Từ khi đầu tư thất bại, công ty người mẫu rơi vào hoàn cảnh thiếu vốn tới nay, một tuần bảy ngày là đủ bảy ngày Từ Thanh Thanh không về nhà.
Nếu nói trước đây chuyện hôn nhân là do người nhà thúc giục thì hiện tại, bản thân cô bắt đầu giục mình kết hôn.
Vì có kết hôn mới mong có của hồi môn.
Ba Từ Thanh Thanh tay trắng dựng nghiệp, xuất thân chân đất, quan niệm đơn giản, hôn nhân con trai hay con gái đều quan trọng như nhau, đều là trách nhiệm của ông.
Từ Thanh Thanh sống đến năm hai mươi lăm tuổi là đúng hai mươi lăm năm đối nghịch gia đình, mười tuổi ra nước ngoài du học, về nước vẫn là gái hư.
Thích sống buông thả nhưng thả có chừng mực, bằng bản lĩnh của mình, bản thân không bị bất kì ai quản thúc.
Cho đến khi… Từ Thanh Thanh làm ăn thất bại.
Nghĩ tới nghĩ lui, người có thể chi tiền giúp cô vượt qua quãng thời gian khó khăn này chính là ba cô, điều kiện: đương sự chịu kết hôn.
Từ Thanh Thanh đồng ý kết hôn, thậm chí từng có ý định gả đại, miễn có của hồi môn là được.
Ngặt nổi mắt cô không cho phép.
Thân là nhϊếp ảnh gia thời trang nổi tiếng, Từ Thanh Thanh có quyền đam mê cái đẹp, nhan sắc là điều kiện tiên quyết, tuyệt đối không thể tùy tiện.
Sự thật chứng minh, lấy địa vị vững chắc của nhà họ Từ, giới nhà giàu mới nổi không nằm trong tầm ngắm của họ, gia đình cô toàn giới thiệu tinh anh tài hoa, tương lai không làm quan chức thì cũng làm quân nhân, không làm quân nhân thì cũng làm giáo sư học cao hiểu rộng.
Thật đáng tiếc khi tất cả họ đều được chọn theo tiêu chuẩn thế hệ trước.
Trong mắt ba cô, ngoài năng lực còn phải làm tốt vai trò của một người đàn ông thực thụ, có như vậy mới mang lại hạnh phúc cho con mình.
Trong mắt Từ Thanh Thanh, định nghĩa ‘hạnh phúc’ hoàn toàn trái ngược, sự cách biệt tư tưởng giữa hai cha con còn sâu hơn rãnh Mariana.
Tỷ như cha cô chưa bao giờ lo nghĩ cho cuộc sống ‘tính phúc’ của con gái. (*Tính phúc = T*nh d*c)
Thế mới nói, chỉ có người mai mối là thông minh hiểu ý, lựa đối tượng cho Từ Thanh Thanh thì phải lựa chỗ ‘ở giữa’ trước.
Ngay lúc sắp mù mắt với đống đàn ông thì mọi chuyện dần biến chuyển.
Diệp Cảnh Trình xuất hiện.
Thật ra đây là đối tượng mẹ kế giới thiệu cho cô em gái, sau đó chuyển qua Từ Thanh Thanh, Từ Thanh Thanh từ chối, cô không tin ‘ý tốt’ của bà mẹ kế này. Tuy gu thẩm mỹ ba cô có vấn đề nhưng ông biết nhìn người, còn mẹ kế… bà ta chỉ nhìn vào ví đối phương.
Nhà họ Diệp nổi tiếng giàu có, Diệp Cảnh Trình lại là con trai độc nhất, ví tiền khỏi nói cũng biết dày cỡ nào.
Những thứ khác tạm không bàn tới.
Bạn bè Từ Thanh Thanh khuyên nhủ hết lời: ‘’Còn lưỡng lự gì nữa, thứ cậu để ý nhất không phải là gương mặt và vóc người sao, mình nói cậu nghe, Diệp đại thiếu gia siêu đẹp trai, cao 1m88 khuyến mãi thêm 8 múi cơ.’’
‘’Thật không?’’
‘’Thật, lỡ lần này là không tìm được người thứ hai đâu.’’
‘’Có lý, vừa hay mình đang rảnh.’’
Cởi mở là ưu điểm lớn nhất của Từ Thanh Thanh, gặp khó khăn vẫn lạc quan tìm cách giải quyết vấn đề là ưu điểm thứ hai.
