Chương 13: Vương Diệp

Bên ngoài ngục giam, giọng nói của Hà Thiên Sinh truyền đến từ xa xa: "Công tử, Trịnh đại nhân cầu kiến."

Vốn việc hắn chiếm đoạt thần thê cũng thật là không trong sáng, Nhậm Khanh Khanh hiểu lầm thân phận của hắn, hắn cũng không muốn nói rõ. Thứ nhất là sợ nàng sinh ra vọng tưởng, thứ hai đây chẳng qua cũng chỉ là một đoạn nhân duyên sương sớm.

Nhìn nữ nhân toàn thân trần trụi, hắn bọc chăn cuốn lấy nàng, lúc này mới hô lên: "Vào đi."

Hà Thiên Sinh cúi đầu đến gần, quẩn quanh trước đầu mũi toàn là mùi vị hai người hoan ái, trong lòng nghi ngờ lung tung: Không biết Hoàng Thượng rốt cuộc là nhất thời hứng khởi, hay là......

Hắn ta thay y phục mới cho hoàng thượng, lúc chủ tớ hai người cất bước định đi, Tiêu Thừa liếc mắt về phía sau nhìn một lần nữa, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của nàng bị chăn che một nửa, thấy mà thương.

Thoáng chốc lòng có chút mềm xuống, phân phó: "Gọi Vương Diệp xem qua cho nàng một lần."

Hà Thiên Sinh đáp lời: "Vâng."

Lại nghe hắn nói: "Bảo Vương Diệp đưa cho nàng bát thuốc tránh thai."

Hoàng Thượng sải bước dài, trên khuôn mặt nghiêm nghị không một biểu cảm.

Hà Thiên Sinh thở dài một hơi ở trong lòng: Dù sao cũng là người mệnh khổ, còn tưởng rằng nàng còn có thể gặp chút may mắn.



Lúc Nhậm Khanh Khanh tỉnh lại, đầu nàng đau như búa bổ, ép buộc mình phải mở mắt ra, phát hiện bản thân vẫn đang ở trong ngục, Tiểu Bảo vẫn không ở bên cạnh.

Nàng bị người ta gian da^ʍ thân mình, chơi đùa bằng đủ mọi cách, dù biết rằng người nào đó không đáng tin cậy nhưng vẫn không nhịn được, nước mắt rơi xuống từng giọt, thật sự quá mệt mỏi.

Có người chuyển đoạn sợi xích trên ổ khóa, đó là một người trẻ tuổi đội mũ quan, Nhậm Khanh Khanh không hiểu, nhưng nàng biết người này cũng làm quan. Bây giờ nàng chỉ có căm hận thâm thù với đám cẩu quan, cầm lấy gối đầu bên cạnh ném qua: "Tránh ra."

Vương Diệp ăn cứng một chút, hắn bước một bước đến trước mặt nàng, hơi cúi thân mình: "Nương tử, ta đến bắt mạch cho ngươi."

Hoàng Thượng làm cho người nàng nóng một ngày một đêm, đút không biết bao nhiêu thuốc mới hạ nhiệt xuống được. Lúc này lại bị kích động. Vương Diệp là thái y, sợ cơn tức giận của nàng sẽ xâm nhập vào tim, khiến bệnh tình của trở nên trầm trọng hơn.

Nhậm Khanh Khanh cúi đầu, qua một thời gian, lúc này mới đưa một bàn tay ra. Bây giờ nàng bệnh không hề nhẹ, nếu không khoẻ lên, chỉ sợ sẽ không được gặp Tiểu Bảo nữa.

Bả vai nữ tử rũ xuống, tiếng khóc nức nở truyền đến lỗ tai, hai ngón tay Vương Diệp đáp trên cổ tay nàng rồi dừng lại, không đành lòng.

Hắn không biết thân phận nàng, cũng biết Hoàng Thượng thật sự không nên như vậy.

Tiểu nương tử nhìn mới mười tám - mười chín tuổi, Hoàng Thượng nhìn trúng thì nhìn trúng thôi, thế nào lại còn muốn nhốt người ta vào ngục giam?

Xưa nay con người hắn ta mềm lòng, lúc này cũng vậy, thấy nàng với muội tử nhà mình cũng xấp xỉ tuổi, không khỏi nhẹ giọng nói: "Nương tử, xem xét thời thế, quá cứng dễ gãy."

Nhậm Khanh Khanh khóc càng thương tâm hơn, dù nàng cứng cỡ nào, rõ ràng ở trước mặt bọn họ còn chẳng có sức lực phản kháng.

Chọc cho nàng khóc lớn hơn nữa, Vương Diệp có chút nóng nảy, nói không lựa lời:

"Chủ tử nhà ta thân phận phi phàm, nếu ngươi làm cho ngài vui, con đường phía trước tất sẽ suôn sẻ."

Tay nàng đang gạt nước mắt ngừng lại một chút, thiếu chút nữa bị tên thư sinh ngốc này chọc cười. Cái gì mà con đường phía trước sẽ suôn sẻ, nàng lấy đâu ra con đường phía trước?!

Chỉ là nghĩ đến điều hắn nói, lại nhìn tình cảnh trước mắt, muốn gặp Tiểu Bảo, muốn ra khỏi đây, chỉ có thể dựa vào tên kia.

Cho dù, việc này vốn là do hắn làm!

Nàng cắn răng, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận.

Vương Diệp nói xong cũng thấy hơi hối hận, nhưng thấy tiểu nương tử này đã duỗi tay ra cầm lấy chén thuốc ở thành giường, uống một hơi cạn sạch.

Dường như nàng có tinh thần hơn, một đôi mắt hạnh cong cong nhìn về phía hắn ta: "Đa tạ."

Lòng Vương Diệp bỗng chốc run lên, cúi người xuống thật thấp, cõng hòm thuốc rời đi.

Thật sự tội lỗi, nữ tử của Hoàng Thượng, vậy mà hắn dám nhìn nhiều nói nhiều.