Chương 18: Ngây người

Giữa ngục giam tối tăm, hai thân thể chồng lên nhau không mảnh vải che thân, hai bộ phận vẫn dính chặt lấy nhau, trong gian phòng tràn ngập mùi hương hoan ái.Nam tử dựa vào người nàng, côn ŧᏂịŧ còn ngâm trong huyệt động, không muốn rời đi.

Nhậm Khanh Khanh đã quá mệt, tuy mông vẫn nâng lên nhưng nàng lại vùi mặt vào giường, mệt mỏi nhắm mắt lại. Tiêu Thừa đang định rút tay lại nên vô tình chạm vào mặt nàng, một tay nóng bừng.



Hắn ngừng lại một chút, nhớ đến lần trước làm người này ngất xỉu đi sốt cao cả ngày, lương tâm trỗi dậy nhấc người lên, nâng người nàng lên trên khuỷu tay, dùng tay kia xem xét trán nàng.

Quả nhiên, nhiệt độ cơ thể của nàng tăng cao, hình như lại sốt cao rồi.

Nhậm Khanh Khanh cảm nhận được trên trán lạnh lẽo, hai mắt hé mở, lông mi run rẩy, kêu lên: "Ta muốn nhìn thấy Tiểu Bảo——"

Tiêu Thừa tưởng nàng sốt cao mê man, có chút khó chịu, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Ngày mai ta đưa nàng đi."

Nước mắt nàng rơi xuống ngực hắn theo khóe mắt, nức nở lặp lại: "Ta muốn gặp con ta."

Nàng thật sự quá oan uổng, tại sao lại phải vào ngục giam, con thì bị bắt đi, thậm chí đến cơ thể cũng bị gian da^ʍ?

Phu quân nàng lại ở bên ngoài tiêu dao tự tại, làm hài lòng Công chúa......

Nhậm Khanh Khanh khóc càng lúc càng lớn hơn, nước mắt chảy ra không ngừng được.

Tiêu Thừa đứng lên, lấy xiêm y mặc vào, lại dùng chăn bọc lấy nàng rồi ôm vào trong ngực.

Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung nhìn hắn, hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

Quai hàm của hắn bạnh thẳng, gương mặt tuấn tú lại nghiêm nghị, hắn nói: "Dẫn nàng đi gặp con."

Hắn sợ không cho nàng gặp nhi tử, nàng sẽ phải khóc đến mức đến mái nhà cũng bị thổi bay đi mất.

Đột nhiên Nhậm Khanh Khanh ngừng lại, vẻ mặt háo hức nhìn hắn: "Là thật sao?"

Nam tử không trả lời, chăn vừa dày vừa nặng, sợ nàng ngã xuống từ trong lòng ngực, hắn lại nhấc nàng bế lên trên tay.

Hà Thiên Sinh đang đứng hầu ngoài cửa ngục, thấy Hoàng Thượng ôm tiểu nương tử kia ra ngoài, hai chân gần như nhũn ra, với thân phận của người, làm sao có thể tự mình ôm phạm nhân như thế này?

Thấy gương mặt hắn tối xầm xuống, hắn ta vội vàng tiến ra đón: "Hoàng Thượng ——"

Tiêu Thừa lạnh giọng: "Đi tìm một chiếc xe ngựa."

Hắn nhìn khuôn mặt nữ tử phiếm hồng, mái tóc đen bị gió thổi tung bay.

Ban đêm gió lớn, nàng lại bắt đầu sốt cao, nếu gió thổi thêm một lúc nữa, có lẽ nàng sẽ hóa thành kẻ ngốc mất.

Tiêu Thừa phân phó lại: "Không cần."

Hắn ném Nhậm Khanh Khanh lên ngựa, bản thân cũng nhảy lên, dùng áo choàng bọc cả người nàng lại, vung cương ngựa quất xuống một cái.

Một đường bay nhanh, hắn ôm chặt nữ tử ở trước ngực mình, phòng lúc nàng đang ngủ sẽ bị ngã xuống ngựa.

Hắn đưa nàng đến Tần Lâm biệt uyển, lập tức đi vào trong phòng, đặt người lên giường, sau đó phân phó Hà Thiên Sinh đang theo sát phía sau: "Gọi Vương Diệp đến đây."

Nội thị ngẩn người, mũi hít hít bị gió lạnh đêm tạt qua chảy cả nước mũi, hành lễ lui ra mời người vào.

Từ trong chăn Nhậm Khanh Khanh thò đầu ra, đôi mắt mê man nhìn xung quanh: "Tiểu Bảo đâu......?"

Hắn cười lạnh, tưởng rằng bị sốt thành kẻ ngốc nhưng thật ra nàng còn nhớ rất rõ nhi tử của mình.

Tiểu Bảo được hắn sắp xếp ở trong phủ Kinh Triệu Doãn, có ý gϊếŧ gà dọa khỉ, để cho Nhữ Dương nhìn. Bây giờ sắc trời đã tối, không tiện lui tới nữa.

Tiêu Thừa không để ý tới nàng, nàng che gương mặt nóng bừng của mình lại, hét lớn: "Tiểu Bảo, ta muốn gặp Tiểu Bảo!"

Nàng đang bị bệnh đến mức ngốc luôn rồi, lại còn lộ ra dáng vẻ ngây thơ. Trong lòng hắn vừa khẽ rung động, đang muốn đi qua, ngoài phòng lại truyền đến tiếng Hà Thiên Sinh : "Chủ tử, Vương thái y đến rồi"

Tiêu Thừa lại ngồi trở về, nhấp một ngụm trà: "Vào đi."