Hóa ra cũng có lúc không thể sống lý trí như bản thân mong muốn.
Cho dù không có vết nhơ, không tạo sai lầm, hữu kinh vô hiểm nhưng chung quy, Đổng Từ vẫn khó lòng chịu đựng cảm giác lúc nào cũng bị quản chế.
Bùi Tứ Trăn thừa biết nhược điểm của cô ở đâu, nên cứ chăm chăm nhắm vào đó mà “ngoáy”.
Cơn giận bùng lên lại một lần nữa nhắc nhở Đổng Từ rằng, anh ta có thể hất tung bàn cờ bất cứ lúc nào, cho dù hiện tại anh ta không làm vậy. Bùi Tứ Trăn ép Đổng Từ vào ngõ cụt, chờ cô chạm đến giới hạn, chờ cô không nhịn được nữa, chờ cô lật bàn.
Có điều... Đổng Từ không muốn.
Cô không dễ trúng kế.
Đổng Từ hít sâu, cố gắng bình tĩnh, hai tay chia bài lưu loát, hơn nữa còn rất vui là đằng khác.
Mười sáu tuổi đóng phim, mười tám tuổi đoạt giải ảnh hậu, đâu phải chỉ là gối gấm thêu hoa.
(*) Gối gấm thêu hoa: ví với những người chỉ có nhan sắc bên ngoài mà không có học thức tài năng
Mấy cốt truyện quá đỗi tầm thường này vốn không phải đối thủ của Đổng Từ.
Người khác không thấy được sự bất thường, nhưng Bùi Tứ Trăn lại không phải người khác.
Bùi Tứ Trăn biết Đổng Từ đang giận đến mức toàn thân run bần bật, ấy vậy mà cô vẫn không chịu yếu thế, dù không nỡ nhưng từng bước ép cô vào “khuôn” cũng là một loại lạc thú. Anh nghĩ nếu đặt trong hoàn cảnh khác, Đổng Từ chưa chắc sẽ nhẫn nhịn. Người phụ nữ này thật lạnh lùng.
Nhưng lạnh lùng thì đã sao, sớm muộn gì Đổng Từ cũng thuộc về anh.
Phải lấy trái tim cô trước, chuyện còn lại tính tiếp.
Bùi Tứ Trăn thầm tự giễu, tự giễu xong lại không đành lòng làm khó cô, vừa kết thúc ván bài liền đứng lên.
Bùi Tứ Trăn ghi nợ, còn cố ý nhìn Đổng Từ, thấy cô cúi đầu, anh hồi mắt, cười hiền:
"Quên đi, không đánh nữa, xem ra tôi không có tay chơi bài, chiến trường này đành để mọi người tiếp tục vậy."
Mọi người đều ngạc nhiên, không nghĩ mới đó mà anh lại dừng, cũng không một ai đủ “tai to mặt lớn” bảo vị Bùi đại thiếu này chơi tiếp.
Bùi Tứ Trăn không phải loại công tử bột, anh là người thừa kế hợp pháp, thua vài canh bạc cũng chẳng hề gì.
Đổng Từ nhìn mấy vị phu nhân chụm đầu đàm tiếu về Bùi Tứ Trăn, kỳ thật người vừa đi, cô cũng rút cạn sức lực.
Nhưng cô đâu ngu ngốc mà cho rằng, chuyện đến đây là xong.
Nếu đã như vậy, thay vì tránh né Bùi Tứ Trăn, ứng chiến trong thế bị động, Đổng Từ thà chủ động làm rõ trắng đen với anh ta còn hơn.
Đổng Từ không chơi nữa, ngồi một bên vừa uống trà vừa gửi tin nhắn hẹn gặp Bùi Tứ Trăn.
Bùi Tứ Trăn [Bây giờ sao?]
Đổng Từ [Tùy anh.]
Bùi Tứ Trăn [Anh đang ở suối nước nóng.]
Lời ít ý nhiều.
