“Tiêu Cảnh Lan…”
Bóng tối xen lẫn mùi m.á.u tươi như một sợi dây chằng chịt, siết ta không thở nổi.
“Tiểu thư, tiểu thư tỉnh lại đi.”
Một bàn tay hơi lành lạnh vỗ vỗ nhẹ lên mặt ta.
Ta bắt lấy bàn tay kia ngồi bật dậy, nhìn khung cảnh quen thuộc trong phòng.
Còn có thị nữ Vân Hương đang nhẹ giọng lẩm bẩm:
“Tiểu thư lại gặp ác mộng à?”
Năm ngày trước, ta trọng sinh.
Trọng sinh về thời điểm một tháng trước khi ta thành hôn với Tiêu Cảnh Lan.
Lúc này, Thái Tử thật vẫn chưa được tìm về.
Ta tốn chút thời gian để xác nhận mình thực sự đã trọng sinh.
Mọi chuyện từ kiếp trước giống như một cơn ác mộng, đêm nào cũng hành hạ ta.
Ta nhớ rõ, ngày ta ch*t, kinh thành tuyết rơi dày đặc.
Trời rất lạnh, nhưng ta không cảm nhận được.
Ta dùng cây trâm Tiêu Cảnh Lan tặng đ.â.m thủng yết hầu.
Ngã xuống dưới tán cây hoa mai trong Đông Cung.
Cây mai trắng ấy, có lẽ là lần đầu rơi xuống những cánh hoa nhuốm đỏ.
Thấy vẻ mặt hoảng hốt của ta, Vân Hương lại gọi thêm một tiếng nữa.
Lúc này ta mới hồi phục tinh thần.
Lấy mấy tờ ngân phiếu từ hộp đựng trang sức ra đưa cho Vân Hương:
“Ngươi đi mua giúp ta ít độc dược, loại mạnh nhất, tốt nhất là có thể ch*t ngay tại chỗ không kịp nói lời nào. Lặng lẽ mà làm, đừng để người khác phát hiện.”
Vân Hương gật gật đầu, cầm ngân phiếu đi ra ngoài.
Nàng ấy là thế, không bao giờ hỏi nhiều, ta nói gì là nghe nấy.
Đời trước cũng thế, đời này cũng vậy..
Nhưng mà một Vân Hương như vậy.
Lại vì cực lực che chở cho ta mà bị Triệu Nhan Tuyết c.ắ.t đầu lưỡi ném vào kĩ viện, thưởng cho những kẻ khất cái dơ bẩn.
Ta quỳ trước mặt Tiêu Lâm cầu tình rất lâu, hắn mới mang Vân Hương trả lại cho ta.
Nhưng mà Vân Hương hắn trả lại cho ta, chỉ còn là một nắm xương trắng.
Đến khi ta ch*t, Triệu Nhan Tuyết mới nói cho ta.
Món canh ta uống mỗi ngày là nấu từ thịt Vân Hương.
Nghĩ đến đây, ta vịn góc bàn liên tục nôn ọe.
Tiêu Lâm, Triệu Nhan Tuyết, còn cả…
Người ngồi trên cao đẩy ta vào địa ngục kia.
Ta đã trọng sinh thì nhất định sẽ không để những sự tình đời trước lặp lại.
Vân Hương rất nhanh đã quay lại.
Khi nàng ấy đẩy cửa ra, ánh sáng bên ngoài đột ngột chiếu vào.
Ta theo bản năng giơ tay lên chắn trước mắt.
Có lẽ vì đời trước bị m.ù đã lâu, ta chưa kịp thích ứng với ánh sáng.
Vân Hương đặt gói độc dược vừa mua được trước mặt ta: “Tiểu thư, lão bản kia nói loại này cực mạnh, chỉ một chút thôi là đủ ch*t tại chỗ, đại la thần tiên cũng không cứu được.”
Ta nhìn vào gói độc dược đó, lâm vào trầm tư.
Vân Hương vẫn luôn chu đáo như vậy.