Tiêu Thừa véo hai đầṳ ѵú nàng, ngón cái và ngón trỏ vân vê đầṳ ѵú, tràn ra ngoài một chút sữa tươi.
Hắn nâng mông nàng, lại muốn nâng cả người nàng lên, kéo cổ áo của nàng xuống, cúi đầu muốn bú sữa ngay.
Nhậm Khanh Khanh giữ lấy trán hắn, muốn làm cho hắn dừng lại: "Đại nhân, không cần, đừng mà......"
Tiêu Thừa kéo tay nàng đưa đến sau lưng rồi nắm chặt lại, dùng cằm cọ cọ làm chiếc yếm rớt xuống, đôi môi mỏng nhẹ nhàng cắn một ngụm lên trên bầu thịt vυ".
Trong viện có gió lạnh thổi đến, thổi vào da thịt lõα ɭồ của nàng, khiến nàng nổi lên cơn ớn lạnh nho nhỏ.
Nam tử liếʍ ăn thịt vυ", làm cho màu trắng nõn biến thành màu hồng nhạt. Nhậm Khanh Khanh cắn môi, nghiêng đầu thấy Tiểu Bảo ngây thơ đang nhìn chằm chằm hai người, ngay lập tức xấu hổ đến mức rơi nước mắt: "Đừng, Tiểu Bảo...... Tiểu Bảo đang nhìn."
Tiêu Thừa ngẩng đầu, cánh tay dài với qua kéo Tiểu Bảo lại đây, buông tay nàng ra, ý là để cho nàng dỗ đứa bé.
Nữ tử vẫn ngồi bên trên người hắn, từ lúc hắn vùi đầu vào vυ" nàng. Tay nàng run rẩy sờ xuống cái trống, cố nén sự ngượng ngùng dỗ con mình: "Nhìn này, Tiểu Bảo."
Quả nhiên tiểu hài tử bị âm thanh này hấp dẫn, mở đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào chiếc trống.
Đã qua một lúc lâu, tiểu hài tử chưa được uống sữa, lúc này chỉ cảm thấy động tác của Tiêu Thừa quen thuộc, vẫn chưa nghĩ đến có người đang cướp đồ ăn của mình.
Tiểu Bảo rất dễ dỗ, nam tử trên người lại giống như không bỏ qua, thấy dáng vẻ dịu dàng của nàng đang dỗ nhi tử, không nhịn được hung hăng cắn một miếng vào viên đậu của nàng, suýt chút nữa đã cắn đứt viên đậu hồng hồng kia.
Đầu vai Nhậm Khanh Khanh khẽ run lên, hơi thở dồn dập: "Đau......"
Miệng Tiêu Thừa nhả ra, cùng viên vυ" nhòn nhòn kéo theo một sợi chỉ bạc, hắn chậm rãi thổi thổi một cái, nói: "Không chảy máu đâu."
Không chảy máu, chỉ là bị hàm răng hắn ma sát qua, nên cảm thấy đau đau.
Nàng vẫn chưa từ bỏ, dù sao nơi này cũng là màn trời chiếu đất, giữa thanh thiên bạch nhật, thật sự cảm thấy hổ thẹn: "Đại nhân, đừng làm ở chỗ này."
Giọng nàng khe khẽ, lỗ tai Tiêu Thừa có hơi ngứa, mắt rủ xuống mυ"ŧ một lần, lúc này mới dùng tay chống xuống rồi bế nàng lên: "Trở về phòng."
Cổ áo Nhậm Khanh Khanh còn đang mở rộng, nàng dùng bàn tay nhỏ che lại, do dự nhìn Tiểu Bảo: "Còn con ta......"
Hắn bế ngang nàng lên, vượt qua đứa bé đi nhanh vào trong phòng, miệng hô lên: "Dẫn nó đi."
Tiếng hô lọt vào trong màng nhĩ của Hà Thiên Sinh, nghe được tiếng của Hoàng Đế, ngay lập tức cúi đầu đi vào, dẫn tiểu hài tử đang thổi bong bóng ôm vào trong lòng ngực, dẫn đứa bé đi về phía ngược lại.
Tiểu Bảo ghé lên vai hắn, chớp mắt nhìn bóng dáng của bọn họ, không cam lòng đưa tay về phía mẫu thân, đáng thương hừ hừ kêu: "Nương".
Hà Thiên Sinh sợ người trong kia nghe thấy, ôm đứa bé đi nhanh hơn một chút, miệng dỗ dành: "Tiểu công tử, đừng gọi, ngày mai có thể gặp lại rồi."
—
Tiêu Thừa ném nàng lên chiếc giường mềm mại, chắc chắn phải làm việc vừa nãy còn chưa làm xong.
Nào biết nữ tử ở trên giường lăn một vòng, rúc đến góc tường, rời khỏi phạm vi hắn có thể bắt được. Trên mặt nàng nhuộm một màu đỏ ửng: "Đại nhân, ta, ta......"
Hắn đứng ở mép giường, ôm cánh tay, một gương mặt tuấn tú biểu cảm lạnh lùng, hỏi nàng: "Làm sao nào?"
Tay nàng hơi hơi run rẩy, nhưng vì đã hạ quyết tâm, nên siết chặt lại với nhau.
Nhậm Khanh Khanh cúi đầu nhìn giường đệm hỗn độn, giọng như muỗi kêu: "Đại nhân, ta, ta muốn trở về nhà."
Nàng uốn gối quỳ xuống, cúi đầu không dám nhìn hắn: "Ta không cáo trạng nữa, ta muốn trở về nhà."