Đổng Từ vừa xem đã hiểu.
Ý anh ta đang ở suối nước nóng, nếu không sợ thì cứ tới gặp. Còn sợ thì sáng mai hoặc tối mai gặp, giống như hôm nay như vậy.
Nói trắng ra, người thông minh tự biết phải làm thế nào, đỡ phải đi tới đi lui mấy lần, quá mệt.
Đột nhiên Đổng Từ thấy thật buồn cười, nếu năm đó cô ngu hơn một chút thì chắc gì cô đã chạy khỏi tay Bùi Tứ Trăn, tự cô còn thấy bội phục bản thân.
Tay Đổng Từ gõ gõ một hồi, cuối cùng vẫn đồng ý [Được.]
Bên kia tức tốc hồi âm [Ngoan!]
Đổng Từ cười cười, hết nhìn mấy quý phu nhân kiêu kỳ đang thắng lớn rồi lại cách màn hình tưởng tưởng bộ dáng lúc được anh xoa đầu.
Năm xưa, mỗi lần Bùi Tứ Trăn muốn “dạy dỗ”Đổng Từ, anh đều vuốt đầu cô nói mấy lời triết lý thấm thía nhân sinh. Mặc dù chúng vô cùng nhạt nhẽo, nào là nắm tay nhau đi đến già, nào là tình yêu vĩnh cữu... lung ta lung tung.
Bùi Tứ Trăn chỉ lớn hơn Đổng Từ ba tuổi, nhưng không biết tam quan của anh đã quẳng đi đâu, cứ mặt dày tiêm nhiễm vào đầu cô mấy thứ chẳng ra làm sao.
Mỗi khi nhớ tới, Đổng Từ rất muốn cười.
Có lẽ cô sống đến chừng này, nhưng chưa thấy ai lấy đồ chơi ra dụ cô, anh nghĩ cô là con nít chắc? Một con người kì lạ.
Bùi Tứ Trăn những lúc như vậy thật đáng yêu, cho nên Đổng Từ mới dùng tình cảm chân thành đáp lại anh. Chỉ là xong chuyện rồi mới biết, sự đáng yêu của người đàn ông này như phù dung sớm nở tối tàn, bởi vì đại đa số anh đều dùng bộ mặt khó ở khó chiều mỗi khi tiếp xúc với người chung quanh.
Đổng Từ nhìn đồng hồ, cố ý để tiếng chuông báo thức reo lên.
Chuông vừa vang, Đổng Từ giả vờ nghe điện thoại:
"Alo, đạo diễn Tôn à..."
Đổng Từ vừa nghe vừa chạy ra ngoài, lúc đi ngang qua bàn, cô xin lỗi Lê Mẫn, Cố phu nhân và mấy người ở đây vì không tiếp được.
Thong dong bước đi.
Đổng Từ vừa đi, bà Quách không mặn không nhạt nói thầm:
"Cố thiếu phu nhân trông bận rộn nhỉ, trễ vậy mà còn “xã giao” với đạo diễn."
Mặt Cố phu nhân đổi sắc, chưa kịp trả lời, Lê Mẫn phía đối diện đã lên tiếng:
"Tôi không thích câu này, sau này đừng nhắc lại."
Giữa đàn bà với nhau, đều là hồ ly ngàn năm, không cần phải nể.
Bà Quách bị tát thẳng mặt, xấu hổ im lặng.
Mấy phu nhân khác nhìn nhau, không khó để thấy vẻ cợt nhã trên mặt họ, bà Quách đúng là não rỗng, đến con gái nuôi của chủ tịch mà cũng dám thái độ, kẻ thích kiếm chuyện thì tự làm mình mất mặt thôi.
Chẳng lẽ mất mặt thiên hạ?
Bà ta cứ nghĩ Đổng Từ là diễn viên, lại còn xuất thân thấp kém nên muốn dẫm là dẫm.