Ngày hẹn gặp Diệp Cảnh Trình, Từ Thanh Thanh chỉ định ‘rửa mắt’ cho biết, suốt nửa tháng rửa đi rửa lại, cô thấy ba toàn chọn mấy thanh niên nhan sắc tàm tạm.
Lần này được hay không, kỳ thực cô không quan tâm, nhà họ Diệp là gia tộc lâu đời, gả qua đó khác gì dấn thân vào cửa nhà giàu thâm sâu như biển.
Từ đây tự do là người qua đường.
Buôn bán lỗ lã, cô không ngốc.
Do đó Từ Thanh Thanh quyết định hẹn đối phương ở câu lạc bộ thể hình tích hợp cùng khu bơi lội.
Mục đích là muốn xem đối tượng có thần thánh như lời đồn không.
Bàn về áp lực lập gia đình, Diệp Cảnh Trình chẳng kém gì Từ Thanh Thanh.
Mắt thấy Diệp Cảnh Trình đã bước sang tuổi 27, sắp ngót nghét 30 mà vẫn chưa thấy bóng dáng người thừa kế đâu nên Diệp đại thiếu gia nghiễm nhiên trở thành đối tượng được chăm sóc đặc biệt.
Nhưng khó ở chỗ, Diệp Cảnh Trình quá cứng đầu, ai nói mặc ai, *** vô dụng, dụ dỗ vô dụng, sắc đẹp cũng vô dụng nốt.
Từ danh môn thục nữ, thiên kim nhà giàu, tiểu thư cành vàng lá ngọc đến con gái Rượu, minh tinh tuyến mười tám, hot girl mạng – không một ai lay động được anh, đã vậy còn đưa ra những yêu cầu ngoài sức tưởng tượng, điển hình như người xem mắt phải tuổi Thân chẳng hạn.
Nhà họ Diệp không ngại anh đòi hỏi, họ chỉ ngại anh không đòi hỏi, muốn tuổi Thân thì tuổi Thân, Pu"ng tay một cái là có ngay mười người tuổi Thân cho anh chọn.
Kết quả Diệp Cảnh Trình xem xong tháng sinh, mười người rớt hết mười người.
Ba Diệp tức giận đòi bóp chết con mình: ‘’Rốt cuộc ý con là sao, con nói đi? Con một hai bắt ba tìm người tuổi Thân cho con, vậy ba hỏi con, có ai trong số họ không thuộc tuổi Thân không?’’
Diệp Cảnh Trình đáp: ‘’Tuổi Thân chưa đủ, bọn họ toàn sinh tháng một hai ba, bốn bảy tám chín, con cần người sinh tháng năm.’’
Ba Diệp: ‘’…’’
Dìm chết thằng nhóc này là vừa.
Mẹ Diệp không bỏ cuộc, đừng nói tháng năm, dù là mỹ nữ hạ phàm, bà cũng lôi tới trước mặt con trai cho bằng được.
‘’Con đồng ý coi mắt nếu đối tượng tuổi Thân, sinh tháng năm đúng không?’’
‘’Vâng.’’
Diệp Cảnh Trình nói xong, hôm sau liền có bảy tám cô gái sinh tháng năm để anh coi mắt, đáng tiếc mọi chuyện vẫn không đâu vào đâu, Từ Thanh Thanh là người thứ chín.
Đồng thời là người đầu tiên chọn điểm hẹn ở bể bơi.
Nhìn bóng dáng mỹ miều dưới bể bơi, Diệp Cảnh Trình chẳng buồn nhấc mắt, lòng thầm nghĩ: Nhà anh thật khéo chọn đối tượng nhưng kết hôn thì mơ đi, đừng nói mặc áo tắm, có cởi sạch cũng vô dụng.
Ngờ đâu thói đời bạc bẽo, chưa gì đã tự vả mặt.
Cô gái ngoài người khỏi bể bơi, tóc ngắn cá tính, chiều cao tầm trung, tỉ lệ hài hòa, vóc người thon thả.
Cô cầm khăn lau tóc, gương mặt thanh thuần, mắt nai to tròn, đôi môi phấn hồng, hệt như em bé.
Đặc biệt là đôi mắt trong veo như không hề có sự phòng bị.
Diệp Cảnh Trình ngây ngẩn, có đánh chết cũng không tin cô gái này lại cầm tinh con khỉ.
Là ai giới thiệu cho anh vậy, cầm thú!
Đương lúc Diệp Cảnh Trình còn đang ngây ngẩn, đối phương đột nhiên cất giọng, miệng ngân nga khúc hát không tên.
