Cha ta từ Thái Học Viện trở về.
Nói rằng Thái Tử đã ba ngày liên tục báo bệnh không xuất hiện.
Ta ôm chén trà ấm trong tay, hơi sửng sốt: “Có nói là bệnh gì không ạ?”
“Hình như là nhiễm phong hàn.”
Đời trước Tiêu Cảnh Lan không hề sinh bệnh vào thời điểm này.
Chẳng lẽ là vì ta trọng sinh nên mọi chuyện không diễn ra giống như đời trước?
Ta vội vàng buông chén trà xuống, đưa mắt ra hiệu cho Vân Hương.
Vân Hương hiểu ngay: “Tiểu thư, hình như sách phơi trong viện còn chưa thu vào ạ!”
Ta vỗ trán một cái: “Xem trí nhớ của ta này.”
Cha còn muốn nói thêm vài câu với ta nhưng quay đầu lại ta đã biến mất tăm hơi.
Ta về phòng lấy ra gói độc dược Vân Hương mua về, cẩn thận nhét vào tay áo.
Đêm dài lắm mộng, khó tránh khỏi lại phát sinh biến cố.
Ta muốn Tiêu Lâm với Triệu Nhan Tuyết ngay từ hôm nay phải hoàn toàn biến mất trên cõi đời.
Ta thay thường phục, đi ra từ cửa sau.
Ta đi đường vòng đến cửa tiệm bánh bao ở thành tây, đứng xa xa nhìn thấy Thái Tử đời trước, Tiêu Lâm, đang đầu tắt mặt tối.
Từng l*иg từng l*иg bánh bao hấp ra lò, hơi nước tỏa khắp nơi.
Đầu óc ta “oành” một tiếng, tay chân lạnh lẽo run rẩy, vô thức lùi về sau vài bước.
Trong đầu ta hiện lên cảnh hắn đè ta xuống sàn, cưỡng ép ta phải nhìn cảnh hành quyết Tiêu Cảnh Lan, ta có khóc bao nhiêu cũng vô ích.
M.á.u chảy khắp nơi dọc theo các vết nứt trên phiến đá, chiếu thẳng vào mắt ta gây đau nhức.
Sau đó Tiêu Lâm vì câu nói “Thái Tử Phi chỉ có thể là Khương Nguyên Tịch” của Hoàng Đế mà chấp nhận cưới ta.
Ngày đại hỉ, toàn bộ Đông Cung đều là tiếng khóc thét thê thảm của ta.
Ta cầu xin hắn nhưng hắn không buông tha cho ta.
Vậy ta đây đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lúc này Tiêu Lâm còn chưa biết chuyện mình thật ra là Thái Tử đương triều.
Hắn vẫn còn là Tɧẩʍ ɖυệ bán bánh bao.
Đang cùng Triệu Nhan Tuyết nhiệt tình giới thiệu các loại bánh bao cho một đại nương khách quen.
Đại nương mua bánh xong, trước khi đi còn nói hai người bọn họ là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.
Triệu Nhan Tuyết thẹn thùng quay mặt đi, khóe mắt đuôi lông mày không giấu được ý cười.
Đúng vậy, bọn họ đúng là một cặp trời sinh.
Còn ta? Ta là hòn đá không biết điều ngáng giữa hai bọn họ. Đời trước Triệu Nhan Tuyết hận ta chiếm mất vị trí Thái Tử Phi, cố ý bỏ ra khỏi kinh thành.
Đến khi Tiêu Lâm tìm được nàng ta, nàng ta nói khi mình lưu lạc bên ngoài bị thương ở mắt, rất đau đớn, làm nũng muốn ta cũng phải chịu nỗi đau đó.
Vậy là Tiêu Lâm liền m.ó.c mắt ta ra để dỗ cho nàng ta vui.
Xong việc còn nói với Hoàng Đế là do tự ta không cẩn thận.
Ta muốn hỏi một câu, không cẩn thận thế nào mà một người sống sờ sờ lại mất đi đôi mắt?
Từ khi ta không nhìn được, Triệu Nhan Tuyết càng thay đổi nhiều biện pháp tra tấn ta, ném than nóng cho ta, ép ta bắt lấy.
Bắt trượt một viên thì sẽ gi*t một người trong gia tộc ta.
Ta lắc mạnh đầu, muốn đuổi hết những ký ức đời trước đi.
Thừa dịp Tiêu Lâm với Triệu Nhan Tuyết không chú ý, ta xách váy, lặng lẽ chuồn ra cửa sau tiệm bánh bao.
Chỉ cần hạ độc trong thức ăn của bọn họ.
Ta có thể bình yên sống hết cuộc đời này.
Thật không ngờ, ta lại bắt gặp một hình bóng quen thuộc.
Ta nhìn chằm chằm người nào đó đáng lẽ phải đang ở Đông Cung dưỡng bệnh, nhìn xuống liền thấy tay chàng lăm lăm cây kiếm.
Ta nhướng mày: “Cái gì đây? Chàng cũng…?”