Chương 65

Bảy năm trước · Argentina

Tháng 12 là mùa hoa kim tước nở rộ ở Bariloche.

Từng sắc vàng óng thi nhau tỏa hương thơm ngát, tựa như bức tranh sơn dầu trường tồn theo thời gian.

Bao giờ mùa hè trên đất thị trấn cũng bình yên đến lạ, ngang qua nơi phố thị huyên náo là tiếng cười đùa của những nghệ nhân đường phố, từ ảo thuật đến khiêu vũ.

Một chiếc xe hơi đỗ bên đường chờ đèn giao thông.

Trong xe, thư ký chuyển lại lời căn dặn của Bùi lão tiên sinh: "Hiện vẫn chưa đến lúc rời khỏi đây, Bùi lão tiên sinh lo cho sự an toàn của thiếu gia..."

Bùi Tứ Trăn không rỗi nghe thư ký lải nhải, ánh mắt anh xuyên qua tấm kính, thưởng thức điệu Tango đường phố, dần dà biến thành tập trung.

Nhưng chưa đủ rõ, vẫn cách một lớp chắn.

Anh hạ kính xe.

Lý Khải Văn dè chừng: "Thiếu gia, tuy biết nơi này an toàn, nhưng người địa phương..."

"Câm miệng."

Bùi Tứ Trăn không quay đầu, lạnh lùng cắt ngang.

Lý Khải Văn không dám nhiều lời, đành ngó mắt nhìn theo, tò mò muốn biết màn biểu diễn đặc sắc nào đang thu hút thiếu gia.

Người quanh năm chỉ biết cắm mặt vào công việc, chưa bao giờ hứng thú với loại hình đàn ca múa hát.

Dù hình thức biểu diễn đường phố không thể lột tả hết linh hồn thánh khiết của bộ môn nghệ thuật tao nhã nhưng thật may, Tango là một bộ môn nghệ thuật không kén hoàn cảnh.

Người thiếu nữ khiêu vũ bên đường tựa như nét chấm phá của đất trời.

Cô quá đẹp.

Mái tóc đen buông lơi sau gáy, ngũ quan hoàn mỹ, đặc biệt là đôi mắt hoa đào như biết cười, tiếc rằng đôi mắt ấy chưa bao giờ cười.

Quả là độ tuổi xuân sắc nhất của đời người con gái, nụ hoa chờ nở.

Một cây đàn Accordion(1), một chiếc Guitar cổ điển tạo nên điệu Tango sâu lắng, bước múa mãnh liệt hòa cùng vầng nhạc mê say. Tan giữa khúc nhạc chảy xuôi là đôi chân xoay tròn cùng người đàn ông, khi thì dịu dàng, khi thì khıêυ khí©h, triền miên bên lối diễn man mác sầu bi.

Đừng nói là Bùi Tứ Trăn, ngay đến Lý Khải Văn còn sửng sốt, mãi tới khi đèn giao thông đổi màu, tài xế khởi động xe.

Song chưa kịp lái đi, đại thiếu gia bỗng cất lời: "Đỗ xe bên đường."

Tài xế ngạc nhiên, có điều vẫn nghe theo, Lý Khải Văn phất tay bảo tài xế đậu sát bóng cây gần cung đường Tango.

Trong xe rợp kín người nhưng không một ai dám quấy nhiễu Bùi Tứ Trăn.

Anh cứ như thế... lẳng lặng nhìn điệu múa hạ màn, thiếu nữ xoay người, vô tình chạm trúng mắt anh.

Chỉ một lần ngoảnh đầu nhìn lại, thậm chí không phải nhìn anh.

Đôi mắt hoa đào long lanh như nước mùa thu, ௱ô** lung, hư ảo, cô độc, sai người thổi bùng ngọn lửa ***, ngọn lửa của sự chiếm giữ.

Bùi Tứ Trăn không cách nào khắc chế con tim mình, toàn thân như có muôn vạn ô cửa mở lối, tràn vào bao nỗi ưu tư khó diễn thành lời.

Cảm giác lạ lẫm khiến Bùi Tứ Trăn mất hồn, đến lúc người nam đổi bạn nhảy khác, cô thiếu nữ đã biến mất tăm.