Giai điệu quen thuộc.
Chôn sâu nơi ký ức xa xôi.
Từ Thanh Thanh đắm mình trong thế giới riêng, hát gần hết bài mới phát hiện bể bơi có người, một anh chàng đẹp trai cao ráo.
Anh ta mặc quần tây áo sơ mi, chắc vừa xong việc là tới đây ngay nên chỉ cởϊ áσ khoác chứ không thay đồ.
Tuy cách ăn mặc không hợp hoàn cảnh nhưng khí chất lại không chê vào đâu được, vóc người cao gầy rắn rỏi, cơ ngực căng chặt sau lớp áo mỏng, sống lưng thẳng thớm, đôi chân dài hoàn mỹ, nếu chịu đổi đồ thì quả là kiệt tác của tạo hóa.
Vóc dáng rất quan trọng.
Nhưng khí chất mới là thứ quan trọng hơn hết.
Từ Thanh Thanh mắc bệnh nghề nghiệp, nhìn chăm chăm vài giây thì bị chủ nhân nó cắt ngang: ‘’Cô Từ, cô nhìn đủ chưa?’’
Từ Thanh Thanh chuyển mắt lên mặt đối phương, hừm, nhan sắc khá đấy.
Làn da lúa mạch, đôi mắt sắc sảo, từ trán, đuôi lông mày, mi tâm, sống mũi, đôi môi, tất cả đều có nét đặc trưng riêng.
Loại hình kiểu này thường cho người ta cảm giác bình dị gần gũi, nhưng đặt trong trường hợp đối phương, chúng lại mang hơi hướng bất cần.
Hai mắt Từ Thanh Thanh phát sáng: ‘’Có nhã hứng ăn trưa với tôi không?’’
Diệp Cảnh Trình mỉm cười, độ cong như vầng trăng khuyết: ‘’Mỗi lần cô Từ coi mắt thường không ăn trưa sao?”
Từ Thanh Thanh hớ người: ‘’Anh là Diệp Cảnh Trình? Xin lỗi, trí nhớ tôi kém quá.’’
Từ Thanh Thanh vỗ trán, đúng là hồ đồ, không phải cô chưa từng xem ảnh Diệp Cảnh Trình, nhưng ảnh chụp và ngoài đời là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa tên công tử nhà giàu này thường xuất hiện dưới ống kính của các tay săn ảnh, bởi thế giá trị nhan sắc chỉ còn một nửa.
Diệp Cảnh Trình nhìn cô bé vỗ trán giậm chân mà chỉ thấy đáng yêu không tả, nếu đổi lại là cô gái khác, hẳn anh đã nghĩ cô ta đang ra vẻ đơn thuần.
Lúc trước anh không có hứng thú với lolita, nhưng giờ nên suy nghĩ lại.
‘’Đúng rồi, bài hát đó cô nghe ở đâu vậy?’’
‘’Bài đó?’’
Từ Thanh Thanh mặc áo choàng tắm, nghĩ rồi đáp: ‘’À, ý anh là bài dân ca của người Ma Thoa(*)? Mẹ tôi dạy, hay không?’’ (*một nhóm dân tộc nhỏ sống ở tỉnh Vân Nam và Tứ Xuyên)
Diệp Cảnh Trình nhíu mày: ‘’Tôi thấy không giống bài ca dao dân tộc.’’
Từ Thanh Thanh cười híp mắt: ‘’Anh Diệp thật biết nhìn hàng, bài này vốn là bài dân ca thất truyền.’’
Diệp Cảnh Trình không thích quanh co, anh hỏi thẳng: ‘’Cô Từ, thứ lỗi tôi mạo muội nhưng tôi có thể biết mẹ cô đã học nó ở đâu không?’’
Quay ngoắt thái độ, tò mò thấy rõ.
Từ Thanh Thanh trừng mắt: ‘’Nếu anh muốn biết thì hai ta thử bơi đua một trận, nếu anh thắng, tôi sẽ nói.’’
Gặp người khác chắc chẳng ai lại đồng ý trước lời thách thức vô cớ, đã vậy lời thách thức ấy còn đến từ một cô gái mới quen, nhưng Diệp Cảnh Trình không phải ‘người khác’ bởi bản thân anh là người thích chơi trò cảm giác mạnh.
Diệp Cảnh Trình gật đầu.
