phi, Liễu Dung hai thân hắc bào trùm kín mặt vun vυ"t đi trong đêm, đến một ngã rẽ lớn thì dừng lại.

Hàn Phi nhỏ giọng: - Quy Gia.

Một trước một sau, hai hắc y thoăn thoắt mất dạng trong bóng tối..
« Chương TrướcChương Tiếp »