Đáy lòng Bùi Tứ Trăn nặng trĩu, vượt tầm kiểm soát.

Anh nhìn thư ký: "Tôi muốn biết cô ấy là ai."

Thư ký không mấy ngạc nhiên, nhưng lại bất ngờ trước câu nói tiếp theo: "Tôi muốn học khiêu vũ, cụ thể là điệu Tango, khóa cấp tốc."

Người trong xe trợn tròn mắt.

Đặc biệt là Lý Khải Văn, anh ta thề là anh ta không thể mường tượng ra cảnh Đại thiếu gia khiêu vũ trông sẽ như... như thế nào nữa!.

Thấy anh ta nhìn mình bằng ánh mắt nghi vấn, Bùi Tứ Trăn ngẩng đầu: "Ý kiến?"

Lý Khải Văn lắc đầu đây đẩy: "Không có không có, tôi lập tức liên hệ, thiếu gia định học ngày nào?"

Bùi Tứ Trăn: "Hôm nay."

*

Tháng ngày ở Argentina là quãng thời gian khuây khỏa nhất mà Đổng Từ từng trải nhiệm.

Tiến trình quay phim không suôn sẻ đã phần nào ảnh hưởng tâm trạng Đổng Từ, nhưng cô đủ thông minh để hiểu rằng, nếu cứ giữ suy nghĩ tiêu cực thì mọi chuyện sẽ càng bết bát hơn.

Như lời đạo diễn từng nói, cô vẫn chưa tìm được cảm giác.

Vị đạo diễn này theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo, nhưng Đổng Từ lại không đáp ứng được cảnh giới mà đạo diễn mong muốn, thành ra phải kéo dài thời gian quay, thậm chí đổi góc quay.

Đối với một cô gái mới 18 tuổi như Đổng Từ thì đây quả là áp lực không hề nhỏ.

Càng không cho phép thất bại.

Đáng mừng thay, Đổng Từ và đạo diễn là hai kiểu người có nhiều điểm tương đồng, bởi Đổng Từ cũng là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo, bất luận là diễn xuất hay vì chính bản thân cô.

Thế nên Đổng Từ đã ngàn dặm xa xôi bay đến Buenos Aries học khiêu vũ.

Nhưng dù học tốt cách mấy, lối diễn vẫn không cải thiện, cuối cùng, Đổng Từ đã có một quyết định táo bạo, đó là đi du lịch.

Du lịch giải sầu.

Bariloche, nơi được mệnh danh là Little Switzerland(*) trên mảnh đất Nam Mỹ sẽ là điểm dừng chân đầu tiên trong hành trình tìm kiếm bình yên trong tâm hồn. (*Thụy Sĩ thu nhỏ)

Nhưng lại có một bất ngờ nho nhỏ khiến cuộc hành trình bị xáo trộn.

Ba giờ rưỡi chiều, Đổng Từ vừa quay lại khách sạn là lập tức cầm kính viễn vọng nhìn ra bệ cửa sổ, cụ thể là khách sạn sát vách.

Thường thì cứ vào giờ này, người đàn ông gợi cảm kia sẽ xuất hiện ở bể bơi lộ thiên.

Nhưng hôm nay chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu.

Đổng Từ xoay kính viễn vọng cả buổi, uống xong ba tách trà kiểu Ý, bể bơi vẫn lạnh tanh không một bóng người. Mà nghĩ cũng lạ, rõ ràng khu đó là hồ bơi công cộng nhưng quanh đi quẩn lại chỉ có mỗi người đàn ông kia, thậm chí không ai dám đến gần.

Bí ẩn này đã khơi mào lòng hiếu kỳ của cô.

Phàm là con người thì ai cũng có tính tò mò, ban đầu còn giữ khoảng cách không gần không xa nhưng từ lúc người đó lỡ hẹn, tự dưng Đổng Từ lại muốn tiếp cận.

Cô muốn diện kiến người đàn ông ở cự ly gần, xem vóc người và khí chất của anh ta tới đâu mà nhìn kiểu gì cũng thấy gợi cảm, nhìn một lần là nhớ mãi không quên.

Đổng Từ quyết định biến bị động thành chủ động.