Anh nhờ trợ lấy lấy quần bơi, chốc lát sau, khu trung tâm bơi lội xuất hiện một người đàn ông ngực trần, chân nổi cơ(*), trông vô cùng mát mắt. (*Cơ trong cơ bắp)
Từ Thanh Thanh nổi lên mặt hồ, miệng huýt sáo.
Diệp Cảnh Trình bước tới, buồn cười nhìn cô: ‘’Tiểu quỷ, rốt cuộc cô bao nhiêu tuổi vậy?’’
Từ Thanh Thanh hất nước lên mặt anh: ‘’Anh mới là tiểu quỷ, muốn biết tôi nhiêu tuổi chứ gì? Thắng tôi đi rồi tôi sẽ nói cho anh biết.’’
Trời sinh đàn ông đã có tính chinh phục.
Huống hồ Diệp Cảnh Trình vốn hiếu thắng, anh cho người kéo dãy phân cách, từ cuộc hẹn hò bất ngờ biến thành cuộc thi bơi.
Cuối cùng, người thắng là Diệp Cảnh Trình.
Tuy Từ Thanh Thanh không vui nhưng thua thì phải nhận, Diệp Cảnh Trình hỏi gì đáp đó, thấm thoát đã nói hơn nửa tiếng.
‘’Mẹ cô tự sáng tác?”
‘’Ừ.’’
‘’Mẹ cô có con gái nào khác không?”
‘’Không có, tôi đã nói một trăm lần rồi.’’
Từ Thanh Thanh rát họng: ‘’Sao anh quan tâm mẹ tôi quá vậy? Nếu mẹ tôi không mất sớm, tôi còn tưởng anh đang theo đuổi bà ấy đấy.’’
Diệp Cảnh Trình lắc đầu: ‘’Đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ý này.’’
Từ Thanh Thanh chỉ buột miệng nói giỡn, ngồi một hồi cũng sắp tới giờ ăn trưa: ‘’Thôi tôi đi nhé, tạm biệt.’’
Diệp Cảnh Trình nhìn đồng hồ, không hiểu sao anh lại không muốn đối phương về sớm.
‘’Hay chúng ta đi ăn không?’’
‘’Ok, đúng lúc tôi đang đói.’’
Từ Thanh Thanh và Diệp Cảnh Trình rời câu lạc bộ, hai người bước lên xe, tài xế và trợ lý ngồi đợi bên trong.
Một chiếc Maybach lỗi thời.
Bèo bọt!
Từ Thanh Thanh liếc nhìn: ‘’Ngồi xe tôi đi, chẳng phải anh có hứng với văn hóa người Ma Thoa sao, tôi dẫn anh ăn món đặc sản!’’
‘’Được.’’
Cứ ngỡ tiểu thư xuất thân danh giá như Từ Thanh Thanh sẽ lái một chiếc siêu xe xứng tầm, nào ngờ cô lại lái chiếc Suzuki.
Suzuki Jimny.(1)
Xe này có thiết kế dễ thương, nhỏ gọn và vuông vức, giá cũng không mắc, tầm khoảng hai ba chục vạn. (*Từ 650 đến hơn 1 tỷ)
Tuy nhỏ bé nhưng hiệu suất off-road(*) rất đáng nể, hiệu suất càng cao thì càng thể hiện được trình độ của người lái. (*Cụm từ dùng để chỉ những loại xe chuyên lái trên địa hình hiểm trở, chồng chềnh, kém bằng phẳng)
Tiểu thư nhà họ Từ giỏi đến thế ư?
Thấy Diệp Cảnh Trình ngạc nhiên, Từ Thanh Thanh thầm than, quả nhiên chiếc xe này không lọt mắt anh ta, cô cười bảo: ‘’Chấp nhận ngồi đi.’’
Diệp Cảnh Trình ngồi ghế phó lái: ‘’Gu cô lạ thật.’’
‘’Quá khen, nói không sợ anh cười chứ gần đây tôi đang thiếu tiền nên xe gán nợ hết rồi, ba tôi không cứu tôi nữa, tôi sắp đi bộ rồi.’’
Tính cách hào sảng của Từ Thanh Thanh khiến Diệp Cảnh Trình cảm thấy thoải mái, thành ra cuộc trò chuyện có vẻ cởi mở hơn.
‘’Cô Từ làm nghề gì?’’
‘’Tôi ư? Nhϊếp ảnh gia, anh Diệp thích chụp hình không, để hôm nào tôi chụp cho anh vài tấm.’’
Từ Thanh Thanh vừa lái xe vừa chớp mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, mỗi lần chớp mắt là bao lần linh động đáng yêu.
