Chương 32: Khổ nhục kế

Nhậm Khanh Khanh tỉnh lại lúc trời đã tối, mắt nhắm mắt mở như có cảm giác như sang ngày mới rồi, nàng xoa đầu, ngồi co ro ở trên giường.

Triệu ma ma đi vào, thắp đèn trong phòng lên, nói: "Nương tử, đại nhân vừa đi rồi."

Nàng không đáp lời, đi rồi là tốt, nhìn thấy mặt hắn đã phiền lòng.

Đi ngủ lúc áo quần đều đã ướt đẫm, bây giờ tỉnh dậy được thay một bộ khác, nàng rũ mắt xuống, đúng là nhà giàu sang phú quý, thay quần áo cũng không cần phải tự làm.

Nhậm Khanh Khanh đứng dậy, mặc thêm áo ngoài đi tìm Tiểu Bảo.

Sau ngày đó, Tiêu Thừa nghỉ ngơi vài ngày không đến, nhưng đúng là làm cho nàng yên tâm hơn, bản thân đã mắng mỏ hắn một hồi, lúc này thấy hắn lại đâm ra sợ hãi.

Tiểu Bảo gần đây mê mẩn chơi bắt bướm, ngủ trưa cũng quấn lấy nàng mồm miệng nói không rõ ràng "Bay bay".

Biệt uyển này tuy nhỏ, nhưng vẫn có hoa viên, bên trong trồng đủ loại hoa, đầu hạ cũng có rất nhiều bươm bướm.

Nhậm Khanh Khanh ôm đứa bé, đưa cho nó một cái vợt nhỏ, nhìn con cùng nha hoàn chơi vô cùng vui vẻ.

Nàng cùng Triệu ma ma ngồi ở đình hóng gió, thần sắc phụ nhân phức tạp nhìn nàng, trong lòng thở dài.

Lúc được Thánh Thượng phái đến đây, còn tưởng rằng nàng là một hồ ly tinh, sau khi ở chung, phát hiện ra nương tử này tính tình dịu dàng, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, không bao giờ cáu bẳn. Chỉ trừ lúc Hoàng Thượng đến...

Thì ra cũng là người mệnh khổ.

Bà mở miệng: "Nương tử, đại nhân tính tình nóng nảy, ngày thường cần nhường nhịn một chút."

Nhậm Khanh Khanh kinh ngạc liếc mắt nhìn bà một cái, vừa lúc này Tiểu Bảo gọi nàng, nàng liền vén váy đi qua.

Đứa bé chỉ vào núi giả không ngừng giãy giụa như chú chim nhỏ. "Ôi" một tiếng: "Nó rơi mất rồi"

Nàng không khỏi bật cười, thích thú trước vẻ ngoài kỳ quặc của con trai.

Nhậm Khanh Khanh ngẩng đầu, thấy bên cạnh một cây đại thụ, phía trên truyền đến tiếng chim kêu, còn có một con chim non không cẩn thận bị rơi ra ngoài, vừa lúc rơi xuống núi giả.

Nàng nhón mũi chân cầm chim nhỏ đặt ở trong lòng bàn tay, ngồi xổm xuống: "Đưa chim nhỏ về nhà được không?"

Tiểu Bảo gật gật đầu, lo lắng nhìn con chim nhỏ đang kêu lên thê thảm.

Nàng sờ sờ đầu tiểu hài tử, kêu nha hoàn đi lấy cây thang đến.

Mấy tiểu nha đầu đều sợ độ cao, Triệu ma ma lại lớn tuổi, lúc còn bé nàng cũng đã từng leo trèo, bò lên thang cũng không có việc gì lớn.

Một tay nàng giữ chú chim nhỏ, một tay nắm lấy cây thang, thật cẩn thận đặt chú chim non vào tổ.

Chiếc tổ quá nhỏ, kể cả con chim non bị rơi xuống, vẫn có năm chú chim con đang chờ được cho ăn.

Nàng sờ lên đầu chú chim kia, đang muốn trèo xuống dưới, lại phát hiện xung quanh mình đều im lặng, mấy tiểu nha đầu hoạt bát một tiếng cũng không phát ra.

Nhậm Khanh Khanh quay đầu nhìn lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt Tiêu Thừa.

Hắn đứng ở chỗ đó, đôi mắt hơi hơi nheo lại, thẳng lặng nhìn chằm chằm vào nàng.

Lòng nàng run lên, tay nắm cây thang hơi dùng sức.

Tuy nhiên, lúc này, chiếc thang nằm yên đã lâu bị gãy, chân nàng bị trượt ngã bệt mông xuống đất.

Tiểu Bảo đứng bên cạnh nàng, chẹp chẹp miệng: "Nương......"

Nhậm Khanh Khanh hơi cứng đờ, gục đầu xuống an ủi: "Nương không đau."

Lúc này, nam tử đi đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, nói: "Khổ nhục kế sao?"