Cô gái này có mẹ nuôi Lê Mẫn che chở, có Bùi đại thiếu nể tình, khiến địa vị của cô trong mắt mấy người ở đây thay đổi xoành xoạch.
Đổng Từ ra khỏi sảnh chính chạy lên tầng trên.
Tầng trệt ở đây khá thấp, nhưng lại cao hơn mực nước biển, nằm ẩn mình dưới vùng núi tuyết, nơi này phải di chuyển bằng thang máy, ngoài cửa sổ giăng đầy sương mù.
Đổng Từ đeo mắt kính khẩu trang theo thói quen, thật ra cô không cần sợ người khác bắt gặp vì lấy tính tình của Bùi Tứ Trăn, lúc anh tắm rửa tuyệt nhiên không được có sự xuất hiện của người thứ hai, nếu có thì phải đứng ngoài cửa.
Quả nhiên, khi cô vừa bước ra thang máy, ngoài hành lang đã có hai bảo vệ chờ sẵn, ngoài ra không còn bóng người nào khác, khu này kiểu gì cũng bị tên đại thiếu gia đó bao trọn.
Hai bảo vệ nhìn Đổng Từ bằng ánh mắt cảnh giác nhưng không cản cô, Lý Khải Văn xuất hiện, anh ta vui vẻ chào hỏi.
"Cô Đổng, thiếu gia đang chờ cô."
"Được rồi, tôi vào ngay."
Đổng Từ cười, thái độ điềm nhiên hệt như năm đó, không lo không sợ.
Thật ra tới đây có khác gì một thân một mình nhảy vào hố đao đâu.
Nói không khẩn trương là nói xạo.
Đổng Từ tháo kính mắt khẩu trang xuống, đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là nguyên khu suối nước nóng cỡ lớn, trang trí theo kiểu Phật giáo xa hoa.
Mọi thứ ở đây đều vừa đủ, không thừa chi tiết nào, phong cảnh xung quanh như lạc vào rừng sâu tuyết đọng.
Màn đêm tĩnh lặng...
"Qua đây."
Giang nhà trống trải vang lên tiếng vọng trầm thấp.
Đổng Từ bước tới trước mấy bước, nương theo ánh đèn mờ ảo, nhìn bể bơi khu đối diện văng đầy bọt nước.
Đang mùa đông mà tên đại thiếu gia này không ngâm mình trong suối nước nóng mà lặn lên hụp xuống ở khu bơi lội, dù ấm áp nhưng Đổng Từ vẫn thấy lạnh thay anh ta.
Đồ thần kinh!
Bùi Tứ Trăn lên bờ, chiếc quần bơi tứ giác(*) màu đen ôm sát đường cong thon dài, bọt nước chảy xuống, trượt dọc theo cơ bụng rắn chắc. Thân thể cường tráng gần như không có khuyết điểm, đủ biết người đàn ông này rất siêng tập thể hình.
Đổng Từ chợt nhớ đến mùa hè năm đó ở nam bán cầu, cũng là lần đầu tiên cô gặp Bùi Tứ Trăn.
Dáng người hoàn mỹ, khí chất lạnh lùng lùng trời sinh, gần như chỉ cần một cái xoay người là có thể gia nhập giới người mẫu đồ lót, mà còn là loại cao cấp gợi cảm nữa là đằng khác.
Quyến rũ tới mức Đổng Từ tình nguyện cầm kính viễn vọng nhìn ba ngày ba đêm.
Lúc ấy Đổng Từ còn đoán, một người đàn ông có thể sở hữu vóc dáng và khí chất như vậy, bối cảnh sau lưng chắc chắn không tầm thường.
Nếu không có điều kiện tốt từ nhỏ, việc mờ nhạt trước đám đông chỉ là chuyện một sớm một chiều. Người như anh, càng thiếu vải thì càng gợi cảm.
Đổng Từ rất muốn chứng thực suy đoán của mình là đúng hay sai, sau lại phát hiện, sức kiềm chế của anh tùy từng loại người mà chia thành những cách đối xử khác nhau, phân đối tượng rất rõ...