Tuy Đổng Từ không thích xã giao nhưng chưa đến mức ngại giao tiếp, dù là nơi đất khách quê người nhưng chưa đến mức không tìm ra cách liên lạc.

Cô không thiếu tiền, nhờ ơn trên ban cho vẻ ngoài xinh đẹp, đầu óc lại thông minh. Tiền, nhan sắc, đầu óc, ba thứ này thừa sức giải quyết phần lớn vấn đề trong đời.

Đổng Từ nán lại Bariloche, bỏ chút chất xám là dễ dàng tìm được cơ hội tiếp cận đối phương.

Một buổi tiệc tối!

Đổng Từ không có thư mời nhưng cô quen người có thư mời, đổi lại cô phải "chấm dứt" chuỗi ngày theo đuổi của anh ta, nhận lời làm bạn gái anh ta.

Việc này không khó.

Ngay sau buổi tiệc, cô sẽ rời Bariloche.

Trong bài toán đối phó đàn ông, Đổng Từ là học sinh giỏi điển hình. Dù chưa qua độ tuổi ngây ngô nhưng đã không ít lần khiến bò họ quỳ rạp.

Đêm tổ chức buổi tiệc, Đổng Từ chọn một chiếc váy màu đỏ, và cũng là lần đầu tiên cô tự bỏ tiền mua trang phục may đo cao cấp(*), giản lược nhưng không đơn giản. (*May đo cao cấp là việc thực hiện những trang phục thời trang được đặt may riêng do các hãng nổi tiếng thực hiện. Được xem như thứ hàng xa xỉ bậc nhất.)

Vừa đủ thu hút sự chú ý.

Bạn trai Đổng Từ gần như không rời cô nửa bước, ánh mắt dán chặt, tuổi còn trẻ nhưng ánh mắt đã rừng rực ham muốn, ân cần hỏi: "Na na, đêm nay em đẹp lắm, anh có thể mời em nhảy một điệu không?"

"Tất nhiên." Đổng Từ cười đáp, tầm mắt lướt qua "bạn trai", rơi vào dòng người sau lưng anh ta, lấp ló bóng dáng quen thuộc.

Mỗi ngày cứ vào ba giờ rưỡi chiều, người đàn ông gợi cảm xuất hiện ở bể bơi.

Anh ta đến rồi!

Mắt cô tỏa sáng, lung linh ánh sao.

Có thể nói đây là lần đầu Đổng Từ gặp người đàn ông này trong bộ dạng chỉn chu, tây trang ba lớp (2), cao hơn nhóm người Mỹ La Tinh nửa đầu, nhìn như hạc đứng giữa bầy gà.

Tây phục ôm lấy bờ vai to rộng cùng đôi chân dài thẳng tắp, khí chất đỉnh cao không lẫn vào đâu được.

Đổng Từ trộm nhớ cơ thể quyến rũ ẩn sau bộ suit đắt tiền.

Dẫu sao cô cũng thấy hết rồi.

*

Sở dĩ Bùi Tứ Trăn xuất hiện ở đây là do anh có mối quan hệ thân thiết với chủ nhân buổi tiệc, nhưng đêm nay có vẻ lâu hơn mọi hôm.

Chỉ vì anh trông thấy cô thiếu nữ bên đường.

"Ồ, thiếu gia, kia là...?" Lý Khải Văn vẫn nhớ mặt cô.

Bởi mới nói, trần đời không thiếu người để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác, anh ta gãi đầu: "Bên chúng ta chưa điều tra được gì thì người cần tìm đã gần ngay trước mắt, thiếu gia, có nên gọi đây là duyên phận không?"

"Gọi là số mệnh an bài." Bùi Tứ Trăn tự tin tuyên bố, tuy anh không tin tôn giáo dị đoan nhưng anh tin bản thân, nhiều hơn là tin tưởng con tim mình.

Từ ngày gặp cô, cứ mỗi đêm mộng về là hình bóng cô lại hiện lên trong tâm trí, đôi lần mơ thấy cô khiêu vũ cùng anh và chỉ riêng mình anh mà thôi.

Nhưng giờ đây, Bùi Tứ Trăn lại trơ mắt nhìn cô khiêu vũ cùng người đàn ông khác.

Bạn nhảy của cô là một anh chàng trẻ tuổi, khác xa chàng trai dạo nọ.