Nhưng vì biết tuổi thật của cô nên anh đỡ tội lỗi, thậm chí còn dần cảm được sức hấp dẫn của đối phương.
Lúc hai người dùng bữa, sức hấp dẫn ấy lại càng đẩy lêи đỉиɦ điểm.
Từ Thanh Thanh dẫn Diệp Cảnh Trình tới một quán ăn hẻo lánh ở vùng ngoại ô, thời điểm hai người cầm nĩa, vầng trăng đã treo cao.
Khắp nơi vang tiếng ve kêu.
Quán này chuyên phục vụ các món Vân Nam, đầu bếp là người Ma Thoa chính gốc. Có thịt muối(2), có R*ợ*u ngon, hai người ăn uống no say, cùng thảo luận phong tục văn hóa của người Ma Thoa.
‘’Ở Ma Thoa, có người từng kết hôn nhiều lần, có người cả đời chỉ kết hôn một lần nhưng cũng có người chọn sống độc thân nên mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên.’’
‘’Nghe nói bộ tộc Ma Thoa vẫn giữ chế độ hôn nhân mẫu hệ(*), nam nữ bình đẳng, nghiêm túc mà nói, hôn nhân thời nay còn không tự do bằng hôn nhân của người Ma Thoa.’’ (*Đàn ông không được coi trọng mà chỉ những người phụ nữ mới có quyền quán xuyến, cai quản mọi chuyện)
‘’Không sai, mặc dù với một số người, hôn nhân chỉ mang ý nghĩa tạm bợ.’’
‘’Xem ra cô thích kiểu hôn nhân tạm bợ.’’
Diệp Cảnh Trình cười giễu, Từ Thanh Thanh không phủ nhận: ‘’Thế thì đã sao? Tốt nhất là không nên có khái niệm ràng buộc nhau.’’
Diệp Cảnh Trình cụng ly: ‘’Cô nói đúng, tình cảm tuy đáng quý nhưng tự do vẫn quan trọng hơn.’’
Từ Thanh Thanh cười cong mắt, tựa như ánh trăng non ngoài kia, rực rỡ sáng ngời.
Diệp Cảnh Trình thất thần.
Cảm giác quen thuộc chợt dấy lên.
Từ Thanh Thanh mang nửa dòng máu người Ma Thoa, mẹ và ba kết hôn, bẵng đi một thời gian, ba cô ra nước ngoài lập nghiệp, còn mẹ tái hôn với người đàn ông khác.
Hai người đều có gia đình riêng, coi như tôn trọng lẫn nhau.
Sau này mẹ Từ Thanh Thanh qua đời vì căn bệnh cấp tính, lúc đó Từ Thanh Thanh mới bảy tám tuổi đã theo ba về thành phố, từ vùng cao xuống thành phố không khác gì con nhóc nhà quê: ‘’Giờ ngẫm lại, cuộc sống ở vùng cao vẫn thoải mái hơn, không quan trọng bầu trời là gì, thật vui biết bao!’’
Diệp Cảnh Trình cũng cảm thấy vậy: ‘’Đúng là rất vui.’’
‘’Anh từng ở đó?’’
‘’Ừ, nhưng lâu lắm rồi.’’
‘’Thật không, để tôi kiểm tra mới được… Anh biết thật hả, không phải chứ, cái này cũng biết, không được không được, tôi phải hỏi lại.’’
Từ Thanh Thanh những tưởng hạng công tử ăn chơi như Diệp Cảnh Trình nhiều nhất chỉ biết đi du lịch, nào ngờ anh ta lại hiểu rõ tới vậy.
Không khác người địa phương là bao.
Từ Thanh Thanh càng hỏi, mắt Diệp Cảnh Trình càng rung rinh, từ tìm tòi nghiên cứu dần trở nên âm trầm nóng rực.
Không biết có phải do Rượu thúc đẩy không mà hai người nói chuyện rất hợp ý nhau, cả buổi tối vang vọng tiếng cười đùa.
Xúc cảm ngập ngừng nhen nhóm trong tim, thỉnh thoảng giao tiếp bằng ánh mắt, va chạm là nổ lửa, men Rượu mê say lòng người.
Từ Thanh Thanh và Diệp Cảnh Trình nồng mùi Rượu, không thể tự về.
Cũng lười về.
Từ Thanh Thanh quen chủ quán nên mượn đỡ chỗ ngủ, không có giường dư nhưng cô chẳng câu nệ chút chuyện vặt vãnh đó.