Đổng Từ thu hết mấy cái suy nghĩ đi mây về gió vào đầu, tầm mắt ngắm nhìn một Bùi Tứ Trăn của bảy năm sau.
Anh tiện tay cầm khăn lau người, sau đó xoay người từ trên bước xuống nhìn chiếc quần dài đơn sắc, đôi chân trắng trẻo mang giày da của Đổng Từ.
Dưới ánh sáng phản quang, đôi mắt Bùi Tứ Trăn sáng hơn thường ngày, ánh mắt cũng sắc bén vài phần.
"Lại đây."
Đổng Từ đi qua, bước chân cách Bùi Tứ Trăn hai bước, chưa kịp mở lời, anh lại nói:
"Cởi giày."
Đổng Từ ngạc nhiên: "Tôi tới đây để hỏi cho ra lẽ, không phải đến để bơi."
"Vậy em về đánh bài tiếp đi."
Bùi Tứ Trăn nhướng mày, tỏ vẻ chẳng sao cả, đồng thời muốn nhắc nhở Đổng Từ rằng anh có lợi thế hơn cô, cho nên cô phải thức thời.
Đổng Từ nhún vai làm theo, chỉ là cởi giày thôi mà.
Đổng Từ cong lưng, ném đôi giày sang một bên, chân đạp lên đá cẩm thạch, lạnh lẽo thấu xương, lạnh đến mức nổi da gà.
Cô khoanh tay, cười nói:
"Vậy đã đủ thành ý chưa?"
Bùi Tứ Trăn khoác hờ khăn tắm, ngồi trên ghế dài vỗ vỗ xuống vị trí bên cạnh:
"Ngồi xuống đây."
Đổng Từ bước qua, vì tốc độ đi quá nhanh, lại không để ý đến vệt nước đọng, càng đừng nói đến đôi chân trần làm sao phản ứng kịp, người lảo đảo sắp ngã.
Bùi Tứ Trăn duỗi tay kéo Đổng Từ kéo ngồi lên đù* mình để cô không ngã xuống đất.
Nhưng loại tiếp xúc thân mật này chẳng khá hơn là bao.
Ngay tại thời khắc nguy hiểm đó, Đổng Từ ôm cổ Bùi Tứ Trăn theo phản xạ.
Bùi Tứ Trăn cảm nhận sự mềm mại đến từ cơ thể mê người ấy, môi anh khẽ nhếch:
"Đúng là rất có thành ý."
Nếu đổi lại là người khác, thế nào cũng hốt hoảng cho coi.
Nhưng Đổng Từ là ai chứ, cô không vội tránh né Bùi Tứ Trăn, ngược lại còn ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt lưu chuyển.
"Đây chính là thành ý mà anh muốn sao?"
Gương mặt Bùi Tứ Trăn vẫn bình chân như vại, anh kề sát má cô, nở nụ cười thâm trầm:
"Không được à?"
Khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy nhịp thở của cả hai, nóng bỏng như hương Rượu vờn quanh.
Đổng Từ nhăn mi, cô nghiêng đầu nhìn ly pha lê nằm chỏng chảnh trên chiếc bàn cạnh ghế tựa, trong ly là chất lỏng ánh cam, quá nửa là Rượu Whiskey.
Bùi Tứ Trăn là loại người có tính tự chủ cao, dù không nói nhưng Đổng Từ vẫn nhìn ra rất nhiều chi tiết thể hiện cách sống quá mức cứng nhắc của anh, đó là hệ quả đến từ cách giáo dưỡng từ thuở bé. Điều này bắt buộc anh lúc nào cũng phải trong trạng thái tỉnh táo, không được ***ng đến đồ có tính gây nghiện, ví dụ như Rượu.
Ngoại trừ xã giao, Đổng Từ không nghĩ anh cũng có ngày động đến loại độc dược này.
Phàm là con người thì ai mà chẳng sống hai mặt.