Điệu Tango khác với điệu múa thông thường, chúng đòi hỏi các bước nhảy phải vừa khıêυ khí©h, vừa hoang dại quyến rũ nhưng yêu cầu gương mặt không được tái hiện cảm xúc. Ấy vậy mà ánh mắt hắn ta lại không cầm nổi si mê, thậm chí còn treo nụ cười bên môi, chìm đắm trong non sông tình ái...

Bùi Tứ Trăn nhíu mày: "Hắn ta là ai?"

Lý Khải Văn theo anh từ thuở thiếu thời, đương nhiên biết anh sẽ hỏi vấn đề này: "Nghe nói là... bạn trai."

Anh ta quan sát sắc mặt Bùi Tứ Trăn, dè dặt khuyên: "Chuyện tình cảm không nên miễn cường, hay là... thôi đi."

Thôi đi? Từ điển của anh không tồn tại hai chữ đó.

Bỏ cuộc vốn không phải tác phong của Bùi Tứ Trăn, huống chi anh không tài nào dịch mắt khỏi người con gái ấy: "Tôi càng muốn miễn cưỡng."

Sau khi điệu múa kết thúc, thông thường bạn nhảy sẽ tìm người khác, nhưng hai người họ lại cặp tay nhau đi cùng một hướng.

Mối quan hệ thân mật.

Hắn ta là bạn trai...

Giờ đây trong tâm trí Bùi Tứ Trăn chỉ còn lại sự đố kị.

Anh cầm ly Rượu, một hơi cạn sạch, sau đó đặt xuống khay nhân viên phục vụ, ly vừa chạm liền di chân đến mục tiêu.

Bàn về năng khiếu diễn trò, không ai qua nổi Đổng Từ.

Những đạo diễn hay diễn viên từng hợp tác với cô đều có chung nhận xét như vậy, tuổi còn trẻ đã thế này, về sau lại càng khó lường.

Trước khi Đổng Từ khiêu vũ, cô đã thấy người đàn ông kia, trong quá trình khiêu vũ, đương nhiên cô biết người đàn ông kia đang nhìn mình.

Đổng Từ nhảy giỏi tới mức, gần như toàn trường đều đổ mắt nhìn cô, không lý nào lại không bao gồm người đàn ông đó.

Lúc anh bước gần, Đổng Từ chẳng những không ngạc nhiên mà trái lại còn thấy hụt hẫng.

Khí độ người đàn ông này quá lạnh lùng, may nhờ nhan sắc vớt vát phần nào.

Đợi chờ mòn mỏi, cuối cùng Đổng Từ cũng chờ được ngày nhìn rõ mặt anh, phải công nhận là anh rất trẻ trung, rất anh tuấn, rất bén, mắt phượng chuẩn mẫu, môi mỏng cong nhẹ.

Rõ ràng đã bị trang phục áp chế, vây chặt thân thể dưới lớp vải dày nhưng quanh thân vẫn nồng mùi gợi cảm chen cùng sắc thái nguy hiểm.

Đổng Từ dám chắc mình bị ma ám, nếu không sao cô cứ tưởng tượng đến cảnh anh ta không mặc quần áo chứ!

Nhưng ngoài ý muốn nhất chính là người đàn ông này không mời cô khiêu vũ như dự tính: "Chúng ta ra ngoài uống một ly được không?"

Trắng trợn thật sự!

Đổng Từ chột dạ nhìn người bên cạnh, nhưng bạn trai đã chạy mất dạng.

Vừa quay đầu, ngay đối diện là ánh mắt thâm sâu không đáy, giọng chợt lạnh: "Bạn trai em về rồi."

Tim Đổng Từ giật thót.

Dù không hẳn là ý trên mặt chữ nhưng sự thật là cô bị anh dọa.

Bùi Tứ Trăn bắt được vẻ thoảng thốt thoáng qua mắt cô, anh dịu giọng: "Mã Đinh bận chuyện. Tối nay hãy để anh tiếp em."

Ánh mắt thuần túy nhìn cô không chớp, Đổng Từ nhìn xoáy mắt anh, như có ma lực cuốn vào: "Anh... là ai?"

Anh khẽ cười: "Em có thể gọi anh là Thiên Tứ."