Nhậm Khanh Khanh lại bị hắn đánh thức hồi ức, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, ngay sau đó, nước mắt rơi càng ngày càng nhiều.
Bây giờ nàng không thể lên tiếng, chỉ có thể chảy nước mắt, cơ thể nhỏ yếu run rẩy, trông thật đáng thương.
Tiêu Thừa ôm nàng thật chặt, ghen tị bốc cháy ở trong lòng, lại sợ dọa nàng sợ hãi, chỉ nói: "Đừng khóc"
Chữ hắn nói nhiều nhất với nàng chỉ là hai chữ này, xưa nay nàng chưa bao giờ phản ứng lại, hôm nay chậm rãi dựa sát vào lòng ngực hắn, cong lưng vùi cả người vào.
Tiêu Thừa dừng một chút, mắt ưng dán chặt vào đỉnh đầu nàng, bỗng nhiên thở dài một hơi, cánh tay vòng quanh người ôm lấy nàng.
Cả người nàng đều bị hắn bao bọc lại, vẫn cứ khóc, lệ nóng như thấm ướt cả áo hắn.
Hắn bế Nhậm Khanh Khanh lên, làm cho nàng ngồi trên người mình, ấn cơ thể nàng vào l*иg ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai nàng từng chút từng chút.
Nàng theo hắn, gần gũi với hắn, làm trong lòng hắn dâng lên niềm vui mừng vô tận.
Tiêu Thừa xoa đầu tóc nàng, nói: "Bây giờ nhìn rõ con người hắn ta chưa?"
Lòng dạ hắn đúng thật là hẹp hòi, lúc này không có cách nào không muốn bỏ đá xuống giếng cho Chu Tồn Phong.
Hắn phải có được nàng, bởi vậy bất luận thái độ của Chu Tồn Phong đối với Nhữ Dương ra sao, ở trong mắt Nhậm Khanh Khanh, hai người họ phải là chân tình thật ý.
Nhậm Khanh Khanh chỉ ghé vào lòng ngực hắn, khóc không ngừng lại được.
Nàng khóc vì nam tử khác, hắn lại bất mãn, chỉ cau mày: "Khóc làm ta phiền rồi."
Nàng dừng lại, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt. Hắn phiền chỗ nào, rõ ràng nàng còn không phát ra tiếng.
Tiêu Thừa nắm lấy eo nàng, ghé vào bên tai, nói: "Đừng nhớ đến hắn nữa, sau này cứ yên tâm đi theo ta."
Nhậm Khanh Khanh ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh ánh nước, nhìn hắn không chớp mắt lấy một cái, bên trong mê man lại thương tâm.
Hắn nắm chặt cơ hội, giữ hai má nàng, thấp giọng lẩm nhẩm: "Được không?"
Lúc này đúng là nàng thương tâm muốn chết, tất nhiên hắn phải nắm được, giữ chặt nàng trong lòng bàn tay, tốt nhất làm cho nàng vĩnh viễn không nhớ nổi người nọ.
Nhậm Khanh Khanh cực kỳ do dự, trong mắt có vẻ kháng cự.
Hắn đã làm tổn thương nàng rất nhiều, nhất thời rối rắm cũng là bình thường. Tiêu Thừa đưa môi đến hôn hôn lên khóe môi nàng, nói: "Có đói bụng không?"
Có thể hôn được, cũng coi như đã đạt được mong muốn, chờ nàng khỏe lại, hắn lại không muốn đến hậu cung, chỉ cần hôn một cái, cũng làm cho hắn đã thèm.
Nhậm Khanh Khanh sợ bị hắn làm gì đó, chống người lên đẩy người hắn ra, cắn môi gật đầu.
Tiêu Thừa sờ sờ má nàng, thấp giọng nói: "Vậy thì ăn nhiều một chút."
Hắn gọi người mang đồ ăn lên, lại bế nàng lên ghế, căng da đầu nhìn nàng ăn cơm.
Triệu ma ma giật mình không thôi, âm thầm nhủ trong lòng sao hai người này ở chung lại thay đổi rồi.
Hà Thiên Sinh lại càng yên tâm, gần đây Thánh Thượng cực kỳ nóng giận, không phải đập chén trà thì cũng trừng phạt cung nhân, ngay cả đại thần Nội Các thúc giục hắn lập hậu, đều bị phạt nửa năm bổng lộc, cấm túc ở trong nhà.
Bây giờ tuy hắn không cười, bộ mặt còn nhu hòa, hẳn là đã dỗ được mỹ nhân, nên tâm tình lúc này rất tốt.
Tiêu Thừa lại gọi người đem Tiểu Bảo đến đây, xách cổ áo đứa bé cho lên đùi hắn.
Tiểu Bảo mở hai tay ra, muốn nhào vào lòng ngực mẫu thân, lại bị hắn ngăn lại, thấp giọng nói: "Nương ngươi còn sinh bệnh kìa"
Đôi mắt tiểu hài tử đong đưa, không biết có nghe hiểu hay không, lại ngoan ngoãn đựa vào trong ngực Tiêu Thừa, trông mong nhìn nàng.
Nhậm Khanh Khanh mềm lòng, đang muốn đón lấy, lại bị nam tử ngăn lại: "Ăn tiếp đi."
Nàng rũ mắt xuống, sợ hãi tiếp tục đưa cơm vào trong miệng.
Hai mẹ con đều nhìn đối phương, cách một người là Tiêu Thừa, khiến họ không dám động đậy.
Chờ cho đến khi nàng cũng ăn cơm xong, mới được như ý nguyện bế Tiểu Bảo vào trong ngực, trìu mến hôn hôn.
Tiêu Thừa nhìn nhìn nhíu mày, nhưng không mở miệng. Hắn muốn dùng nhi tử nàng để lấy lòng nàng, hai người thân thiết chốc lát cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Cùng lắm —— chỉ là nhìn không vừa mắt thôi.