Đổng Từ biết có khuyên con ma men trước mặt cũng vô dụng, có khi còn đưa dê vào miệng cọp. Vậy nên đã biết không thể, cô càng phải đẩy Bùi Tứ Trăn ra:
"Anh say rồi, để mai tính tiếp."
Bùi Tứ Trăn không có ý định thả người.
Anh ôm eo Đổng Từ, giọng nói đè nén:
"Nếu anh say thì không đơn giản chỉ là cởi giày em thôi đâu." Vô sỉ một cách hợp tình hợp lý.
Đổng Từ bị anh chọc cười:
"Anh vẫn không thay đổi gì cả, rốt cuộc một đại thiếu gia cao cao tại thượng như anh đang nghĩ gì trong đầu vậy?"
Ánh mắt Bùi Tứ Trăn tối lại, nhìn cô không chớp mắt:
"Em yêu nói thử xem?"
Đáp án quá xá là sống động, mấy câu tán tỉnh thế này, Đổng Từ nghe riết nhàm tai.
Nếu Bùi Tứ Trăn muốn, cách nói chuyện của anh có thể cưa đổ bất kì ai, nhưng với Đổng Từ lại rất đỗi bình thường, nếu đổi lại là cô gái khác đứng trước một người có điều kiện như anh, thì chẳng có cớ gì mà không xiêu lòng.
Đổng Từ bình tĩnh chế trụ nội tâm đang rung động mãnh liệt:
"Nói anh say mà anh lại không tin..."
Lời còn chưa dứt, tiếng di động đột nhiên vang lên.
Đổng Từ mở điện thoại, thấy người gọi tới, Đổng Từ chột dạ định ngắt máy nhưng Bùi Tứ Trăn lại cản.
Anh đã thấy cái tên khốn khϊếp ấy trên màn hình ——"Diễm Sinh".
Tuy không ghi "Chồng yêu" hay "Tiên sinh", chỉ ngắn ngủi hai chữ "Diễm Sinh" cũng đủ để Bùi Tứ Trăn cảm nhận được sự thân thiết mà Đổng Từ dành cho hắn ta, thậm chí có khi đã tiếp xúc thân mật rồi cũng nên. Giống như bọn họ đã từng...
Mỏng manh, dịu dàng, ngọt ngào.
Nghĩ đến cảnh người phụ nữ vốn nên thuộc về mình lại bị người đàn ông khác hẫng tay trên... lý trí trong mắt Bùi Tứ Trăn phút chốc bị ngọn lửa ghen tuông đốt sạch.
Trong đầu anh cứ nhen nhóm những hình ảnh không nên có, thật không thể chấp nhận được, Bùi Tứ Trăn rất muốn xem cái cách mà Đổng Từ làm "Cố thiếu phu nhân” rốt cuộc có thể kiều diễm, ngọt ngào đến mức nào, sau đó phá nát toàn bộ.
Bùi Tứ Trăn lạnh mặt, sự tức giận chiếm cứ toàn bộ cơ thể anh, khóe môi câu lên:
"Nghe."
Đổng Từ không rỗi để ý tên điên này, định cúp máy, bên tai vẫn là âm giọng nguy hiểm đó:
"Hoặc là tự nghe hoặc là để Bùi Tứ Trăn này nghe." . Truyện Quan Trường
Chưa bao giờ giận dữ đến vậy!
Đổng Từ đã sớm chán cảnh chơi ba cái trò trẻ con này, cất điện thoại đứng lên.
Bùi Tứ Trăn nào để cô có cơ hội đó, hai người giằng co qua lại, vô tình chạm trúng điện thoại, màn hình sáng lên.
Bầu không khí lặng câm.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ôn hòa của Cố Diễm Sinh:
"Alo, em ngủ chưa?"
(*) Quần tứ giác nó vầy nè mọi người, lạy chúa con còn lứa tuổi học sinh, còn đã thấy mấy cái không nên thấy rồi =)))))