Từ Thanh Thanh lên giường là ngủ luôn, mỗi Diệp Cảnh Trình là trằn trọc trở mình, mãi không ngủ được.
Anh xoay người nhìn chằm gương mặt non nớt của ai kia, tim ngứa ngái như bị kiến bò.
Cuối cùng, Diệp Cảnh Trình quyết định gọi Bùi Tứ Trăn.
‘’Nhờ cậu giúp một chuyện.’’
‘’Chuyện gì?’’
‘’Nhóm người lúc trước cậu dùng tìm vợ còn không, cho tôi mượn.’’
Bọn họ đã làm việc cho Bùi Tứ Trăn bảy năm, năng lực làm việc đương nhiên không có gì bàn cãi, khả năng điều tra vô cùng chuyên nghiệp, dù trước đây Diệp Cảnh Trình không cho là vậy.
Một ngôi sao lớn như Đổng Từ lại phải mất bảy năm tìm kiếm.
Không biết nên trách bọn họ vô dụng hay nên khen trình độ che giấu của Đổng Từ quá lợi hại.
Đầu dây nghe giọng nam trầm ***c cất tiếng, tuy lạnh lùng nhưng thoáng ý cười, xem ra tâm trạng không tệ: ‘’Cậu cũng tìm vợ?’’
Diệp Cảnh Trình nhìn người nằm bên cạnh, lúc ngủ miệng hơi hé, hệt như trẻ con mới sinh, tim anh mềm nhũn.
Anh nhẹ giọng đáp: ‘’Này, có tốn kém bao nhiêu đâu.’’
Mượn người xong, Diệp Cảnh Trình vẫn không ngủ được, tính ra không cần thiết phải điều tra, dù gì anh vẫn tin vào trực giác bản thân.
Ngay khi Diệp Cảnh Trình cảm thấy Chúa đã bắt đầu ban phước lành thì bỗng có bất ngờ.
Khung giường chật chội, hai người nằm chen nhau trong căn phòng nóng bức, Từ Thanh Thanh mơ màng thức giấc, tay kéo cổ áo: ‘’Nước…’’
Diệp Cảnh Trình đứng dậy lấy nước.
Nói thật, Diệp Cảnh Trình từng qua lại với rất nhiều phụ nữ nhưng không một ai dám mở miệng bắt anh phục vụ.
Có lẽ Từ Thanh Thanh là ngoại lệ duy nhất.
Từ Thanh Thanh cũng xem Diệp Cảnh Trình là ngoại lệ, chí ít anh không giống những đối tượng mà cô từng hẹn hò, chí ít tối ngủ không cần tắt đèn…
Đối phương vừa đưa nước, Từ Thanh Thanh vội uống ừng ực, đôi mắt lim dim nhìn người đàn ông trước mặt.
Đẹp trai quá.
Đám bạn cô nói không sai, nhan sắc của vị Diệp thiếu gia này quả đúng như lời đồn.
Từ Thanh Thanh là dân kinh doanh, quen nhìn tuấn nam mỹ nữ nhưng chưa từng thấy ai có khí chất đặc biệt như Diệp Cảnh Trình.
Uống nước xong, Từ Thanh Thanh trả ly, Diệp Cảnh Trình giơ tay đón, vô tình chạm trúng tay cô.
Da thịt mềm mại, dòng diện xẹt ngang.
Men say khiến Từ Thanh Thanh giật nảy.
Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Cảnh Trình, miệng nở nụ cười nghịch ngợm: ‘’Ở Ma Thoa, anh biết hành động này có nghĩa là gì không?’’
Diệp Cảnh Trình không hiểu ý cô, cho đến khi đọc được nguồn nhiệt nóng rực trong mắt đối phương mới sững nhớ điều này mang nghĩa họ đang tán tỉnh nhau và sắp tiến tới chuyện hôn nhân.
Bầu không khí xung quanh nóng dần, nóng đến mức tim đập chân run.
Hơi thở hòa quyện.
Đương nhiên anh có thể giải thích, nhưng anh không muốn, Từ Thanh Thanh có thể để anh giải thích nhưng cô chợt kéo tay đối phương, nắm nó trong lòng bàn tay.
Chỉ một lần thôi mà đã nảy sinh phản ứng.
Sự thân mật và nghi lễ này tuy không đủ sức chi phối bọn họ nhưng lại là sợi dây gắn kết giữa hai người.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí vi diệu tan thành mây khói, hòa thành ngọn lửa thiêu đốt ***…